- Bệ hạ suy nghĩ kỹ đi, với thân phận của người, đích thân đàm phán với sứ giả của Tống quốc, nhất định sẽ ảnh hưởng một chút đến uy nghiêm Bệ hạ đã dựng lên, cho nên nếu như thật sự không được, vẫn nên do thần tự mình đi một chuyến!
Gia Luật Nô Chương lúc này khuyên, vừa rồi gã đề nghị phái người biết phân định nặng nhẹ đi đàm phán với Đại Tống, kết quả sau khi Ngô Khất Mãi suy nghĩ, không ngờ quyết định muốn đích thân đi đàm phán với Đại Tống, đương nhiên y không có khả năng đi phủ Lâm Hoàng, mà là muốn mời sứ giả Đại Tống đến Kim quốc đàm phán, tuy nhiên hiển nhiên có chút không ổn, bởi vì thân phận hai bên rõ ràng không cùng đẳng cấp, Ngô Khất Mãi làm như vậy chẳng khác gì là đang tự hạ thấp thân phận.
Tuy nhiên Ngô Khất Mãi lúc này lại có vẻ vô cùng cố chấp nói:
- Không cần khuyên nữa, nếu bàn về thân phận, toàn bộ Đại Kim cũng không có người nào quan trọng hơn ta, hơn nữa lần này cầu hòa cũng liên quan đến vận mệnh sau này của Đại Kim ta, bởi vậy tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ suất nào, cho nên để cho trẫm ra mặt cũng không có gì không thể, về phần thân phận không cùng đẳng cấp gì đó ta căn bản không quan tâm!
Nhìn thấy biểu hiện của Ngô Khất Mãi kiên quyết như vậy, Gia Luật Nô Chương cũng không khuyên nữa, lập tức chỉ thảo luận với y một chút về chi tiết việc mời sứ giả Đại Tống đến đàm phán, những chuyện khác cũng dễ làm, tuy nhiên địa điểm đàm phán lại có chút phiền phức, bởi vì Ngô Khất Mãi khẳng định không thể rời khỏi Kim quốc, cho nên chỉ có thể mời sứ giả Đại Tống đến, nhưng mà người ta có đồng ý đến hay không lại là vấn đề khác. Căn cứ tin tức Tiêu Tiết truyền về, vị sứ giả Đại Tống kia trẻ tuổi cao ngạo, cũng không phải người dễ nói chuyện.
Cũng chính bởi vậy, cho nên sau khi Ngô Khất Mãi thảo luận qua với Gia Luật Nô Chương, quyết định địa điểm đàm phán đặt tại biên giới giữa Kim quốc và Đại Tống, đấy cũng chính là vùng đất Tam Long Lĩnh mà Đại Tống yêu cầu chuyển nhượng, thế núi nơi đó hiểm trở, địa hình phức tạp, không thuận lợi để tiến hành quân đội quy mô lớn, điều này cũng có thể đảm bảo an toàn của Ngô Khất Mãi, mặt khác đặt địa điểm đàm phán tại biên giới hai nước, hơn nữa Ngô Khất Mãi còn muốn đích thân đi tới đó cũng thể hiện đầy đủ thành ý của Kim quốc.
Sau khi thảo luận xong, Ngô Khất Mãi lập tức sai người đưa tin tức đích thân y sẽ đàm phán cùng sứ giả Tống đưa đến phủ Lâm Hoàng, tiếp theo lại cùng Gia Luận Nô Chương thảo luận một số chi tiết, sau đó mới để gã rời khỏi hoàng cung. Chỉ có điều Ngô Khất Mãi cũng không biết rằng, khi Gia Luật Nô Chương rời khỏi hoàng cung lại cố ý quay đầu nhìn cổng cung một cái, sau đó trên mặt lộ ra một vẻ thần bí mỉm cười hạ giọng nói:
- Quả thực quá dễ dàng rồi, xem ra Ngô Khất Mãi so với A Cốt Đả dễ đối phó hơn nhiều!
Sau vài ngày, Ngô Khất Mãi yêu cầu hai nước đàm phán lần nữa, hơn nữa tin tức y tự mình đi đàm phán với Đại Tống đã đưa đến phủ Lâm Hoàng, Vương Kỳ thân là sứ giả sau khi nghe thấy chuyện này, phản ứng đầu tiên chính là từ chối, bởi vì gã đã chiếm được ưu thế trên bàn đàm phán, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là có thể ấn định được mức bồi thường. Tuy nhiên chuyện này lại không phải do gã làm chủ, rất nhanh gã liền nhận được tin tức của Triệu Nhan, bảo gã đồng ý chuyện này, sau đó đi đến biên giới Tam Long Lĩnh giữa hai nước Tống Kim đàm phán.
Tam Long Lĩnh ở xa nhất phía nam Kim quốc, là ba ngọn núi gần như song song với nhau, trong đó ngọn núi ở xa nhất phía Nam chính là biên giới của Đại Tống và Kim quốc, cho nên Tam Long Lĩnh là lãnh thổ của Kim Quốc. Ngô Khất Mãi vì thể hiện thành ý của mình, cố ý chọn địa điểm đàm phán tại bên ngoài cửa núi ở ngọn núi xa nhất phía nam Tam Long Lĩnh, hai bên nam bắc cửa núi chia ra thuộc Đại Tống và Kim quốc. Đại Tống vì phong tỏa Kim quốc, còn có một đội quân vài trăm người đóng ở nơi này, tương ứng, Kim quốc cũng đóng quân ở một bên cửa núi còn lại, phòng khi quân Tống xâm lấn.
Sau khi nhận được tin tức Đại Tống đồng ý đến Tam Long Lĩnh đàm phán, Ngô Khất Mãi cũng hết sức hưng phấn. Bởi vì gã cảm thấy Đại Tống đồng ý đến đàm phán, điều này đã thể hiện thái độ của Đại Tống, cho nên sau khi y tạm thời giao chính vụ trong nước cho Gia Luật Nô Chương thay mình xử lý, liền kích động đi đến địa giới Tam Long Lĩnh chuẩn bị đàm phán. Tuy nhiên Ngô Khất Mãi lại không biết rằng, Ngay khi y vừa rời khỏi phủ Hoàng Long, trong thành đã bắt đầu nổi lên một âm mưu vô cùng lớn.
Từ sau khi Gia Luật Nô Chương giúp Ngô Khất Mãi đoạt được ngôi vị Hoàng đế, gã cũng được phong làm Liêu Vương như mong muốn, phủ Thái phó lúc đầu cũng biến thành phủ Liêu Vương, có thể nói là quyền cao chức trọng. Đặc biệt sau khi Ngô Khất Mãi đi Tam Long Lĩnh, đem tất cả chính vụ giao phó cho Gia Luật Nô Chương xử lý, kể từ đó, Gia Luật Nô Chương gần như trở thành giám quốc của Kim quốc, đại thần trong triều càng a dua nịnh hót gã, mỗi ngày trước cửa lớn phủ Liêu Vương đều tập trung rất nhiều quan viên đến cầu kiến, không ít người đều nói thầm rằng phủ Liêu Vương là hoàng cung thứ hai.
Tuy nhiên buổi tối hôm nay Gia Luật Nô Chương lại chặn toàn bộ người đến cầu kiến ở bên ngoài, sau đó ngồi vô cùng cung kính chờ một người ở trong thư phòng. Tới canh hai, bên ngoài thư phòng truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó cửa phòng bị mở ra, một người áo đen trên mặt che tấm lụa đen đi đến, lúc này Gia Luật Nô Chương lập tức tiến lên hành lễ nói:
- Tham kiến Đặc sứ.
- Không cần đa lễ!
Chỉ thấy người áo đen cố ý dùng một loại âm thanh khàn khàn nói, làm cho người ta không nhận ra giọng thật của gã, sau đó chỉ thấy gã quan sát Ngô Khất Mãi một lần rồi cuối cùng mới nói:
- Mấy việc lần này ngươi xử lý vô cùng tốt, triều đình bên kia cũng hết sức hài lòng, chỉ cần có thể tiêu diệt Kim quốc bắt được Ngô Khất Mãi, đến lúc đó tuyệt đối không thể thiếu công lao của ngươi!
- Đa tạ đặc sứ, thuộc hạ từ sau khi nương nhờ vào triều đình, đã một lòng làm việc vì triều đình, cũng không dám tham công!
Gia Luật Nô Chương nghe đến đó nét mặt tươi cười như hoa nói, tuy rằng ngoài miệng nói không tham công, nhưng biểu hiện trên mặt cũng đã bán rẻ gã.
- Đây không phải là vấn đề tham công hay không, triều đình luôn luôn thưởng phạt phân minh, ngươi có thể khơi mào tranh đấu giữa Ngô Khất Mãi và A Cốt Đả, hơn nữa còn đưa A Cốt Đả cho triều đình, cũng đã là một công lao lớn, tới lúc đó ngươi tất nhiên càng được triều đình coi trọng, nói không chừng ngày sau ta còn phải dựa vào sự chiếu cố của ngươi đấy!
Người áo đen dường như tâm trạng cũng rất tốt, lúc này không ngờ chủ động pha trò cười, điều này làm cho Gia Luật Nô Chương tuy rằng trong lòng tự đắc, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Không dám.
Sau vài câu tán dương Gia Luật Nô Chương, vị đặc sứ áo đen này cuối cùng nói tới chính sự, chỉ thấy lúc này giọng điệu y trịnh trọng nói:
- Liêu Vương, Ngô Khất Mãi đã rời khỏi phủ Hoàng Long rồi, việc tiếp theo ngươi chuẩn bị thế nào rồi, khi nào thì có thể chính thức bắt đầu?
- Đặc sứ, xin yên tâm, từ trước khi Ngô Khất Mãi rời khỏi ta cũng đã chuẩn bị xong rồi, các đội quân trung thành với ta đã được ta điều đến xung quanh phủ Hoàng Long, chỉ cần ta hạ lệnh, ngay lập tức có thể khống chế được phủ Hoàng Long, đến lúc đó lại tịch thu vũ khí của đội quân trung thành với Ngô Khất Mãi, với tình hình hiện tại của Kim quốc cho thấy, tướng lĩnh các nơi khác đến lúc đó nhất định sẽ dè chừng, dù sao bọn chúng đối với hành động cướp ngôi của Ngô Khất Mãi có phần không thích, kể từ đó, chúng ta chỉ cần thuận lợi khống chế phủ Hoàng Long, như vậy việc tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều.
Gia Luật Nô Chương lúc này tràn đầy tự tin mà đáp. Từ sau khi phản bội Liêu quốc, gã đã dẫn đầu bốn năm cuộc phản loạn, quả thực có thể gọi là “làm phản chuyên nghiệp”, căn bản sẽ không phát sinh sơ suất nào.