Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 1027 - Chương 1026: Ngày Mai Chính Là Thời Hạn Chết

Chưa xác định
Chương 1026: Ngày mai chính là thời hạn chết

Gia Luật Nô Chương làm phản, sau đó đem Ngô Khất Mãi giao cho Đại Tống để đầu hàng, tiếp theo quân Đại Tống tiến vào chiếm giữ, Kim quốc các nơi tuy rằng có phản kháng, đặc biệt là những quý tộc xuất thân từ bộ lạc Hoàn Nhan càng không cam tâm thất bại, bởi vậy phản kháng kịch liệt nhất, đáng tiếc đại cục Kim quốc diệt vong đã định, căn bản không phải bọn chúng có thể ngăn cản được.

Triệu Nhan lưu lại ở Kim Quốc vẻn vẹn chỉ một ngày một đêm, sau khi Gia Luật Nô Chương đem Ngô Khất Mãi giao cho hắn, hắn sẽ đem mọi việc Kim quốc bên này giao cho Dương Hoài Ngọc xử lý, Gia Luật Nô Chương ở lại giúp đỡ lão, đợi đến sau khi Kim quốc hoàn toàn ổn định, bọn họ sẽ cùng nhau quay về kinh báo cáo công việc, đến lúc đó khẳng định không thiếu phần thưởng của bọn họ, về phần Triệu Nhan thì dẫn theo Ngô Khất Mãi sớm đã rời khỏi Kim quốc.

Khi Ngô Khất Mãi bị Gia Luật Nô Chương đưa đến quân Đại Tống, Triệu Nhan chỉ đứng nhìn từ rất xa, sau đó liền sai người đem y áp giải vào trong xe tù, từ đầu đến cuối cũng không đi gặp Ngô Khất Mãi một mình, dù sao hắn và Ngô Khất Mãi không quen, lúc trước khi hắn rời khỏi bộ lạc Hoàn Nhan, Ngô Khất Mãi vẫn còn là một đứa con nít chuyện gì cũng không hiểu, không giống A Cốt Đả đã nhớ được chuyện rồi, hơn nữa Triệu Nhan sau này sẽ vì huynh đệ bọn họ mà sắp đặt một cuộc họp mặt, cho nên hiện tại không nhất thiết phải gặp bọn họ trước cho lãng phí lời.

Cũng chính bởi vậy cho nên sau khi Triệu Nhan áp giải Ngô Khất Mãi rời khỏi phủ Hoàng Long, lập tức bằng tốc độ nhanh nhất đi đến phủ Lâm Hoàng. Lúc Triệu Nhan dẫn theo Ngô Khất Mãi đi vào phòng giam của A Cốt Đả, A Cốt Đả cũng không tỏ ra bất ngờ, ngược lại là thần sắc của Ngô Khất Mãi vô cùng ủ rũ, căn bản không dám nhìn vào mắt của A Cốt Đả.

- Được rồi, bổn vương đã nói huynh đệ các ngươi nhất định sẽ gặp lại mà, hôm nay cho các ngươi thời gian một ngày ôn lại tình huynh đệ, ngày mai sẽ giải quyết ân oán giữa ta và các ngươi.

Triệu Nhan trước khi đi đã được Triệu Hú cho phép, chỉ cần sau khi bắt được huynh đệ A Cốt Đả sẽ tùy ý hắn xử trí, không cần phải đưa về kinh thành hỏi tội, vì để tránh cho đêm dài lắm mộng, Triệu Nhan dự tính trực tiếp giết hai huynh đệ này tại phủ Lâm Hoàng, sau đó sắp xếp một số vấn đề còn sót lại ở Kim quốc, giải quyết triệt để người Nữ Chân có khả năng mang đến uy hiếp.

- Chờ một chút! Ngươi chớ quên còn nợ ta một lý do!

Nhìn thấy Triệu Nhan muốn đi, A Cốt Đả bỗng nhiên lớn tiếng gọi, y hiện tại đã bỏ hết những ý nghĩ khác, một lòng chỉ muốn hiểu được vì sao Triệu Nhan lại nhằm vào người Nữ Chân bọn y như vậy?

- Yên tâm đi, ngày mai ta sẽ cho ngươi một lý do!

Triệu Nhan lúc này nói nhưng không quay đầu lại, sau đó những người khác mở cửa phòng giam A Cốt Đả ra và đưa Ngô Khất Mãi vào nhốt chung, đóng cửa lại rồi đi.

- Phụ thân, người nợ A Cốt Đả lý do gì?

Lúc này Triệu Tín đứng ở bên cạnh Triệu Nhan tò mò hỏi, y vốn còn muốn lưu lại ở Kim quốc một thời gian ngắn, tuy nhiên lại bị Triệu Nhan cưỡng ép quay về, bởi vì hắn lo tên tiểu tử thối này lại làm loạn.

- Trẻ con quản nhiều chuyện như vậy để làm gì? Ngày mai đi theo ta làm một chuyện. Ta bảo con làm cái gì thì làm đó, những thứ khác không nên hỏi nhiều!

Triệu Nhan liếc nhìn con trai một cái nói. Chuyện ngày mai vô cùng quan trọng, hắn không muốn để bất cứ kẻ nào biết, cho nên để con trai của mình đi giúp mình làm chuyện này tất nhiên là yên tâm nhất.

- Không nói thì không nói, làm sao lại nói con là trẻ con, con cũng sắp hai mươi tuổi rồi.

Triệu Tín nghe đến đó có chút bất mãn lầm bầm nói, tuy nhiên y cũng không dám để Triệu Nhan nghe thấy, đồng thời trong lòng y cũng hết sức tò mò, ngày mai rốt cục có chuyện gì mà lại muốn mình đi hỗ trợ.

Sau khi nhìn thấy cha con Triệu Nhan rời đi chỉ còn A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi ở trong phòng giam, hai huynh đệ này nhìn nhau không nói gì, trong đó A Cốt Đả vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Ngô Khất Mãi, mà Ngô Khất Mãi lại cúi đầu yên lặng không nói gì. Bầu không khí trong phòng giam trong lúc nhất thời trở nên vô cùng bức bối.

- Đại Kim như thế nào rồi, có còn hy vọng nữa không?

Qua hơn nửa ngày, A Cốt Đả lúc này bỗng nhiên hỏi. Y tuy rằng không biết kế hoạch của Triệu Nhan nhưng hiện tại nếu ngay cả Ngô Khất Mãi cũng bị bắt tới đây rồi, như vậy Kim quốc khẳng định cũng đã xảy ra biến cố rất lớn, hiện tại y chỉ hy vọng có thể giữ lại cho Kim quốc một tia hy vọng, như vậy sau này Nữ Chân còn có thể Đông Sơn tái khởi.

- Toàn bộ kết thúc rồi, Gia Luật Nô Chương tên gian tặc này sớm đã câu kết cùng một giuộc với Đại Tống, Đại Tống mượn danh đàm phán hòa bình lừa ta ra khỏi kinh thành. Sau đó Gia Luật Nô Chương làm phản khống chế được kinh thành, ta không đợi được sứ giả Tống vì thế lo lắng quay trở lại kinh thành lại bị Gia Luật Nô Chương đánh lén bắt lại, sau đó quân Tống đánh vào trong nước. Hiện tại toàn bộ Đại Kim đã rơi vào trong tay Đại Tống, trừ ta ra, những nhân vật quan trọng khác hình như tất cả đều bị bắt lại, căn bản không có khả năng chuyển mình.

Ngô Khất Mãi vẻ suy sụp nói, sau khi gã bị Gia Luật Nô Chương bắt giam giữ ở trong đại lao phủ Hoàng Long, ở đó gặp được phần lớn đại thần trọng yếu của Kim quốc, quý tộc Nữ Chân ngoại trừ đang dẫn binh ở bên ngoài lãnh thổ, còn lại gần như tất cả đều bị trảm, thậm chí ngay cả một người Nữ Chân bình thường cũng bị liên lụy vào đó.

Nghe thấy Kim quốc do một tay mình cực khổ tạo dựng lên không ngờ đã kết thúc rồi, A Cốt Đả trong lúc nhất thời cảm thấy khí huyết dâng lên, đột nhiên xông lên hướng đến Ngô Khất Mãi tay đấm chân đá. Ngô Khất Mãi cũng không còn mặt mũi để đánh trả, cứ như vậy ôm đầu kệ cho đại ca của mình đánh, cho dù là cái trán của gã bị đánh đến chảy máu, gã cũng không dám hừ một tiếng.

Đợi cho A Cốt Đả đánh mệt rồi, lúc này cuối cùng ngừng lại, sau đó ngồi thở hổn hển dưới đất vô lực, Ngô Khất Mãi mới chậm rãi buông hai tay đang ôm đầu ra, sau đó lau một chút máu trên mặt, đồng thời mệt mỏi ngồi ở bên cạnh A Cốt Đả, từ sau chuyện lúc nhỏ, đây là lần đầu tiên A Cốt Đả đánh đập gã ác như vậy.

- Đại ca, xin lỗi.

Sau khi Ngô Khất Mãi ngồi xuống một lúc bèn lên tiếng. Sau khi trải qua đả kích nước mất nhà tan, cuối cùng gã đã tỉnh táo lại từ trong ảo tưởng dã tâm hừng hực, lúc này cũng đầy sự áy náy với A Cốt Đả.

- Bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì, nghe thấy ý tứ của Triệu Nhan vừa rồi, chỉ sợ ngày mai chính là thời hạn chết của huynh đệ chúng ta rồi!

A Cốt Đả lúc này cũng bình tĩnh lại từ trong cơn tức giận, lập tức thở dài một tiếng rồi hạ giọng nói. Y từ trước đến giờ không phải là một người dễ dàng bỏ cuộc, nhưng đối mặt với cái tình huống tuyệt vọng này, cùng với Triệu Nhan một kẻ thù hùng mạnh bất khả chiến bại khiến y cũng không tránh khỏi cảm giác vô cùng tuyệt vọng, thậm chí sớm đã chuẩn bị nghênh đón cái chết.

- Đại ca, chúng ta dù gì cũng là vua của một nước, Đại Tống hình như vốn không có thói quen giết chết Hoàng đế của địch quốc, bất kể là Hoàng đế Tây Hạ hay là Liêu quốc đều sống ở Đại Tống được nhiều năm rồi, tuy rằng có khả năng sẽ bị gây khó dễ không ít, nhưng ít ra cũng sẽ không bị giết, cho nên chúng ta chắc có lẽ cũng sẽ không bị giết?

Lúc này Ngô Khất Mãi nói ra một tia hy vọng cuối cùng còn tồn tại trong lòng.

Tuy nhiên A Cốt Đả nghe thấy lời của chính đệ đệ y cũng chỉ cười nhạt một tiếng nói:

- Ngô Khất Mãi, đệ quá ngây thơ rồi, quả thực Đại Tống không có thói quen giết chết Hoàng đế của địch quốc, nhưng cũng có thể không bao gồm chúng ta. Chỉ cần Đại Tống còn có Triệu Nhan, hắn sẽ tuyệt đối không để cho chúng ta được sống, thậm chí ta còn nghi ngờ trong thời gian tiếp theo, hắn sẽ tiếp tục tấn công những người Nữ Chân còn sót lại, đến tận khi trên đời này không còn người Nữ Chân nữa mới thôi!

- Vì sao, Triệu Nhan vì sao lại hận chúng ta như vậy?

Ngô Khất Mãi nghe đến đó cũng không khỏi vừa khiếp sợ vừa tuyệt vọng lớn tiếng nói. Gã không nhạy cảm giống như A Cốt Đả, sớm đã nhận thấy được sự oán hận của Triệu Nhan đối với người Nữ Chân, cho nên khi lần đầu tiên nghe thấy những lời này, trong lúc nhất thời căn bản không thể tiếp nhận.

- Ta cũng muốn biết, lần trước ta từng truy hỏi hắn, đáng tiếc hắn không nói cho ta biết, tuy nhiên hắn đã đồng ý rồi, khi huynh đệ chúng ta đoàn tụ sẽ nói cho ta biết, tuy nhiên ta đoán rất có thể là trước khi chúng ta chết, hắn mới có thể nói nguyên nhân thật sự cho ta biết.

A Cốt Đả lúc này bất đắc dĩ nói.

Nghe thấy lời của đại ca, Ngô Khất Mãi lộ ra vẻ mặt ủ rũ. Mấy năm nay huynh đệ bọn họ gặp phải vô số nguy hiểm, tuy nhiên lại chưa từng có lần nào tuyệt vọng như vậy, thậm chí khi biết ngày mai chính là thời hạn chết của mình, Ngô Khất Mãi bất ngờ sinh ra vài phần cảm giác sợ hãi, trước kia trên chiến trường đối mặt với vũ khí quân địch gã lại chưa từng trải qua sợ hãi, chẳng sợ kẻ thù mạnh hơn so với mình, nhưng bây giờ gã chợt sợ hãi, đây cũng là lần đầu tiên gã cảm thấy hóa ra còn được sống lại là chuyện tốt đẹp như vậy.

Sau đó A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi còn chưa nói xong thì cơm tối đã được đưa đến. A Cốt Đả ăn uống thả cửa như thường, nhưng Ngô Khất Mãi lại căn bản ăn không nổi, cuối cùng là A Cốt Đả mắng cho gã vài câu, Ngô Khất Mãi mới miễn cưỡng ăn một chút, chỉ có điều buổi tối gã lại sợ hãi không ngủ được, đặc biệt mỗi khi nghĩ đến ngày mai sẽ là thời hạn chết của mình, không có một chút buồn ngủ nào.

Bình Luận (0)
Comment