- Ta là người như thế nào?
Lại lần nữa nghe thấy A Cốt Đả hỏi về lai lịch của mình, trên mặt Triệu Nhan cũng lộ ra vẻ suy ngẫm, sau một lúc mới cười nhạt nói:
- Lai lịch thân phận của ta hết sức phức tạp, thậm chí cho dù ta trực tiếp nói cho các ngươi biết, với chỉ số IQ của các ngươi chỉ sợ cũng rất khó hiểu được, tuy nhiên chúng ta có thể từ từ trò chuyện về vấn đề này.
- Ngươi rốt cục đang nói cái gì?
Tuy rằng A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi nghe không hiểu “chỉ số IQ” trong lời Triệu Nhan là có ý gì, nhưng cũng có thể cảm giác được trong lời nói của đối phương có ý châm chọc, chỉ có điều lúc này bọn chúng đã bỏ qua không tính toán những điều này với Triệu Nhan, chỉ muốn nhanh chóng tìm hiểu được thân phận thật sự của Triệu Nhan.
- Không có gì, các ngươi đã muốn biết, thì chúng ta sẽ nói chuyện một lát, tuy nhiên ta muốn hỏi một chút, nếu trên thế giới này không có sự xuất hiện của ta, các ngươi cảm thấy thế giới này sẽ biến thành bộ dạng như thế nào?
Triệu Nhan lúc này bỗng nhiên chuyển đề tài nói.
- Không có ngươi? Ý gì vậy?
A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi nghe thấy câu hỏi kì quái của Triệu Nhan cũng đều sửng sốt, liếc nhìn nhau sau đó nhìn Triệu Nhan vô cùng không hiểu.
Nhìn thấy huynh đệ A Cốt Đả không hiểu, điều này làm cho Triệu Nhan cũng không biết làm sao, giữa bọn họ tồn tại sự khác biệt rất lớn, giao tiếp với nhau vô cùng phiền phức, sau đó chỉ có thể kiên nhẫn giải thích:
- Ngươi thấy trên thế giới này nếu như không có sự xuất hiện của ta, như vậy Đại Tống vẫn là một Đại Tống yếu ớt như cũ, Tây Hạ và Liêu quốc cũng sẽ không diệt vong, các ngươi càng không bị Đại Tống tấn công liên tiếp, kể từ đó, đợi sau khi thời cơ chín muồi, các ngươi sẽ nhanh chóng vùng dậy, điểm này các người cảm thấy có khả năng hay không?
- Việc này…
Nghe thấy giả thiết trên của Triệu Nhan, A Cốt Đả cũng tỏ ra vẻ trầm tư, qua một hồi lâu mới rốt cục gật đầu nói:
- Đúng vậy, sự thật đúng là như vậy, Liêu quốc tuy rằng nhìn thì hùng mạnh, nhưng từ khi Gia Luật Hồng bắt đầu đăng cơ cũng đã ở trên con đường xuống dốc, trái lại người Nữ Chân chúng ta lại từ từ hùng mạnh lên, chỉ cần cho ta một cơ hội, tiêu diệt Liêu quốc ngược lại cũng không phải là việc không thể.
- Tốt lắm, trên thực tế theo ta được biết, nếu như không có sự xuất hiện của ta, người Nữ Chân các ngươi sẽ vùng dậy trong khi Liêu quốc suy tàn và còn liên minh với Đại Tống chúng ta, vẻn vẹn thời gian mấy năm ngắn ngủi là có thể tiêu diệt Liêu quốc, dựa theo giao ước lúc trước, các ngươi vốn dĩ sau khi tiêu diệt Liêu quốc nên đem mười sáu châu Yến Vân trả lại cho chúng ta, nhưng các ngươi lại lật lọng, chẳng những không trả lại mười sáu châu Yến Vân, ngược lại còn khởi binh tấn công Đại Tống chúng ta, kết quả làm cho toàn bộ địa bàn rộng lớn ở phía bắc Trường Giang vùi dập trong tay người Nữ Chân các ngươi, vô số bách tính chết dưới lưỡi đao tàn sát của các ngươi, cho nên nếu như bàn về đê tiện vô liêm sỉ, người Nữ Chân các ngươi so với bất cứ kẻ nào đều hơn rất nhiều.
Triệu Nhan khi nói xong lời cuối cùng, cũng không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Hắn còn chưa nói sau khi thành Khai Phong bị phá, hoàng tộc Đại Tống phải chịu áp bức và lăng mạ, đây cũng là một trong những động lực thúc giục hắn lúc trước không ngừng trợ giúp Đại Tống trở nên hùng mạnh.
- Những điều này cũng chỉ là suy đoán của ngươi, căn bản không có gì đối chiếu. Ngươi sao có thể đem những hành vi phạm tội này đều áp đặt lên bọn ta chứ?
Ngô Khất Mãi lúc này kêu lớn, y vẫn là không cách nào chấp nhận được Triệu Nhan có năng lực biết trước tương lai, cho nên lúc này mới chỉ trích.
- Không! Lần này cũng phải là phán đoán của ta, mà là sự việc chân thực đã xảy ra, chỉ là bởi vì một số sự việc sinh ra nên làm cho thay đổi, cho nên các ngươi mới rơi vào tình trạng hiện tại, nếu không dựa theo quá trình lịch sử vốn có, hiện tại các ngươi hẳn đã tiêu diệt Liêu quốc, đang chuẩn bị tấn công Đại Tống bọn ta rồi.
Triệu Nhan vẻ mặt mỉm cười nói. Có thể nói ra lịch sử mình biết trước mà không hề kiêng kỵ, loại cảm giác này thật sự là rất sảng khoái, không giống hắn lúc trước rõ ràng biết được tiến trình lịch sử, lại không thể nói ra được, càng không thể đưa ra làm chứng cứ.
- Những điều này là lịch sử ngươi biết trước sao?
A Cốt Đả lúc này híp mắt hỏi. Y lúc này dường mơ hồ hiểu được cái gì đó, nhưng cẩn thận nghĩ lại lại cảm thấy hết sức hồ đồ, tuy nhiên điều duy nhất y biết được chính là Triệu Nhan hẳn có thể biết trước được một số việc còn chưa xảy ra, người như vậy đích thực không phải người thường.
- Nói là biết trước cũng không thể coi là sai, ít nhất ở không gian lúc này là chính xác. Tuy nhiên ở một không gian khác, ta lại giống như người bình thường, đều chỉ là lịch sử học được từ trong sách.
Triệu Nhan lại cười nhạt nói.
- Không gian này? Không gian khác? Những thứ này là có ý gì?
Ngô Khất Mãi lúc này hoàn toàn mơ hồ, lập tức vẻ mặt kinh sợ nói. Loài người đối với những thứ không biết cũng chỉ biết ôm một cảm giác sợ hãi, Ngô Khất cũng không ngoại lệ, lời của Triệu Nhan đã vượt ra khỏi hiểu biết của y, điều này cũng làm cho y càng thêm sợ hãi.
- Chính là ý ở trên mặt chữ, vừa rồi ta đã nói ta không phải người bình thường, chính xác mà nói ta cũng không phải người ở không gian này, mà là đến từ một nghìn năm về sau, tại không gian đó, sự việc ở thời đại này ở thời điểm chúng ta sớm đã xảy ra rồi, cho nên ta mới có thể rõ như lòng bàn tay về tiến trình lịch sử.
Triệu Nhan cuối cùng nói ra bí mật lớn nhất từ đáy lòng, đồng thời hắn cũng cảm thấy một niềm vui thích sung sướng tràn trề, một bí mật giấu trong thời gian quá lâu, từ từ sẽ biến thành một loại tâm bệnh, mà đột nhiên nói hết ra cảm giác thật là quá sung sướng, người không tự mình trải qua căn bản không cách nào tưởng tượng được loại cảm giác vui sướng này.
- Chờ một chút, ta vẫn chưa hiểu được ý của ngươi?
Lúc này ngay cả A Cốt Đả cũng có chút choáng váng, lúc trước trong lòng y mặc dù có suy đoán mơ hồ, nhưng khi chính tai nghe thấy nguyên nhân Triệu Nhan nói ra, y lại cảm thấy trong đầu một mớ hỗn loạn, trong lúc nhất thời căn bản trật tự trong đó không thể sắp xếp rõ, về phần Ngô Khất Mãi lại hoàn toàn mơ hồ rồi, căn bản không hiểu Triệu Nhan đang nói cái gì.
Nhìn thấy bọn họ vẫn chưa hiểu, Triệu Nhan lập tức thở dài, tuy nhiên hắn cũng biết hai bên thật sự khác nhau quá lớn, cho nên chỉ thấy hắn ngồi xổm xuống dứt khoát, rút ra con dao phòng thân vẽ trên mặt đất một đường dài, sau đó lại vẽ mấy đường ở bên trên, và ở phía trên đánh dấu hết triều đại nói:
- Chúng ta coi thời gian là một đường, tạm thời không tính về xa lúc trước, bắt đầu tính từ triều Tần, kế tiếp là Hán, Tấn, Tùy, Đường, Tống.
Khi nói tới đây, chỉ thấy Triệu Nhan bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn A Cốt Đả cười nói:
- A Cốt Đả, ngươi có biết sau Tống là triều đại gì không?
- Lời này của ngươi là có ý gì, Đại Tống các ngươi vẫn chưa diệt vong, làm sao biết được triều đại sau Tống?
Ngô Khất Mãi lúc này lại hỏi, thật ra Triệu Nhan đã nói rõ ràng rồi, đó cũng không phải là vấn đề y có thể lý giải, chỉ có điều Triệu Nhan là người ở một nghìn năm sau, chuyện này quá mức chấn động, cho nên khiến y căn bản không dám thừa nhận.
- Không biết.
A Cốt Đả lúc này chau mày trả lời, y lúc này đã bình tĩnh lại, bắt đầu từ từ tiếp nhận lai lịch của Triệu Nhan.