Bách Hoa Sâu Thẳm - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 104

Bạch Tê Lĩnh ngước nhìn tên gia đinh, khóe miệng khẽ động, gật đầu nói: "Đúng vậy, bên ngoài đường trơn, đợi trời tạnh rồi hãy ra ngoài."

Nhũ mẫu bên cạnh lén liếc nhìn, những người trong ngôi nhà này mỗi người một vai diễn. Người đưa bà đến đặc biệt dặn dò: "Ít nói, ít nhìn lung tung, ít hỏi han." Công việc này tiền công hậu hĩnh, nhũ mẫu nhịn được thì nhịn, chỉ là tình cảnh này thật kỳ quái, ông chủ tuy nói là ông chủ, bà đến đây đã hơn một năm, nhưng chưa từng thấy hắn ra khỏi nhà. Mỗi khi hắn muốn ra ngoài, luôn có người ngăn lại. Lúc thì nói bên ngoài lạnh, lúc thì nói bên ngoài nóng, hôm nay lại nói trời mưa đường trơn...Ông chủ đó cũng là người kỳ lạ, không vội không giận, rất nghe lời khuyên, quay người về phòng.

Tiểu công tử ngủ say, phu nhân lại ngồi thêu thùa, hứng lên còn ngâm nga vài câu, thỉnh thoảng liếc nhìn phòng của ông chủ. Tiểu công tử lẩm bẩm một tiếng, trở mình, phu nhân cũng chẳng thèm nhìn. Cứ như thể cậu bé là đứa trẻ được nhặt về nuôi vậy!

Ngày thường phu thê họ hầu như không nói chuyện, nhưng đêm mưa lại ồn ào, phu nhân kêu dài kêu ngắn, nghe rợn người, sáng hôm sau bước ra từ phòng ông chủ mặt mày hồng hào. Nhũ mẫu từng nghe cô ta tự nói: Giá mà sinh được một đứa bé bụ bẫm thì tốt. Hóa ra là muốn giúp ông chủ có thêm con đàn cháu đống.

Không hiểu, không hiểu nổi!

Bạch Tê Lĩnh trở về phòng ngủ, lại đẩy cửa sổ ra, mưa bên ngoài vẫn không ngớt. Những người bán hàng rong trước cửa sổ của hắn có đủ mọi biểu cảm trên mặt, hắn chỉ vào người bán hạt sen, khẽ ngoắc tay, ý là: Lại đây, mua một ít hạt sen.

Hắn không thường mua đồ, nếu mua thì cũng chỉ mua một hai món. Người bán hàng chèo thuyền đến trước cửa sổ của hắn, dùng giấy nâu bọc một gói hạt sen đưa cho hắn, nhận mấy đồng tiền hắn đưa. Vị lão gia này thường cho thêm tiền, người bán hạt sen biết điều đó, nên thuận miệng hỏi một câu: "Lão gia còn muốn mua gì nữa không, lần sau tiểu nhân mang đến."

Bạch Tê Lĩnh chỉ vào lá sen bên cạnh, lại lấy ra một mảnh bạc vụn đặt bên cửa sổ, người bán hàng đoán: "Ngài muốn hoa sen? Một mảnh bạc vụn?"

Bạch Tê Lĩnh gật đầu.

Người bán hàng vui mừng: "Lão gia cứ đợi! Dù có lật ngược sông Tô Châu, tiểu nhân cũng tìm cho ngài đóa hoa sen đầu mùa!" Nói xong chống thuyền đi mất.

Bạch Tê Lĩnh ngồi trước cửa sổ bóc hạt sen, không ngẩng đầu không ngước mắt, từng hạt một, như đang giết thời gian. Người ngoài kia nhìn chằm chằm vào hắn, có kẻ cằm nhếch lên, lập tức có người chèo thuyền đi.

"Vẫn như hôm qua, e rằng vẫn chưa nhớ ra." Người chèo thuyền đi mãi cho đến khi thuyền khuất khỏi tầm nhìn của Bạch Tê Lĩnh, rồi đến một quán trà báo cáo. Người kia gật đầu: "Tiếp tục theo dõi. Đã bao lâu rồi, không tin hắn thực sự ngốc đi được. Thứ bên trên đó muốn, phải sớm lấy ra, nếu không chúng ta đều không yên!"

"Được, được." Lại chèo thuyền quay về.

Xung quanh có nhiều ánh mắt như vậy, Bạch Tê Lĩnh dường như không nhận ra, bóc hạt sen đến tận giữa trưa, nha hoàn mang bữa trưa vào. Toàn là chén bát nhỏ kiểu Giang Nam, Bạch Tê Lĩnh ăn không quen, chau mày: "Mang đi."

Nha hoàn vội giải thích: "Lão gia, vốn định nấu món mì to bát lớn cho ngài, nhưng phu nhân bảo trời mưa vết thương cũ của ngài ngứa đau khó chịu, bảo chúng ta nấu thanh đạm một chút."

"Phu nhân nói thế sao?"

"Đúng."

Bạch Tê Lĩnh liền bưng bát lên ăn, trong mắt người ngoài thì đó là phu thê hòa thuận, phu quân biết thê tử thương mình, làm một người nghe lời. Nha hoàn thấy vậy che miệng cười, lui ra ngoài báo cáo với Lưu thị. Nói đến câu "Lão gia trong lòng có phu nhân, chỉ nghe lời phu nhân", thì thìa canh của Lưu thị đang đưa lên môi dừng lại, không biết sao, đỏ nửa vành tai.

Nha hoàn lại vui vẻ: "Ôi chao, phu nhân đối với lão gia, thật là tình cảm sâu đậm."

Tâm tư của Lưu thị rối bời, thở dài một tiếng, đuổi nha hoàn đi, tự mình ngồi đó ngẩn ngơ. Chiều tối, cô ta cầm ô ra khỏi nhà, đi dọc phố, đến trước cửa quán trà, đứng một lúc, trong lòng đang do dự điều gì, cuối cùng không vào, lại cầm ô về nhà.

Trên đường gặp một tên ăn xin nắm lấy ống quần cô ta. Người này da bọc xương, thân hình to lớn, nằm đó thoi thóp, cô ta liền đá một cái: "Đồ quỷ đói! Lại là ngươi! Lần nào cũng kéo ta!" Vùng vẫy vài cái, rồi đi. Cũng không biết sao, mỗi lần bị tên ăn xin đó kéo ống quần xong, cô ta đều cảm thấy chóng mặt, chân trượt, suýt ngã, quay đầu mắng một câu: "Xúi quẩy! Nam nhân to con làm gì không tốt, cứ thích đi ăn xin! Khạc!"

Mắng vài câu cho hả giận, thẳng đường về nhà. Vừa vào cửa liền hỏi nha hoàn: "Lão gia dậy chưa?"

Bạch Tê Lĩnh thường ngủ một lúc vào buổi chiều, đôi khi ngủ đến chiều tối, lúc ngủ không cho ai quấy rầy, nếu bị đánh thức, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

"Nghe không có động tĩnh." Nha hoàn đáp.

"Vậy thì đừng làm phiền lão gia, có lẽ tối qua mệt mỏi." Lưu thị như vô tình thốt ra câu này, nói xong tự nhiên thấy ngứa ngáy trong lòng. Ngẩng đầu nhìn mưa dưới mái hiên, thầm mong mưa sẽ kéo dài thêm vài ngày. Lưu thị trước đây khi hát khúc thì đã mê mẩn chuyện nam nữ, cô ta không giống những nử tử khác, miễn cưỡng không vui. Cô ta thực sự thích thú. Vốn dĩ người bán hàng rong đó rất hợp ý cô ta, nào ngờ, phu quân còn hơn một bậc.

Lưu thị cũng không biết cơn nghiện từ đâu đến, mỗi lần cùng hắn qua đêm, mơ màng phơi phới, sau đó lại càng thêm thèm.

Cô ta đã quen với phong hoa tuyết nguyệt, lòng dạ cũng tàn nhẫn, với ai cũng không mấy chân tình, chỉ nhận tiền bạc. Đối với phu quân đó đương nhiên cũng vậy, chân tình không nhiều, chỉ là nhờ vào đồng bạc. Nhưng cái cảm giác ngứa ngáy trong lòng này, là sao vậy?

Bạch Tê Lĩnh dậy, theo lệ đẩy cửa sổ ra, tên ăn xin to con nằm dưới cửa số, gầy trơ xương. Hắn xua tay, làm ra vẻ ghét bỏ, ý bảo tên ăn xin cút đi. Tên ăn xin bò chậm chạp một đoạn, đến trước cửa sổ nhà khác trú mưa.

Ai cũng nói Giang Nam giàu có, nhưng liên tiếp mấy năm thiên tai, gia sản sắp cạn kiệt. Lại gặp thêm mấy trận dịch bệnh, con người cũng không còn hình hài. Người ăn xin ngày càng nhiều, người chết đói cũng thành chuyện thường.

Vì vậy dưới cửa sổ hắn thỉnh thoảng có một tên ăn xin, cũng không có gì lạ, dù sao người ăn xin ở đâu cũng có.

Bạch Tê Lĩnh nhìn mưa trong ánh hoàng hôn, mấy người bán hàng rong đã đi bớt, chỉ còn lại một hai chiếc thuyền lẻ loi trước cửa sổ. Người trên thuyền cũng không kiêng dè, nhìn chằm chằm vào hắn. Bạch Tê Lĩnh dựa vào cửa sổ, người chìm vào bóng tối, biến mất.

Đêm đó mưa nhỏ thành to, Lưu thị lại đến phòng hắn làm ồn, Bạch Tê Lĩnh cho cô ta vào. Chốc lát sau liền truyền ra tiếng r*n r* đắm đuối, có lẽ nghĩ mưa to, người ta cũng phóng túng, Lưu thị kêu không kiêng nể, những lời thốt ra khiến nha hoàn mặt đỏ bừng, lại không nhịn được dán tai vào nghe.

Mưa lớn đập vào cửa sổ, hòa cùng tiếng của Lưu thị, cứ thế ồn ào cả đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, mưa lớn chuyển nhỏ, lất phất, trên người Lưu thị nổi lên những nốt ban dày đặc, rúc vào lòng Bạch Tê Lĩnh than vãn: "Thời tiết này thật đáng ghét."

Bạch Tê Lĩnh gọi nha hoàn vào, giúp cô ta bôi thuốc mỡ, vừa mở lọ thuốc đã nghe tiếng hét ngoài cửa: "Chết người rồi! Chết người rồi!"

Nha hoàn tay run lên, chạy đến đẩy mạnh cửa sổ ra: Trên mặt nước mờ mịt sương mù, lờ mờ trôi hai thi thể. Có người chèo thuyền lại, dùng sào dài chạm vào, lớn tiếng nói: "Chết cứng rồi!"

"Chết thế nào?"

Có người gan dạ chèo thuyền qua, kéo thi thể lên thuyền, nhìn kỹ, mặt mày xanh tím, bụng phình to, lớn tiếng nói: "Chết đuối! Đêm qua mưa thật lớn!"

"Chết ở đây sao?" Lại có người hỏi.

"Không phải!" Người đầu tiên phát hiện thi thể chỉ về phía xa: "Từ bên kia trôi đến!"

"Báo quan không?"

"Báo quan!"

Lưu thị trong phòng nghe thấy, lòng hoảng loạn, đi đến cửa sổ nhìn, người chết đó cô ta đương nhiên là đã gặp. Chỉ là đang yên đang lành sao lại chết? Lưu thị rất ngạc nhiên, gãi gãi tay đi ra ngoài. Nha hoàn đi theo sau, cô ta rất khó chịu, xua tay nói: "Ta ra ngoài đi dạo, ngươi chăm sóc lão gia đi!"

Cô ta lại cầm ô ra ngoài, thẳng đến quán trà. Trong đó có người đang đợi, thấy cô ta liền hỏi: "Tối qua ở cùng hắn?"

"Ở cùng." Lưu thị mặt đỏ bừng, thấy người kia đang đợi câu tiếp theo, đành phải nói tiếp: "Ồn ào cả đêm. Không dứt ra được, đuổi cũng không đi."

"Vậy thì không phải hắn."

Hai người đang nói chuyện, lại nghe bên ngoài có người hét lớn: "Chết người rồi! Chết người rồi!"

Lưu thị cùng người trong quán trà chạy đến trước cửa sổ, nhìn thấy trên con sông uốn lượn đó, từng thi thể một, từ xa trôi đến. Lưu thị sợ hãi, tay vội vàng vịn vào khung cửa sổ, hỏi người trong quán trà: "Đó đều là... đó đều là..."

"Không, không." Người trong quán trà lắc đầu: "Ngươi nhìn kỹ đi, rất nhiều người không quen biết."

"Vậy thì không phải nhắm vào chúng ta sao?"

"Chắc là không."

Lưu thị ôm ngực, không ngừng xoa, mặt mày tái nhợt. Người trong quán trà thấy vậy dặn dò cô ta: "Mấy ngày nay theo dõi chặt chẽ hắn, thứ chúng ta muốn ở trên người hắn, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ngươi không có việc gì thì dỗ dành hắn nhiều vào, dùng hết mọi kỹ năng, nhân lúc hắn mê muội hỏi han."

"Hỏi rồi, hắn chẳng nhớ gì cả!"

"Không tin hắn mãi không nhớ ra. Ngươi về trước đi, hai ngày nay ít ra ngoài."

Lưu thị nhận lệnh chạy ra ngoài, mí mắt cô ta bắt đầu giật, lớp ban nổi lên cũng khiến cô ta bực bội. Về đến phủ, nghe nhũ mẫu nói tiểu công tử nổi ban, cô ta càng bực bội, muốn than vãn vài câu, thấy Bạch Tê Lĩnh không biết từ lúc nào đã đứng dưới mái hiên. Thế là chạy đến bế đứa trẻ từ tay nhũ mẫu, nhẹ nhàng lắc lư dỗ dành: "Thật đáng thương, thật đáng thương, mẫu thân sẽ bảo nhũ mẫu bôi thuốc cho con. Đừng khóc đừng khóc, mẫu thân sẽ đau lòng mất."

"Phu nhân cũng khó chịu, đưa nhi tử cho nhũ mẫu, nàng đi nghỉ đi." Bạch Tê Lĩnh nói vậy, lại dặn nha hoàn: "Ngươi đến tiệm thuốc mua đơn thuốc trị ban, về sắc cho phu nhân." Nói xong thở dài: "Thôi, ta tự mình sắc cho phu nhân vậy, thuốc ta sắc phu nhân thích uống." Nói xong liếc nhìn Lưu thị, cũng không để ý nha hoàn che miệng cười, quay người đi.

"Vẫn là lão gia thương phu nhân!" Nha hoàn nói một câu như vậy, rồi ra ngoài bốc thuốc.

Lưu thị vừa gãi vừa nói với Bạch Tê Lĩnh: "Nói ra cũng lạ, trước đây không mọc những thứ này, hai năm nay lại cách ba ngày lại mọc. Cũng không biết là mắc tội gì."

"Có lẽ là ăn quá ít, đêm lại ngủ không ngon." Bạch Tê Lĩnh dỗ dành vài câu, Lưu thị rất hài lòng, cuối cùng cũng uốn éo eo thon đi chuẩn bị bữa tối.

Bạch Tê Lĩnh trở về phòng, nghe thấy người bán hàng rong chèo thuyền trên sông đang bàn tán: "Trên sông trôi hơn chục thi thể, nhìn từ xa cứ như những con bù nhìn rơm nhà ai vứt đi! Trôi dọc đường, mặt úp xuống, không nhìn rõ ai là ai. Mặc toàn đồ đen, trông như biết chút võ công."

"Báo quan sao?" Người bán hàng rong lại thở dài: "Đương nhiên đã có người báo quan! Quan phủ phái người đến rồi! Bảo là đêm qua mưa lớn, mấy người đó thả thuyền bên sông, bị nước cuốn!"

"Nước lớn từ đâu ra?"

"Bao nhiêu năm nay cũng chưa từng thấy chết đuối nhiều như vậy!"

Bạch Tê Lĩnh đẩy cửa sổ ra, người bán hàng rong thấy hắn vội chèo thuyền đến, cười nịnh nói: "Lão gia, hoa sen ngài muốn, tiểu nhân tìm được rồi!" Cũng có chút bản lĩnh, cả ngày hôm nay chẳng làm gì, chết nhiều người như vậy, cũng không làm chậm trễ việc hắn chèo thuyền tìm hoa. Cuối cùng cũng tìm được hai nụ hoa, như dâng bảo vật cho Bạch Tê Lĩnh xem.

Bạch Tê Lĩnh nhận lấy nụ hoa, ném mảnh bạc vụn cho hắn. Lại chỉ vào mặt sông, lớn tiếng hỏi: "Nước dâng chưa?"

Người bán hàng rong kinh ngạc nhìn Bạch Tê Lĩnh: "Ngài biết nói? Ngài không phải người câm?"

Ngươi mới câm. Bạch Tê Lĩnh nghĩ thầm.

Bình Luận (0)
Comment