Trong khi Ngô Khất Mãi đang thấp thỏm lo âu, ngày hôm sau vẫn tiếp tục đến, tuy nhiên Triệu Nhan cũng không lập tức qua đó, ngược lại đúng giờ bữa sáng được đưa tới, A Cốt Đả sắc mặt không đổi ăn uống như cũ, Ngô Khất Mãi vẫn còn có chút nuốt không trôi, sau khi vất vả lắm mới ăn xong bữa sáng, vẫn luôn ngồi ngẩn người ở trong góc tường.
Suốt cho tới trưa Triệu Nhan cũng không xuất hiện, đợi đến tận sau khi ăn trưa, lúc này chỉ thấy hắn chậm rãi đến trước cửa phòng giam, sau đó mỉm cười nhìn huynh đệ A Cốt Đả nói:
- Thời gian đã đến rồi, các ngươi theo đi đến một chỗ!
- Chờ một chút, còn lý do ngươi đã hứa sẽ nói cho ta biết?
Lúc này A Cốt Đả hỏi, sống chết y đã không để trong lòng nữa rồi, điều duy nhất không thể buông bỏ được chính là muốn làm một con quỷ hiểu rõ mọi chuyện.
- Yên tâm đi, đến nơi ta tất nhiên sẽ nói cho ngươi biết!
Triệu Nhan lại mỉm cười nói, sau cái vung tay của hắn, lập tức có người mở cửa phòng giam ra dẫn huynh đệ A Cốt Đả ra ngoài, sau đó đi phía sau Triệu Nhan ra khỏi đại lao. Vốn A Cốt Đả cho rằng sẽ đưa bọn y ra pháp trường, nhưng không ngờ sau khi ra khỏi đại lao, Triệu Nhan lại đưa bọn y lên xe ngựa, sau đó bảy lần quặt tám lần rẽ đi đến bên ngoài một công trình quy mô vô cùng lớn.
- Nơi… nơi này là hoàng cung Liêu quốc lúc trước?
A Cốt Đả nhìn thấy công trình này cũng có chút kinh ngạc nói. Phủ Lâm Hoàng trước đây là Thượng Kinh của Liêu quốc, năm đó y từng dẫn binh đánh hạ nơi này, hơn nữa tiến hành một cuộc đồ sát cực kỳ tàn ác, cho nên y đối với địa hình trong thành cũng hết sức quen thuộc.
- Vào đi thôi, ta đã chuẩn bị riêng cho các ngươi một chỗ ở bên trong.
Triệu Nhan lúc này lại mỉm cười nói. Vốn có vài bí mật hắn có chết cũng không có ý định nói cho bất kỳ ai, tuy nhiên có lúc bí mật giữ ở trong lòng thời gian quá dài sẽ làm cho người ta cảm thấy hết sức không thoải mái, rất muốn tìm người nói ra hết một lần, loại cảm giác này lớn dần trong Triệu Nhan càng thêm mãnh liệt, vừa hay huynh đệ A Cốt Đả chính là một đối tượng rất tốt, bởi vì đợi đến sau khi bọn chúng nghe xong bí mật của mình cũng chính là thời hạn chết của bọn chúng, mà người chết là người có thể giữ bí mật tốt nhất.
Lập tức Triệu Nhan mang theo đám người A Cốt Đả đi vào hoàng cung, tuy nhiên nơi này đã trở thành hành cung phủ Lâm Hoàng của Hoàng đế Đại Tống. Tuy rằng dựa theo thể chế của Đại Tống, Triệu Hú cả đời này gần như rất khó có khả năng tới nơi này, nhưng nơi này dù sao cũng là hoàng cung trước kia của Liêu quốc, ngoại trừ Hoàng đế của Đại Tống, những người khác căn bản không có tư cách ở nơi này, cho nên chỉ có thể giữ lại làm hành cung.
Vốn kích thước hoàng cung Liêu quốc không lớn, tuy nhiên năm đó trong khi Gia Luật Tuấn chấp chính, đã tiến hành mấy lần mở rộng hoàng cung, cho nên khiến cho quy mô hoàng cung rất lớn, vốn cũng không nhỏ hơn hoàng cung Đại Tống là mấy, chỉ có điều bởi vì nguyên nhân tài lực, khiến cho Gia Luật Tuấn không có sức tạo nên quá nhiều cung điện, bởi vậy cung điện trong hoàng cung cũng không nhiều, trong cung khắp nơi đều là đá lớn đất trống.
Năm đó sau khi A Cốt Đả đánh hạ phủ Lâm Hoàng, đến hoàng cung cũng cướp sạch không còn gì, sau đó khi Đại Tống tiếp quản nơi này tuy rằng tìm về được một số cung nữ cũ phụ trách quản lý hành cung này, nhưng với quy mô vô cùng lớn của hành cung này mà nói, số lượng người vẫn là quá ít, cho nên từ trong ra ngoài hành cung khắp nơi đều là cỏ dại. Cung điện cũng có vẻ như nhiều năm chưa tu sửa, thậm chí có một số chim chóc và dã thú sống ở trong cung điện, điều này chỉ sợ Gia Luật Tuấn năm đó nằm mơ cũng không ngờ tới.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp cung điện, cuối cùng đoàn người của Triệu Nhan đến được bên ngoài một cung điện nhỏ ở phía đông hoàng cung, cung điện chỗ này tuy rằng kích thước không lớn, nhưng năm đó là thư phòng của Gia Luật Tuấn, rất nhiều chính vụ đều xử lý ở trong này, cho nên xem như là một nơi vô cùng quan trọng. Tuy nhiên cung điện nhỏ này cũng bởi vì không có người chăm sóc trở nên rách nát không chịu nổi, tuy trước đó đã có người dọn dẹp qua nhưng xem ra vẫn giống như chỗ ở của quỷ.
Triệu Nhan dẫn theo người đi vào trong thư phòng tan hoang này, sau đó chỉ thấy trong thư phòng đã được quét dọn vô cùng sạch sẽ, mà trên sàn của thư phòng lại lộ ra một cái động lớn, xem ra giống như là một lối đi bí mật. Điều này làm cho hai người A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì năm đó khi bọn y đánh phủ Lâm Hoàng đã từng tới nơi này, nhưng không phát hiện ra phía dưới thư phòng này còn có một lối đi bí mật như vậy.
- Giải bọn chúng xuống đi!
Triệu Nhan lúc này vung tay lên nói, sau đó những hộ vệ kia lập tức kéo hai người A Cốt Đả đi vào trong địa đạo, địa đạo này tu sửa vô cùng chắc chắn, bốn phía đều là đá lớn gia cố, dưới chân còn có một bậc thềm đá, đi theo bậc thềm đá về phía sau, rất nhanh sẽ đi tới trước một cánh cửa đá, sau khi đẩy cánh cửa đá chính là một thạch thất diện tích không lớn, bốn phía thạch thất vẫn là dùng đá lớn để gia cố, có vẻ hết sức chắc chắn.
Trong thạch thất trống rỗng cái gì cũng không có, chỉ có hai cây thập tự giá chắc chắn được dựng ở chính giữa sàn, mà hai huynh đệ A Cốt Đả sau khi đi vào thạch thất, người lập tức bị áp giải cột chặt vào thập tự giá, theo sau lại có một đám người ra ra vào vào, mang tới lần lượt từng rương gỗ, toàn bộ đều chất tại góc tường, cũng không biết bên trong là cái gì?
Đợi đến sau khi rương được chuyển hết đến, tất cả mọi người đều lui xuống, sau đó Triệu Nhan đưa người đi đến, trong số mấy hộ vệ ở sau lưng hắn kiểm tra tỉ mỉ một lần trong thạch thất, phát hiện không có bất kỳ bất thường gì, lúc này mới lui ra khỏi thạch thất, như vậy, bên cạnh Triệu Nhan cũng chỉ còn lại có một người thiếu niên, thiếu niên này dĩ nhiên là Triệu Tín con trai của Triệu Nhan.
- Tín nhi, con cũng đi ra ngoài đi, nhớ bảo vệ tốt cửa động, bất cứ kẻ nào cũng không được tới gần, lại càng không cho bất cứ kẻ nào nghe lén, con cũng bao gồm trong đó, nếu như để cho ta phát hiện con nghe lén, con cả đời này đều phải ngoan ngoãn ở lại trong nhà không được ra ngoài.
Khi Triệu Nhan nói đến lời cuối cùng, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm khắc, đây cũng là lần đầu tiên hắn nói chuyện nghiêm khắc với Triệu Tín như vậy.
- Phụ thân, trong thạch thất cũng chỉ có mình người, con cũng không thể yên tâm, chi bằng để con cũng ở lại, cùng lắm thì con bịt lỗ tai lại là được rồi.
Triệu Tín lúc này đề nghị, lúc nói còn nhìn A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi, tuy rằng hai người bọn họ bị trói rất chặt nhưng bên cạnh Triệu Nhan ngay cả một hộ vệ cũng không có, điều này làm cho y vẫn thấy không yên tâm.
- Không cần, thạch thất không có cửa vào khác, bọn A Cốt Đả lại bị trói thành bộ dạng này, ta càng không giúp bọn chúng cởi ra, cho nên chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì đâu, tuy nhiên ta có mấy lời phải nói với bọn chúng, những lời này không tiện để người ngoài nghe thấy, con chỉ cần bảo vệ tốt cửa vào là được rồi.
Triệu Nhan lại giải thích, biểu hiện trên mặt vô cùng kiên quyết.
Nhìn thấy bộ dạng của phụ thân, Triệu Tín cũng hiểu được mình nói cái gì nữa cũng vô dụng, vì thế chỉ gật đầu, sau đó chậm rãi rời khỏi thạch thất, và tự mình trông coi ở bên ngoài lối ra mật đạo. Mà Triệu Nhan lúc này thì tự mình đóng cửa đá lại, nơi này đã từng là phòng cất giữ cá nhân của Gia Luật Tuấn, bên trong cất giữ một số vật phẩm cực kỳ quý giá, năm đó A Cốt Đả chiếm cả hoàng cung cũng không phát hiện ra, sau đó khi Đại Tống chiếm nơi này, Gia Luật Tuấn mới sai người lấy hết những đồ ở trong này, chỉ còn lại không gian thạch thất dưới đất này, sau khi được tu sửa, vừa hay có thể làm chỗ nói chuyện của bọn Triệu Nhan.