Sau khi Triệu Nhan đóng cánh cửa đá, toàn bộ trong mật thất đá cũng chỉ còn lại ba người hắn với A Cốt Đả, Ngô Khất Mãi, mật thất đá này ở cách mặt đất mấy trượng, bốn phía đều là dùng đá lớn xây dựng mà thành, vô cùng kín đáo an toàn, căn bản không phải lo lắng có người nghe trộm chuyện của bọn hắn.
- Ngươi chuẩn bị nhiều như vậy, chỉ vì không muốn để người khác nghe thấy chúng ta nói chuyện?
A Cốt Đả nhìn Triệu Nhan chậm rãi đóng cửa rồi bước tới, y lúc này càng thêm tò mò rốt cuộc Triệu Nhan muốn nói cái gì với mình?
- Đúng vậy, có một số bí mật người biết được càng ít càng tốt, cho nên ta cố ý tìm ra một mật thất như vậy, lời của ta chỉ vào tai các ngươi, tuy nhiên sau khi nghe xong bí mật này, chỉ sợ các ngươi cũng chạy không thoát khỏi nơi này.
Triệu Nhan cười nhạt nói, tuy rằng câu nói cuối cùng có chút tàn khốc, nhưng đây đã là sự thật không thể thay đổi.
- Điểm ấy chúng ta sớm đã nghĩ đến rồi, không cần ngươi nhắc lại với bọn ta, hiện tại ta chỉ muốn biết, tại sao ngươi nhất quyết phải nhằm vào người Nữ Chân bọn ta?
A Cốt Đả nhìn chằm chằm Triệu Nhan truy hỏi lần nữa, đối với việc sống chết y đã sớm không để ở trong lòng rồi.
- Đúng vậy, ngươi rốt cục vì sao lại nhằm vào bọn ta, chẳng lẽ chỉ bởi vì lúc trước phụ thân bọn ta từng ngược đãi ngươi sao?
Lúc này Ngô Khất Mãi rốt cục cũng tỉnh táo lại, lập tức lớn tiếng chất vấn Triệu Nhan. Từ hôm qua đến bây giờ y vẫn luôn bị vây trong sự sợ hãi về cái chết, nhưng hiện tại khi sắp phải đối mặt cái chết, y bỗng nhiên lập tức thông suốt, hơn nữa lại có A Cốt Đả ở cạnh, làm cho y dường như có người để dựa dẫm, cho nên tạm thời cũng ném chuyện sống chết lên tận chín tầng mây.
Nghe thấy huynh đệ A Cốt Đả truy hỏi, chỉ thấy Triệu Nhan đứng ở đối diện lại có vẻ không chút hoang mang, chậm rãi đi vào trước mặt hai huynh đệ bọn họ, sau đó quan sát bọn họ một chút, rồi mới nói:
- Tuy rằng ta chưa từng thừa nhận cố ý nhằm vào người Nữ Chân, nhưng các ngươi đã cảm nhận được, từ điểm đó thấy các người cũng không phải là quá ngu. Chính xác, ta từ khi vừa mới bắt đầu đã nhằm vào người Nữ Chân các ngươi, thậm chí năm đó khi Tây Hạ và Liêu quốc đều vẫn còn, nhưng trong lòng ta, kẻ thù muốn tiêu diệt đầu tiên chính là người Nữ Chân các ngươi!
- Vì sao, Tây Hạ và Liêu quốc năm đó hùng mạnh như vậy, Đại Tống các ngươi khi bị bọn chúng tấn công cũng chỉ có thể nuốt giận, bọn chúng mới chính là kẻ địch lớn nhất của các ngươi. Vì sao ngươi lại thù hận như vậy đối với một bộ lạc nhỏ như bọn ta?
A Cốt Đả nghe đến đó không kìm được vô cùng phẫn nộ hét lớn, thật ra y lúc này thấy uất ức, bởi vì với tình hình của năm đó, người Nữ Chân bất kể như thế nào cũng không có khả năng uy hiếp được Đại Tống, nhưng cũng chính từ lúc đó, vừa nhìn đã thấy Triệu Nhan nhằm vào bọn họ, điều này cũng khiến cho sự phát triển sau này của bọn họ đầy lận đận, cho dù đem hết toàn bộ sức lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng lập quốc, nhưng lại bị Đại Tống phong tỏa mấy năm, điều này mới dẫn đến hậu quả ngày hôm nay.
- Theo lẽ thường đích thực không có lý do đối phó các ngươi, thậm chí lúc trước khi ta đề ra hành động để nhắm vào các ngươi, ngay cả trong nội bộ Đại Tống bọn ta có không ít người cho là ta bị điên, hơn nữa ta cũng không có cách nào giải thích chuyện này, tuy nhiên bây giờ nói cho các ngươi cũng không sao, về phần tin hay không lại là chuyện của các ngươi!
Lúc Triệu Nhan nói tới đây, cố ý dừng lại một chút, khi thấy cả hai huynh đệ A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi trừng to mắt nhìn chằm chằm mình, lúc này mới mỉm cười tiếp tục nói:
- Thật ra lý do cũng rất đơn giản, đó chính là ta sớm đã biết người Nữ Chân các ngươi sau này sẽ vùng dậy, đến lúc đó các ngươi trong thời gian rất ngắn tiêu diệt Liêu quốc, tiến tới tấn công Đại Tống ta, tuy rằng không thể tiêu diệt Đại Tống ta, nhưng lại đem cho người Tống bọn ta một tai họa vô cùng kinh khủng, cũng chính vì sớm đã biết những việc này cho nên ta tất nhiên sẽ không để cho các ngươi phát triển thuận lợi, cho dù không có chuyện năm đó ta lưu lạc đến bộ lạc Hoàn Nhan các ngươi, ta cũng sẽ vẫn nghĩ mọi biện pháp để tiêu diệt các ngươi khi còn đang yếu thế, giải quyết triệt để tai họa về sau.
Lời của Triệu Nhan vừa mới thốt lên, cả hai người A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi đều trừng to mắt nhìn chằm chằm hắn, trên mặt cũng tỏ vẻ không thể tin nổi, bởi vì bọn họ không nghĩ được một lý do như vậy, chẳng lẽ hắn có năng lực đoán trước tương lai?
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của huynh đệ A Cốt Đả, Triệu Nhan lại thản nhiên cười, tuy nhiên hắn cũng không nói cái gì nữa mà là lẳng lặng nhìn bọn họ. Qua một lúc lâu, A Cốt Đả mới tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, đột nhiên quay đầu nhìn phía Triệu Nhan lớn tiếng nói:
- Ngươi nói bậy, ngươi làm sao có thể biết được sự việc vốn chưa xảy ra, chẳng lẽ ngươi là thần tiên sao?
- Ha ha ha, ta đương nhiên không phải thần tiên, nhưng cũng không phải người thường!
Triệu Nhan lúc này tranh thủ vuốt râu cười một tiếng thật dài rồi nói, rốt cục có thể xả ra bí mật cất giấu trong lòng mấy chục năm nhanh chóng, điều này làm cho hắn có cảm giác vui sướng tràn trề.
- Điều đó không có khả năng, ngươi nhất định là đang nói láo!
So với A Cốt Đả, Ngô Khất Mãi lúc này lại có chút kinh hãi, người Nữ Chân bọn họ mặc dù có tôn giáo tín ngưỡng của mình, nhưng loại người giết người như ngóe giống huynh đệ bọn họ sớm đã không coi quỷ thần là gì cả, nhưng hiện tại khi Triệu Nhan lại chính miệng nói hắn không phải người thường, lần này phá vỡ mọi hiểu biết của Ngô Khất Mãi, tuy rằng ngoài miệng chỉ trích Triệu Nhan nói dối, nhưng thật ra trong lòng đã coi Triệu Nhan là một kẻ dị tộc “phi thường” rồi.
- Ha ha, vừa rồi ta đã nói, muốn tin hay không đấy là chuyện của các ngươi, ta chỉ là đang nói sự thật thôi.
Triệu Nhan cũng không vội giải thích, nếu như bọn y tin tưởng, hắn cũng không ngại kể thêm một chút, nếu như đối phương không tin, như vậy cuộc nói chuyện lần này cũng chỉ đến đó thôi, bởi vì nói thêm gì đi nữa cũng chỉ là phí lời.
- Ngô Khất Mãi, không nên nói lung tung, ta tin tưởng Lăng Vương Điện hạ không có nói bừa, hơn nữa ngươi cảm thấy với tình hình hiện tại, Điện hạ còn cần thiết dùng những lời nói dối này lừa gạt chúng ta sao?
Lúc này A Cốt Đả bỗng nhiên trừng mắt nhìn Ngô Khất Mãi trách, sau đó chỉ thấy y quay đầu nhìn Triệu Nhan truy hỏi:
- Điện hạ, người nói người không phải người thường, điểm ấy ta tin tưởng, ta từng rất nghiêm túc nghiên cứu qua lịch sử vài chục năm nay của Đại Tống, kết quả hiện tại Đại Tống sở dĩ có thể thoát khỏi tình cảnh yếu thế vốn có, nguyên nhân rất lớn là do Điện hạ tạo ra một loạt ảnh hưởng ở Đại Tống, cho nên ta tuyệt đối tin tưởng Điện hạ không phải người thường.
Lời của A Cốt Đả vốn không phải khen tặng, trên thực tế đối với y hiện tại mà nói, căn bản không cần thiết phải khen tặng Triệu Nhan, bởi vì y biết bất kể mình nói ci gì đối phương cũng sẽ không thay đổi quyết định giết chết mình, những lời trên của y thật ra chỉ là đang nói rõ một sự thật, bởi vì Triệu Nhan quả thật có quan hệ mật thiết không thể tách rời với sự vùng dậy của Đại Tống.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng nhìn đi nhìn lại A Cốt Đả không kìm được phải khen ngợi, dù sao có thể nhanh chóng tiếp nhận những lời này của mình không phải người nào cũng có thể làm được, sau một lát hắn mới lần nữa nói:
- A Cốt Đả, quả thật ngươi là một nhân tài khó kiếm, nếu như sinh ra ở Đại Tống ta, nhất định có thể trở thành nhân tài trụ cột của Đại Tống ta, đáng tiếc thật đáng tiếc!