Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, ngay cả động vật cũng biết ỷ mạnh hiếp yếu, nói cho là con người.
Nếu người yếu đuối thì dù đi đâu cũng sẽ bị bắt nạt.
Linh Thụy tiên sinh vội bổ sung thêm vài câu, nói vốn lấy bản lĩnh của ta thì không cần sợ Âm Diện tiên sinh. Nhưng tiền bối tu tiên như ta có phẩm cách cao khiết, Chúc Đồng Sinh lại là một kẻ âm tà, phải cẩn thận một chút, đừng để cho hắn dùng ám tiễn hại người.
Hồng Nhãn ngồi trên ghế tài xế lái xe chỉ có thể thông qua gương chiếu hậu thấy chúng ta đang xì xào gì đó, nhưng lại không nghe rõ chúng ta đang nói gì, thế là cũng bắt đầu tò mò vểnh tai lên nghe.
Ta cũng nhìn ra được, từ khi thấy được Linh Thụy tiên sinh tất cung tất kính với ta như vậy thì càng lúc càng kiêng kỵ ta, bởi vì hắn không nhìn rõ được năng lực của ta.
Bạch Hoắc Hương ngồi bên cạnh cũng nghe thấy, nhưng chỉ nhíu mày một cái chứ không nói gì.
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mặc dù vị trí đã thay đổi, nhưng cảnh sắc bên ngoài vẫn là một vùng nước mênh mông không thấy cuối.
Trời xanh nước biếc chạm lấy nhau, trên mặt hồ rộng lớn là những con nước gợn lăn tăn.
Ta chợt nhớ đến nguyên thân tráng lệ của Tiêu Tương.
Nếu nàng bay lượn ở chỗ này, hình ảnh đó nhất định sẽ rất đẹp.
Ta rất muốn được thấy hình ảnh đó, dù cho có trả cái giá đắt như thế nào. Ta muốn nàng có thể trở về nơi mà nàng thích, muốn cho nàng sự tự do.
Nàng đã chịu khổ quá nhiều rồi.
Sau khi xe chạy vòng một khúc cua thì trước mặt hiện ra một mảnh tùng bách xanh biếc, lấp ló đằng sau là một trạch viện lớn.
Nó có vẻ là một khu vườn tư nhân, nhưng diện tích lại lớn đến mức khiến người kinh ngạc.
Linh Thụy tiên sinh thấy ta không có vẻ gì là mệt mỏi, bèn vội nói với ta là sắp đến nơi rồi.
Mẹ kiếp? Thủy Bách Vũ không phải rất nghèo sao? Ta còn tưởng rằng Tứ Tướng Cục là nơi tụ tập của đám ô hợp, kinh phí có hạn hoàn cảnh khó khăn, ai nghĩ tới chỉ là một cái nơi làm việc thôi mà đã sang đến cỡ này rồi?
Về sau ta mới biết được, thì ra lúc thành lập Tứ Tướng Cục, đã kinh động đến một vài phú hào đại gia.
Thứ mà người làm ăn quan tâm nhất chính là phong thủy, cho nên hai bên cũng có vài mối quan hệ khá là khắng khít.
Sau khi các đại gia này biết được tổ chức dân gian này định thành lập thì đã lập tức tiến hành quyên góp. Chủ yếu là muốn tạo mối quan hệ tốt với Tứ Tướng Cục, sau này có nhờ vả gì đó, ví dụ như muốn phong thủy của gia đình trường tồn ngàn năm, muốn cầu trường thọ cầu thành công linh tinh thì cũng dễ dàng. Dù sao thì thiên hạ này làm gì có bữa ăn nào là miễn phí.
Ngoài cửa còn có bảo vệ, phỏng chừng cũng là hàng quyên góp tình nguyện.
Lúc xuống xe, Linh Thụy tiên sinh rất cung kính đi xuống trước, vòng qua xe tự mình mở cửa cho ta, thậm chí còn cẩn thận đệm tay lên góc cửa đề phòng ta đụng đầu.
Thấy cảnh này, ánh mắt của Dinh Hồng Nhãn cũng càng lúc càng kỳ lạ.
Cũng may là đúng lúc này có mấy vị tiên sinh đi ra, trên tay còn cầm theo mấy thứ như la bàn, có lẽ là đang định ra ngoài làm việc. Vừa thấy chúng ta, họ cũng lắp bắp kinh hãi, liền hỏi Dinh Hồng Nhãn:
"Dinh đại sư, tiểu tử này chẳng lẽ là Lý Bắc Đẩu gì đó ư?"
"Không sai, ngươi nhìn cái chuông phong thủy bát quái hắn treo trên người đi!"
"Chuông phong thủy bát quái thì có gì lạ đâu. Có điều thằng nhóc Linh Thụy kia ngày thường chẳng để ai vào mắt, bây giờ lại cung kính với một thằng oắt con như vậy, bối cảnh của người này cứng như thế à?"
Dinh Hồng Nhãn thở dài: "Ngươi hỏi ta, ta còn muốn biết đây này. Chỉ có thể nói là tên nhóc kia biết cách đầu thai thôi, ai làm gì được nữa."
Vậy ngươi nói sai rồi, cả đời này của ta chưa từng tiếc nuối điều gì, chỉ duy nhất có một chuyện khiến ta bứt rứt chính là làm con trai của thằng cha khốn kiếp kia.
Có lẽ sau này ta phải ở lại chỗ này một thời gian, vì vậy, trong lúc ta đang định bắt chuyện làm quen với họ một chút thì Bạch Hoắc Hương đột nhiên khều ta một cái.
Ta quay đầu nhìn nàng, nàng không nói gì, chỉ kéo ta ra đằng sau.
Sau đó nàng lấy một viên thuốc nhỏ từ vòng tay của mình ra, mặt không chút thay đổi nói với ta:
"Ăn."
Da đầu ta lập tức dựng hết lên, cái thứ này chẳng lẽ là thuốc 'nhắm mắt xuôi tay' trong truyền thuyết?
Gần đây ta có làm gì chọc để nàng ấy à?
Thấy vẻ mặt của ta, vẻ mặt của nàng trở nên lạnh hơn:
"Ngươi không ăn thì ta đem cho chó ăn."
Nghe nàng nói thế, ta chợt cảm thấy yên tâm – mỗi lần nàng đưa thuốc cứu người thì đều nói câu y như thế.
Viên thuốc này khá giống với Mạch Lệ Tố, đen thui, còn mang theo một mùi vừa thơm vừa đắng chát. Cái mùi này nghe rất quen, nhưng hiện tại ta lại nghĩ không ra.