- Sao lại thế này, sứ giả Tống vì sao bây giờ còn chưa tới?
Ngô Khất Mãi có chút nôn nóng đi tới đi lui ở trong lều nói. Vốn dựa theo giao ước, sứ giả Đại Tống lẽ ra đã đến từ mấy ngày trước rồi, tuy nhiên bởi vì đường sứ giả Tống đến Tam Long Lĩnh này xa hơn so với mình, cho nên đối phương không đến đúng hẹn y cũng không để ý, nhưng ngồi chờ đã quá thời hạn hai ngày rồi, điều này làm cho Ngô Khất Mãi rốt cục có một loại dự cảm không tốt.
- Bệ hạ, đây có lẽ là sứ giả Tống muốn thị uy với chúng ta, cho nên mới cố ý đến muộn vài ngày, người tuyệt đối phải vững vàng, không được vì việc nhỏ mà lỡ việc lớn ạ!
Lúc này Tiêu Tiết đứng bên cạnh khuyên nhủ, từ sau khi sứ giả Tống đáp ứng đến đàm phán, gã liền rời khỏi phủ Lâm Hoàng tới đây cùng Ngô Khất Mãi, chỉ có điều gã lúc này cũng thấy kì quái trong lòng, cho dù Đại Tống cố ý muốn lấy uy phủ đầu bọn gã, nhưng muộn đến hai ngày cũng kệ đi, nhưng hiện tại đã ba ngày rồi vẫn không thấy người, điều này có chút kì quái.
- Thị uy phủ đầu? Nếu thật là thị uy phủ đầu, vậy Đại Tống bọn chúng cũng quá xem thường người khác rồi, trẫm dù gì cũng là đế vương một nước, nhưng hiện tại lại tự mình cúi người đến đàm phán với bọn chúng, bọn chúng không ngờ lại thị uy phủ đầu với trẫm, ta thấy bọn chúng căn bản chính là muốn khiến trẫm không chịu nổi!
Ngô Khất Mãi lúc này thở hồng hộc nói, vốn y tự mình đến đàm phán cũng đã là tự hạ thấp thân phận, lại còn chịu phải đối đãi như vậy của Đại Tống, tất nhiên làm cho y vô cùng phẫn nộ.
- Bệ hạ bớt giận, có câu Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, lần này Đại Tống có thể đồng ý cầu hòa đã là vô cùng khó khăn, nghe nói nội bộ Đại Tống còn có không ít người kiên quyết yêu cầu xuất binh tấn công chúng ta, cho nên Bệ hạ vẫn nên tạm thời nhịn một chút, đợi sau khi kết thúc nghị hòa, chúng ta sẽ lại bàn bạc kỹ hơn!
Tiêu Tiết lúc này lại khuyên, gã sợ tính nóng nảy của Ngô Khất Mãi nổi lên, trực tiếp quay người rời đi, đến lúc đó sứ giả Tống tới nơi không thấy y, nói không chừng hai nước sẽ vì vậy mà bùng nổ chiến tranh.
Ngô Khất Mãi không phải là không hiểu những đạo lý trên. Chỉ có điều sứ giả Tống chậm trễ không đến, trong lòng y lại sinh ra một loại dự cảm vô cùng không tốt, giống như có việc không hay nào đó sắp xảy ra. Loại cảm giác này vô cùng bí bách, thậm chí khiến Ngô Khất Mãi đứng ngồi không yên nhưng nghĩ mãi mà cũng không rõ rốt cuộc chỗ nào có vấn đề.
Sau đó Ngô Khất Mãi lại cố nán lại ở Tam Long Lĩnh một ngày, nhưng sứ đoàn bên Đại Tống ở cửa núi khác vẫn không thấy bóng dáng đâu, thậm chí cuối cùng A Cốt Đả bất chấp đây là biên giới hai nước, trực tiếp phái trinh thám đến Đại Tống đối diện tìm hiểu nội tình, kết quả trinh thám đi một ngày liền nhưng đến cả bóng người cũng không thấy, thậm chí ngay cả mấy trăm quân Tống ở đối diện đóng quân lúc trước cũng đã biến mất.
Phát hiện tình hình trước mắt này, Ngô Khất Mãi cảm thấy mình dường như đang bước vào trong một âm mưu vô cùng lớn, thảm hại hơn chính là, y thậm chí không biết âm mưu này sẽ từ mặt nào mà đánh úp y, tuy nhiên y biết mình tuyệt đối không thể ngu ngốc ngồi chờ đợi ở đây nữa, bất kể như thế nào cũng phải quay về phủ Hoàng Long trước tiên rồi mới tính toán tiếp.
Cũng chính bởi vậy cho nên Ngô Khất Mãi vội vàng rời khỏi Tam Long Lĩnh, dẫn đầu mấy nghìn kỵ binh bằng tốc độ nhanh nhất chạy về phủ Hoàng Long. Bởi vì lãnh thổ Kim quốc diện tích nhỏ hẹp, Tam Long Lĩnh cách phủ Hoàng Long cũng chỉ có ba ngày đi đường, Ngô Khất Mãi lại nóng vội hạ lệnh cho toàn quân ngày đêm lên đường, cuối cùng chỉ mất vẻn vẹn hai ngày là tới được phủ Hoàng Long.
Tình hình phủ Hoàng Long toàn bộ vẫn như thường. Người ra vào cổng thành tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lại xếp thành một hàng dài, binh lính ở cổng thành đang kiểm tra những người ra vào cổng thành, phòng ngừa mang theo đồ hoặc có người không hợp pháp ra vào, trên tường thành cũng có không ít binh lính đang canh giữ, trong ngoài thoạt nhìn hết sức bình thường, so với ngày thường không có khác biệt gì quá lớn.
Nhìn thấy tình hình phủ Hoàng Long, Ngô Khất Mãi rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc y rời đi lo lắng nhất chính là phủ Hoàng Long lại xảy ra vấn đề, tuy nhiên hiện tại xem ra thật sự y đã đa nghi quá rồi. Cũng chính bởi vậy, Ngô Khất Mãi thúc ngựa lên trước chạy vào trong thành, tính rằng đi đến hoàng cung gọi Gia Luật Nô Chương tới nghị sự, đưa ra ứng đối tiếp theo với cục diện hiện tại.
Tuy nhiên Ngô Khất Mãi vừa rồi ở ngoài thành không phát hiện gì bất thường, nhưng vừa mới vào thành lại lập tức cảm thấy không ổn. Bởi vì chỉ thấy một số công trình cách không xa cổng thành rõ ràng bị phá hại, mặt đất còn có vết máu lớn không được dọn dẹp sạch sẽ. Thậm chí y còn có thể ngửi được trong không khí có một luồng khí lờ lợ mùi máu tươi, hơn nữa bình thường ngoài cổng thành lẽ ra là nơi náo nhiệt nhất, vừa rồi y đã nhìn thấy không ít dân thường đi vào trong thành, nhưng hiện tại cổng thành lại vắng ngắt, căn bản đến bóng một người cũng không nhìn thấy.
- Không được! Mau rút lui! Có mai phục!
Ngô Khất Mãi lúc này hô lớn một tiếng, quay đầu ngựa thiết nghĩ phải rời khỏi thành, đáng tiếc lúc này đã muộn rồi, chỉ thấy trốn trong hai bên cổng thành vô số binh sĩ xông ra đánh, chặn đường lui của Ngô Khất Mãi, mặt khác cổng thành cũng ầm ầm đóng lại, lập tức đem chia kỵ binh phía sau Ngô Khất Mãi thành hai phần.
- Ngô Khất Mãi! Xuống ngựa đầu hàng đi!
Chính tại thời khắc cổng thành đóng lại, Gia Luật Nô Chương thân mặc áo giáp xuất hiện tại đầu thành, sau đó cười lớn nói với Ngô Khất Mãi ở phía dưới. Ngay khi Ngô Khất Mãi rời khỏi phủ Hoàng Long không được bao lâu, gã đã phát động binh biến khống chế phủ Hoàng Long, hơn nữa còn phong tỏa chặt chẽ tin tức, chính là để đợi Ngô Khất Mãi tự mình chui đầu vào lưới.
- Là ngươi!
Ngô Khất Mãi trừng mắt nhìn chằm chằm vào Gia Luật Nô Chương đang đứng ở đầu thành lớn tiếng. Y tuyệt đối không nghĩ tới đối phương vừa mới phò tá mình trèo lên ngôi vị Hoàng đế, bây giờ lại phản bội mình, loại chuyển biến này thật sự là quá nhanh, y tự hỏi sau khi đăng cơ cũng không có bất kỳ lỗi lầm gì đối với Gia Luật Nô Chương, nhưng lại không ngờ rằng chỉ đổi lại được sự phản bội.
- Ha ha, đích thực là ta, lúc trước khi ngươi phản bội A Cốt Đả, hẳn là đã nghĩ đến sẽ bị người thân cận nhất bên cạnh mình phản bội, đáng tiếc ngươi quá ngu ngốc, căn bản không tiếp thu được một chút bài học nào, cho nên rơi vào kết cục hiện tại cũng không trách được người khác!
Gia Luật Nô Chương cười nói với Ngô Khất Mãi, gã từ trên cao nhìn xuống căn bản là đang chiếm ưu thế về tâm lý, hơn nữa Ngô Khất Mãi đã trở thành cá trong chậu, càng làm cho gã đắc ý khác thường, thậm chí lúc này nếu như gã muốn thì có thể giết chết Ngô Khất Mãi tự lập mình làm đế, tuy nhiên là một người thông minh, gã sớm đã nhìn ra toàn bộ Kim quốc đã trở thành cục diện đáng buồn, bị sự bao vây của Đại Tống rồi căn bản không có bất cứ lối thoát nào, cho nên gã cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức đi làm Hoàng đế của Kim quốc này.
- Giết…
Ngoài thành truyền đến tiếng kêu giết thành từng đợt, đó là kỵ binh đang bị chặn ở ngoài cửa đang bị Gia Luật Nô Chương bao vây càn quét, mà lúc này bên cạnh Ngô Khất Mãi thậm chí chỉ còn lại không tới một nghìn người hộ vệ. Đối mặt với mấy vạn đại quân của Gia Luật Nô Chương, căn bản không nắm chắc bất cứ cơ hội nào đánh ra được khỏi thành, cho dù Ngô Khất Mãi có kinh nghiệm sa trường, lúc này cũng nghĩ không ra biện pháp gì để chạy trốn.
Nhìn Ngô Khất Mãi phía dưới vẻ mặt biến đổi, Gia Luật Nô Chương lại cười dài nói:
- Ngô Khất Mãi, nhanh chóng thức thời bỏ vũ khí xuống đầu hàng, nói không chừng ngươi còn có cơ hội gặp đại ca ngươi, nếu không thức thời, vậy cũng đừng trách ta không khách khí!
Nghe thấy Gia Luật Nô Chương nhắc tới A Cốt Đả, Ngô Khất Mãi đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu ra tất cả, lập tức lại phẫn nộ điên cuồng rút đao ra hét lớn:
- Không ngờ ngươi lại cấu kết với người Tống, ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi, giết!
Ngô Khất Mãi ở bên dưới nổi giận, sớm đã bất chấp thực lực hai bên cách xa nhau, thúc ngựa lên trước đánh về phía cổng thành. Tuy rằng y rất giận Gia Luật Nô Chương, nhưng cũng không mất đi lý trí, biết chỉ bằng đám người này của mình căn bản đánh không đến đầu thành, biện pháp duy nhất cũng chỉ có đánh xuyên qua vòng vây mở cổng thành ra, tuy rằng cơ hội làm được như vậy cũng vô cùng xa vời nhưng ít ra còn tốt hơn so với đến đầu thành tìm đến cái chết.
Tướng sĩ thuộc hạ của Gia Luật Nô Chương tuy rằng đều là tâm phúc của gã, nhưng cũng chính là tướng sĩ của Kim quốc. Ngô Khất Mãi thân là Hoàng đế Kim quốc, đối với bọn chúng còn có một chút khiếp sợ trong lòng, cho nên lúc này khi bọn chúng nhìn thấy Ngô Khất Mãi thúc ngựa xông lên trước, binh lính phía trước cũng không kìm được đều rút lui về sau, điều này cũng khiến cho Ngô Khất Mãi càng thuận tiện, lúc mới bắt đầu không ngờ giết cho thuộc hạ của Gia Luật Nô Chương liên tiếp lui về sau, mắt thấy sắp phá tan vòng vây tiến thẳng đến cổng thành rồi.
- Truyền lệnh của bản vương, người bắt giữ được Ngô Khất Mãi, thưởng nghìn vàng, phong vạn hộ hầu!
Gia Luật Nô Chương đứng trên đầu thành nhìn thấy tình hình này, lập tức cũng không khỏi lo lắng hô lớn. Tuy rằng ngoài thành cũng có quân do gã an bài, nhưng nếu thật sự để Ngô Khất Mãi ra khỏi thành, vậy thì cơ hội chạy trốn của đối phương càng lớn hơn.
Mệnh lệnh của Gia Luật Nô Chương nhanh chóng truyền xuống dưới, bởi vì cái gọi là trọng thưởng bên dưới tất có dũng sĩ, ít nhất tướng sĩ thuộc hạ của Gia Luật Chương sau khi nghe thấy tất cả đều tinh thần phấn chấn, dưới sự chỉ huy của một số tướng lĩnh nhanh chóng dừng lại bước chân đang chạy trốn, dựa vào ưu thế nhiều người dần dần bao vây Ngô Khất Mãi lại, trong lúc nhất thời Ngô Khất Mãi cũng thấy áp lực gia tăng, lại khó có thể tiến lên được nửa bước.