Trên một mảnh bình nguyên nhỏ ở phía tây bắc phủ Lâm Hoàng, Tống Kim hai nước đang tiến hành một cuộc đàm phán rất quan trọng. Chỉ thấy sứ giả Kim quốc tinh thần kích động lớn tiếng nói:
- Điều này không có khả năng, chúng ta tuyệt đối không có khả năng đáp ứng điều kiện như vậy.
- Không có gì là không thể, nếu như Kim quốc ngay cả chút thành ý này cũng không có, vậy hai bên cũng không có gì để đàm phán nữa, các ngươi quay về đợi nghênh tiếp đại quân của bọn ta đi!
Vương Kỳ thân là sứ giả của Đại Tống nói vô cùng cứng rắn. Vương Kỳ năm nay hơn ba mươi tuổi, đương nhiệm chức Lễ bộ Viên ngoại lang, lần này được triều đình bổ nhiệm làm sứ giả đi đàm phán với Kim quốc, ở cái tuổi này có thể đảm nhiệm trọng trách quan trọng như vậy, sau này tiền đồ của gã cũng không thể lường trước được.
- Lãnh thổ Kim quốc bọn ta vốn dĩ vô cùng nhỏ hẹp, thậm chí chỉ bằng một phần mười mấy lãnh thổ của Đại Tống, vì sao Đại Tống còn muốn bọn ta cắt nhượng lãnh thổ của mình nữa, hơn nữa thế núi Tam Long Lĩnh nơi đó hiểm trở, căn bản không thể sống được, cho dù là cắt nhượng cho các ngươi cũng không dùng được.
Sứ giả Kim quốc nghe thấy Vương Kỳ dùng binh uy hiếp, ngay lập tức mềm nhũn, thậm chí giọng điệu nói chuyện cũng đã thêm vài phần cầu khẩn.
Vị sứ giả Kim quốc này họ Tiêu tên Tiết, Tiêu Tiết cũng không phải người Nữ Chân, trên thực tế gã và Gia Luật Nô Chương giống nhau đều là người Liêu quốc, xuất thân từ Tiêu thị Liêu quốc, chỉ có điều thuộc nhánh nhỏ của Tiêu thị, vốn không được coi trọng gì, sau lại bị Gia Luật Nô Chương thuyết phục, mới cùng với đối phương đầu hàng Kim quốc, lần này được cắt cử làm sứ giả của Kim quốc đi đàm phán với Đại Tống, chỉ có điều Tiêu Tiết bây giờ lại có chút hối hận, sớm biết được Đại Tống sẽ gây khó dễ như vậy, đánh chết gã cũng không đồng ý làm sứ giả.
- Sứ giả Tiêu, điều đó vốn không phải là vấn đề lãnh thổ lớn hay nhỏ, mà là Đại Tống bọn ta cần Kim quốc các ngươi thể hiện một chút thành ý, bọn ta cũng không cần Kim quốc các ngươi bỏ vũ khí xuống hoàn toàn, càng không có yêu cầu các ngươi cắt giảm quân đội, chỉ đề xuất các ngươi đáp ứng cắt nhượng một chút lãnh thổ, bồi thường cho một chút chi phí cho quân Đại Tống bọn ta mấy năm nay, có thể nói những điều kiện này đã vô cùng rộng rãi rồi, nếu như đến cả chút điều kiện này cũng không thể đáp ứng bọn ta, ta đây chỉ có thể hoài nghi thành ý cầu hòa của Kim quốc các ngươi.
Vương Kỳ lúc này vẻ mặt chân thành nhìn Tiêu Tiết nói. Gã còn trẻ như vậy đã có thể ngồi vào vị trí hiện tại, ngoại trừ gã lúc hai mươi tuổi đã thi đỗ Trạng nguyên, tất nhiên còn liên quan mật thiết không thể tách rời với thực lực của bản thân gã.
- Nhưng…
Tiêu Tiết nghe thấy lời của Vương Kỳ trong lúc nhất thời cũng có chút cứng họng. Từ sau khi bắt đầu đàm phán, gã đã cảm thấy hoàn toàn bị quan viên trẻ tuổi Đại Tống khống chế, có lúc biết rõ ràng đối phương đang trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, nhưng lại tìm không ra lý do để phản bác, điều này làm cho gã cảm giác vô cùng bức bối.
- Được rồi, chuyện cắt nhượng Tam Long Lĩnh ta có thể phản ánh với triều đình. Tuy nhiên ta không dám đảm bảo Đại Kim ta sẽ đồng ý chuyện này, mặt khác còn có chuyện bồi thường chiến tranh, mức yêu cầu của các người cũng quá lớn, điều này ta cũng không thể làm chủ được, bởi vậy hy vọng các người có thể đợi vài ngày.
Cuối cùng Tiêu Tiết bất đắc dĩ nói. Gã lúc trước tuy rằng đã nghĩ đến Đại Tống sẽ đưa ra một số điều kiện, nhưng lại không nghĩ rằng những điều kiện này lại hà khắc đến như vậy, căn bản không phải chuyện gã có thể làm chủ, càng gay go thêm chính là thái độ vô cùng cứng rắn của Đại Tống, không cho gã cơ hội cò kè mặc cả.
- Kim quốc các ngươi làm việc cũng quá nhỏ mọn. Thân là sứ giả thậm chí ngay cả chút quyền lực cũng không có, sớm biết như vậy, ta không bằng đi phủ Hoàng Long giáp mặt đàm phán với Hoàng đế của các ngươi!
Vương Kỳ lúc này có chút bất mãn nói. Thật ra gã cũng không biết tại sao triều đình muốn Kim quốc cắt nhượng một vùng núi hoang sơ, hơn nữa còn đưa ra một khoản bồi thường lớn mà Kim quốc không thể chấp nhận, tuy nhiên việc này cũng không liên quan gì đến gã, nhiệm vụ của gã chính là buộc Kim quốc chấp nhận những điều kiện này, về phần những thứ khác tất nhiên sẽ có người đi xử lý.
Sau khi chấm dứt một ngày đàm phán, Tiêu Tiết lúc này rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó chạy nhanh trở về trong quân doanh và nhanh chóng đem kết quả đàm phán hôm nay viết lại, sai người dùng tốc độ nhanh nhất gửi về Kim quốc. Cũng may mắn là phủ Lâm Hoàng nơi này cách Kim quốc không xa, cho nên có thể thông tin với nhau kịp thời. Bằng không nếu như Vương Kỳ cũng liên lạc với thành Đông Kinh giống gã, chỉ sợ vừa đi vừa về cũng phải mất thời gian mấy tháng.
Người Tiêu Tiết phái đi truyền tin đi đường suốt đêm, rất nhanh đã đem thư của gã đưa đến tay Ngô Khất Mãi, tuy nhiên khi nhìn thấy điều kiện cắt nhượng lãnh thổ đền phí chiến tranh của Đại Tống đưa ra lại làm cho Ngô Khất Mãi giận dữ, sau đó lập tức gọi Gia Luật Nô Chương vào trong cung nghị sự.
Có điều khi Gia Luật Nô Chương nhìn thấy kết quả của cuộc đàm phán lần này, lại bật cười ha hả, sau đó chỉ thấy gã hành lễ với Ngô Khất Mãi một cái rồi nói:
- Bệ hạ hà cớ gì phải tức giận, thật ra Đại Tống đưa ra những điều kiện này đối với chúng ta mà nói cũng không thể coi là chuyện xấu!
- Có ý gì, vừa cắt nhượng lãnh thổ vừa bồi thường chiến tranh vẫn còn là chuyện tốt sao? Nhưng ngươi xem xem tình hình Kim quốc chúng ta, nếu như đáp ứng hai điều kiện này của Đại Tống, chỉ sợ tương lai mười mấy năm nữa cũng đừng mong chuyển mình được.
Ngô Khất Mãi nghe đến đây vô cùng tức giận nói. Cũng may mắn là Gia Luật Nô Chương nói như vậy, nếu như đổi lại là một người khác, chỉ sợ y sớm đã sai người kéo gã ra ngoài chém rồi.
- Bệ hạ, cắt đất đền tiền đương nhiên không phải là chuyện tốt, nhưng phía sau chuyện này lại thể hiện mong muốn của Đại Tống. Người cẩn thận suy nghĩ một chút, Đại Tống đề xuất bồi thường như vậy, tuy rằng khiến cho chúng ta vô cùng khó xử, nhưng sau khi trải qua thương lượng cũng không phải là không thể chấp nhận, cho nên ta cho rằng Đại Tống đề xuất điều kiện như vậy, hoàn toàn là bọn họ muốn biểu hiện đàm phán hòa bình với chúng ta, ngược lại bọn họ rất có khả năng sẽ đề xuất một điều kiện khiến chúng ta không thể tiếp nhận, ví như bảo chúng ta trở thành thuộc địa của Đại Tống, đến lúc đó Bệ hạ cũng chỉ có thể xưng vương mà không thể xưng đế.
Chỉ thấy Gia Luật Nô Chương lúc này vẻ mặt tươi cười phân tích.
Nghe xong phân tích của Gia Luật Nô Chương, Ngô Khất Mãi lộ ra vẻ mặt trầm tư, qua một lúc lâu mới gật đầu nói:
- Nói như vậy cũng có chút đạo lý, tuy nhiên yêu cầu cắt đất đền tiền của Đại Tống đưa ra cũng hơi quá đáng, hơn nữa ở trong thư Tiêu Tiết nói, thái độ của Đại Tống vô cùng cứng rắn, căn bản không để cho y một cơ hội để cò kẻ mặc cả, vậy phải làm sao bây giờ, thật sự chúng ta cũng không thể đáp ứng đầy đủ yêu cầu của bọn họ được?
- Điều này thì không cần, với hai nước chúng ta mà nói, Đại Tống khẳng định chiếm lấy ưu thế tuyệt đối, cho nên sứ giả của bọn họ thái độ cứng rắn cũng là nằm trong dự liệu, tuy nhiên cũng không phải là không có biện pháp, ví như khi Tiêu Tiết đi đàm phán rất nhiều chuyện cũng không thể làm chủ, điều này cũng làm cho Đại Tống đối với y vô cùng khinh thường, cho nên ta cảm thấy có thể phái một người có cấp bậc quan trọng đi đàm phán với Tống, như vậy hẳn là có thể khiến Đại Tống giảm nhẹ một chút bồi thường.
Gia Luật Nô Chương vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Người có cấp bậc quan trọng?
Ngô Khất Mãi nghe đến đó cũng lộ ra vẻ trầm tư, tuy rằng đại thần Kim quốc trọng yếu hơn Tiêu Tiết có rất nhiều, nhưng nếu như muốn trong lúc đàm phán bất cứ lúc nào cũng đưa ra được quyết định, cũng chỉ có hai người y và Gia Luật Nô Chương, nhưng bọn họ lại đều không thể dễ dàng rời khỏi Kim quốc, điều này làm cho y trong lúc nhất thời lộ ra vẻ mặt do dự.