Ta ngẫm nghĩ một lúc, nhân cơ hội này liền nói:
"Vậy ta sẽ kiểm tra ngươi trước đã...từ trên người ta, ngươi hãy tìm ra lỗ hổng mất đi công đức để bù đắp vào.”
Linh Thụy tiên sinh vừa nghe, dáng vẻ ông ta như thể tiếp nhận lấy thánh chỉ vậy, ông ta nín thở tập trung tinh thần, bắt đầu quan sát đánh giá khắp người ta.
Tiếp sau đó, trước mắt ông ta sáng lên, ông ta lập tức đi tới, nói một tiếng "đắc tội rồi" bên tai trái của ta, kế tiếp, một loạt thao tác, lấy ra một vật nho nhỏ từ trong tai trái của ta, bản thân ông ta thì lại không dám nhìn, vẻ mặt thì vừa đắc chí vừa cung kính hai tay dâng lên cho ta.
Ta nhận lấy rồi nhìn xem, đó là một vật còn chưa dài bằng móng tay, mềm mại, không biết là làm từ chất liệu gì.
Nó có hình người, vô cùng nhỏ bé, nhưng nhìn kỹ cũng có thể nhìn thấy mặt mũi của người này lại có vài nét tương tự với ta.
Mặt trước là kinh chú khắp người, mặt sau là sinh thần bát tự của ta!
Trình Tinh Hà vì thân phận lão thần tiên của ta nên vẫn luôn im lặng không lên tiếng, nhưng khi hắn thấy trong tai ta xuất hiện một vật nhỏ như vậy, sắc mặt hắn cũng tối sầm lại, hắn duỗi tay lấy muốn giật lấy thứ đó giẫm vài cái, nghiến răng nghiến lợi nói:
"CMN, khinh người quá đáng, họ coi như chúng ta ăn cỏ mà lớn lên chắc?"
Bạch Hoắc Hương cũng giật lấy hình nhân đó, nàng ta quan sát một hồi liền nói:
"Thảo nào không phát hiện ra được...đây là thứ làm bằng da người, đặt nó vào trong tai, sẽ khiến cho người đó dễ dàng mất đi cân bằng, cũng dễ gây ra việc say xe."
Cho nên khi dán nó trên người mới không có cảm giác sao? Nó bị nhét vào tai ta lúc nào vậy chứ?
Ta không nhớ nổi...chỉ nhớ rằng, lúc ta ở Ngạch tập đồ trở về thì lại bắt đầu say xe một cách khó hiểu, từ trước đến giờ ta chưa từng mắc phải bệnh này, xem ra là đã xảy ra trước đó.
Linh Thụy tiên sinh không nghe thấy, còn ra sức tiến cử mình:
"Không phải ta tự tâng bốc mình, nhưng ngoài ta ra cũng không có mấy người có bản lĩnh này, chỉ cần lão tiền bối có thể cho ta cơ hội này, ta nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người, giành lấy vẻ vang cho môn hạ của ngài!"
Ta cố gắng hết sức để buông lỏng nắm tay đang siết chặt của mình, cũng bảo Trình Tinh Hà đừng vội kích động, sau đó ta liền hỏi Linh Thụy tiên sinh:
"Vậy ngươi có nhìn ra, công đức bị người nào lấy đi không?"
Linh Thụy tiên sinh chần chừ một lúc, sau đó mới lúng túng nói ra:
“Cái này làm khó ta rồi, phương pháp của ngài còn huyền diệu như vậy còn hơn ta gấp mười lần, ta cũng muốn múa rìu qua mắt thợ nhưng ta không có được bản lĩnh đó!”
Bản lĩnh còn gấp mười lần ông ta sao?
Mã Nguyên Thu đúng thật là một mầm mống xấu xa.
Ta ngẫm nghĩ rồi lại hỏi Linh Thuỷ tiên sinh:
“Trong phong thủy âm diện, ngươi có từng nghe nói đến Mã Nguyên Thu chưa? Có biết đến bối cảnh của người này là như thế nào không?”
Linh Thủy tiên sinh nhíu mày lại, nói:
"Mã Nguyên Thu? Cái tên này thì ta thật sự không biết, trong phong thủy âm diện, bàn về danh tiếng lẫy lừng chỉ có một người họ Mã, vị đó chính là Hắc tiên sinh, năm đó ở trong nghề phong thủy, chỉ cần dậm chân một cái, toàn nghề đều phải run rẩy ba lần.”
Ta cũng từng nghe nói đến Hắc tiên sinh, là vương giả kiệt xuất trong giới tiên sinh âm diện, cũng giống như Thập nhị Thiên giai của các tiên sinh thông thường như bọn ta vậy, nhưng họ chưa từng làm chuyện tốt, nổi danh âm tà khiến cho người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật, nghe thấy tên thì sẽ phải đi đường vòng.
Đó cũng phù hợp với nguyên mẫu của Mã Nguyên Thu, chẳng lẽ ba chữ Mã Nguyên Thu này chỉ là biệt hiệu thôi sao?
Ta bảo ông ta nói thử xem, người họ Mã kia tên gọi là gì?
Linh Thụy tiên sinh liền đáp:
"Người đó tên là Mã Liên Sinh."
Lời này giống như tiếng chiêng gõ thẳng vào trong tai ta vậy, chấn động đến mức làm đầu óc ta ong ong hẳn lên.
Mã Liên Sinh...là tên ông cậu ba của ta.
Mà Linh Thụy tiên sinh cũng không chú ý đến sự biến hóa trên nét mặt của ta, ông ta nói tiếp:
"Vị Mã tiên sinh đó nghe nói chính là một kỳ tài hiếm có không ai sánh bằng, trong mấy trăm năm không tìm ra được, ba tuổi đã có thể cắt bỏ dương trạch họa phúc, năm tuổi đã biết chỉ long điểm huyệt, đến khi trưởng thành thì lại càng nổi tiếng với đời, ngay cả Thập nhị Thiên giai đời trước cũng kiêng kỵ hắn ta ba phần, nhưng mà cũng không biết là gì lí do gì, mấy chục năm trước bỗng nhiên không còn nghe thấy tin tức của hắn ta nữa..."
Vừa nói ông ta lại cố đè thấp giọng xuống:
"Có người nói là hắn ta đã tìm được một chỗ thần long mạch tuyệt thế, hắn ta muốn lấy nó làm của riêng, nhưng giữa chừng lại xảy ra chút bất trắc gì đó...cho nên đã chết ở bên trong long mạch rồi."
Đầu óc ta kịp phản ứng lại, miệng phun ra một câu "vớ vẩn."