Nàng thấy ta ăn, khối băng trong mắt cũng từ từ tan ra, mang chút hương vị của sự sống, nhưng mặt ngoài vẫn giữ nguyên cái nét lạnh lùng:
"Không sợ ta đầu độc ngươi à?"
"Sao có thể chứ?"
Ta vội nói.
"Ngươi bảo ta ăn gì thì ta sẽ ăn đó."
Mặc dù nàng vẫn muốn giữ cái vẻ lạnh lùng như băng tuyết kia, nhưng rõ ràng là bị lời này của ta làm cho động lòng, khóe miệng có đè thế nào cũng không đè xuống được, nhẹ nhàng cong lên thành một nụ cười dịu dàng như đóa hoa trôi nổi trong gió xuân.
Nhưng rồi nàng vẫn cứ đè nụ cười ấy xuống, ra vẻ hung hăng nói:
"Chuyện khi nãy ta cũng đã nghe rồi. Ngươi ở chỗ này dường như đều rất hung dữ, ngươi đừng có như bình thường mà cứ thích làm người tốt. Tới chỗ lạ, có gặp chuyện thì phải biết hung dữ lên, nếu không người ta sẽ xem ngươi là quả hồng mềm dễ bóp."
"Viên thuốc này là ta dùng nhân sâm ngàn năm lần trước hái được trên núi ngân sâm, kết hợp với tiên dược lấy từ trong động tiên Phượng Hoàng mà làm thành. Ăn vào có thể bổ hành khí, gặp chuyện thì ăn một viên, nhiều hơn thì ta không dám cam đoan, nhưng 4, 5 phút hành khí hẳn cũng đã đủ cho ngươi dùng rồi."
Khó trách cái mùi quen quen, thì ra là nhân sâm.
Với lại, 4 đến 5 phút? Dựa vào năng lực của Tru Tà Thủ, bốn năm phút, chuyện gì mà không làm được chứ!
Quả nhiên vật kia vừa xuống bụng thì ta đã cảm giác được đan điền nóng lên, cả cơ thể ấm áp giống như được sạc đầy pin, vốn dĩ hành khí khi thăng cấp đã nhiều, lúc này lại càng đầy đủ hơn.
Ta vui đến mức muốn ôm chằm lấy nàng rồi quay vài vòng, nhưng tay vừa mới duỗi ra thì lại nhớ đến sự khác biệt nam nữ, thế là lại rụt về, đổi thành gãi đầu:
"Cảm ơn."
"Chỉ có mỗi câu cảm ơn thế thôi à?"
Bạch Hoắc Hương nhướng mi mắt, ra vẻ thờ ơ nói.
"Nói thế nào thì cũng phải có quà trả về chứ?"
Quà trả về…
Thấy vẻ mặt chăm chú suy nghĩ của ta, Bạch Hoắc Hương lại nở nụ cười:
"Được rồi, ta nói giỡn, chỉ là một chuyện cỏn con mà thôi. Miễn cho ngươi vừa dùng Tru Tà Thủ thì lại hư nhược một thời gian…"
Giọng nói của Trình Tinh Hà bất chợt vang lên.
"Sao ngươi biết hắn hư nhược?"
Bạch Hoắc Hương sửng sốt, mặt cũng chớp mắt đỏ bừng.
"Nói bậy cái gì đó, có tin ta thuốc ngươi câm luôn không?"
Cặp mắt của Trình Tinh Hà cứ quét tới quét lui giữa hai chúng ta, lòng bàn tay cũng giơ lên như không có ý gì tốt.
"Không đúng, hai người các ngươi nhất định là đã giấu ta ăn thứ gì tốt rồi. Là cái gì đấy? Cho ta một ít."
Bạch Hoắc Hương vỗ rớt tay hắn, quay người đi trở về.
"Thuốc nhắm mắt xuôi tay, ngươi muốn ăn không?"
Trình Tinh Hà đuổi theo phía sau nàng.
"Ta hỏi nghiêm túc mà, ngao...Ngươi lại đâm người, ngươi là cái đồ Dung ma ma chuyển thế! Ngao!!!"
Có lẽ đây chính là thú vui khi tự tìm đường chết…chỉ khi nào tiếp cận đến cái chết mới có thể cảm nhận sự hân hoan khi còn sống.
Linh Thụy tiên sinh vẫn đứng đó chờ ta về, sau đó vô cùng ân cần mời ta vào bên trong. Dinh Hồng Nhãn cũng đi trước làm hướng dẫn viên du lịch cho ta. Đến lúc này, ta mới có thời gian quan sát các tiên sinh của Tứ Tướng Cục, đồng thời cảm thấy âm thầm kinh hãi. Mặc dù đây chỉ là một tổ chức dân gian được thành lập tạm thời, nhưng chất lượng thành viên thế mà không thua kém gì so với Phủ Thiên Sư.
Không, thậm chí còn cao hơn so với Phủ Thiên Sư, trong tâm mắt đều là địa giai nhị phẩm thậm chí là nhất phẩm. Xem ra Thủy Bách Vũ là một người khá kén chọn, miệng thì bảo thiếu nhân thủ, nhưng người bình thường lại không chịu nhận.
Từ cửa lớn đến sảnh trong, tổng cộng có hai huyền giai, theo thứ tự là Ách Ba Lan cùng Trình Tinh Hà.
Trình Tinh Hà da mặt dày, Ách Ba Lan thì cũng chẳng quan tâm gì đến chuyện thay đồ nữ. Hai người này ai cũng chẳng tự ti, trái lại giống hệt như Lưu bà bà tiến Đại Quan Viên, hết nhìn đông lại nhìn tây, còn vô cùng tò mò với đám địa giai trong này.
"Người kia hình như là một Hỗn Âm Diện."
"Ừm, hình như là Vũ tiên sinh, môn hạ nhà họ Lôi ở Tây Xuyên, nghe bảo đánh nhau rất giỏi."
"Đúng đúng, ta nghe tỷ ta nói nhà họ Lôi có một nữ võ thần rất nổi danh, tên là Lôi Đình Đình…dáng vẻ rất xinh đẹp, giống Angelina Jolie."
Tứ Tướng Cục chiêu mộ nhiều Âm Diện Tiên Sinh như vậy,là muốn dùng sức mạnh của họ để giải quyết cục diện hay là đang muốn quậy cho vũng nước này đục hơn?
Ta, một địa giai tứ phẩm - mới thăng hôm nay đứng ở chỗ này chỉ có thể xem là một cọng cỏ đuôi chó. Nhưng những tiên sinh khác khi thấy hai địa giai nhị phẩm lại cung kính đối xử với một địa giai tứ phẩm là ta như một thượng khách thì ai nấy cũng đều giật mình kinh sợ.
Dọc theo đường đi, ta luôn nghe thấy họ xì xào bàn tán:
"Đó là Lý Bắc Đẩu ư?"
"Hắn chịu tới thật ư?"
"Chuyện giẫm dấu chân là do hắn giải quyết?"