Bách Hoa Sâu Thẳm - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 111

Hoắc Ngôn Sơn nhếch môi, nhìn về phía cửa sổ đang đóng, nói với Hoa Nhi: "Hai người các ngươi khi xưa tưởng chừng tình sâu nghĩa nặng, giờ đây lại rơi vào kết cục thế này. Ngươi có từng hối hận vì năm xưa ở thành Yên Châu đã chọn hắn không?"

"Chọn ngươi thì kết cục sẽ tốt hơn sao? Ngươi cũng không nhìn xem ở hậu trạch rộng lớn của ngươi tại Điền Thành, đám nữ nhân đó tranh giành ghen tuông vì ngươi, đánh nhau túi bụi. Người Điền Thành đều nói: những nữ nhân có thể vào Hoắc gia đều là tuyệt sắc giai nhân, nhưng người nào ra khỏi Hoắc gia thì đều bị những tuyệt sắc khác lột da. Xem ra Hoắc tướng quân cũng là người cả thèm chóng chán."

Hoa Nhi nói đến mức Hoắc Ngôn Sơn mặt đỏ tía tai, hắn nghĩ thầm: nàng khác biệt nhiều so với năm xưa nhưng cái miệng đó thì vẫn như cũ. Không biết Bạch Tê Lĩnh với cái tính khí xấu xa đó làm sao có thể chịu đựng được miệng lưỡi sắc như dao này của nàng.

Hoa Nhi vẫn không buông tha, trêu chọc hắn: "Còn có người nói, Hoắc tướng quân dù hậu trạch có rộng đến đâu, trước mặt phu nhân cũng không ngẩng đầu lên được. Vì sao ư? Nhà ngoại của phu nhân nắm giữ binh quyền liên quan đến ngoại bang, có trăm vạn đại quân chống lưng cho phu nhân. Người Điền Thành lén lút bàn tán: Hoắc tướng quân e rằng là kẻ ăn bám."

"Nói đến ăn bám, ở thành Yên Châu chúng ta, đó là chuyện không thể ngẩng mặt lên nổi. Không biết Hoắc tướng quân ở Điền Thành có ngẩng đầu lên được không?"

Hoa Nhi chỉ nói vài câu đã chạm đúng nỗi đau của Hoắc Ngôn Sơn. Hắn nghĩ lúc trước nàng đến Điền Thành, chẳng qua chỉ là sống mấy ngày, lại có một nửa thời gian ở cùng hắn trong núi, không ngờ nàng lại điều tra hắn rõ ràng đến vậy. Hắn là nam nhi đại trượng phu, vì giang sơn xã tắc, vì lý tưởng hoài bão mà chịu nhục một lần thì có làm sao? Cưới công chúa địch quốc thì sao? Phu nhân của hắn trong lòng có hắn, chỉ thiếu điều thờ phụng hắn, hắn cũng chưa từng chịu oan ức gì. Mặc dù hắn tự an ủi mình như vậy, nhưng lại biết rõ đó chẳng qua chỉ là ý nghĩ tự lừa dối bản thân mà thôi.

Bị người khác kiềm chế không phải là kế lâu dài, nhưng phụ thân của hắn luôn bảo hắn phải nhẫn nhịn. Phụ thân hắn nói: "Con mụ độc ác đó và hoàng nhi vô dụng của bà ta đều đã chết rồi. Những thứ tốt đẹp chúng giấu khi còn sống, sau khi chúng chết, phụ tử ta sẽ đào lên, tương lai đương nhiên sẽ nắm quyền thiên hạ. Hôm nay, con chẳng qua chỉ chịu một chút tức giận nhất thời, đợi khi con có được thiên hạ rồi nghĩ lại, những chuyện này có đáng gì?"

Hoa Nhi thấy Hoắc Ngôn Sơn im lặng, lại cố tình chọc tức hắn: "Hoắc tướng quân chắc hẳn chưa từng nghĩ rằng những người Điền Thành luôn cúi đầu khom lưng lại nhìn ngươi như vậy phải không? Không sao cả. Người đời vốn dĩ luôn thích đồn đãi và bàn tán. Sống bám thì sao? Còn bao người không có miếng ăn! Hoắc tướng quân ít nhất còn có miếng ăn."

Hoa Nhi vừa dứt lời, tay Hoắc Ngôn Sơn đã nắm lấy cổ nàng. Hoa Nhi giơ tay lên chém một nhát, xé rách áo lụa của hắn, hai người đánh nhau trên mũi thuyền.

Hoắc Ngôn Sơn từ nhỏ đã luyện võ, tự cho rằng đối phó với người trước mặt này không tốn chút sức nào, nhưng không ngờ nữ tướng quân lừng lẫy lại dùng toàn chiêu hiểm. Nàng liên tục tấn công hạ bộ của hắn, như thể muốn hắn tuyệt tự tuyệt tôn! Khi hắn định khống chế, nàng luôn né tránh linh hoạt. Nếu hắn thực sự muốn ra tay giết nàng, thì cũng có thể đánh một trận, nhưng nàng vẫn có ích với hắn, hắn không thể giết, cũng không nỡ giết.

Hoắc Ngôn Sơn nuốt giận, giơ chân định đá nàng, mũi thuyền chìm xuống, thân thuyền lắc lư, Hoa Nhi nhảy lùi lại, nhanh chóng né tránh. Nàng định xông lên đánh tiếp, Hoắc Ngôn Sơn ngẩng đầu bảo dừng: "Không đánh nữa! Sao giờ ngươi lại hiếu chiến như vậy?"

"Ngươi mới quen ta ngày đầu sao?" Hoa Nhi hỏi hắn: "Ngươi đừng chọc ta! Nếu ngươi không vừa ý mấy lời đó, có thể đi giết người Điền Thành, ta chẳng qua là nhắc lại thôi. Hơn nữa, ngươi có bịt được miệng người đời không?"

"Tôn Yên Quy, ta nhất định sẽ cho ngươi thấy thiên hạ này cuối cùng thuộc về ai!" Hoắc Ngôn Sơn nói xong câu này, quay người đi, không thèm để ý đến nàng nữa. Hoa Nhi chọc tức hắn đủ rồi, cũng không nói gì nữa.

"Ngươi muốn đưa ta đi đâu?" Hoa Nhi thấy thuyền rời khỏi dòng sông ban đầu, rẽ vào nhánh nhỏ, liền hỏi Hoắc Ngôn Sơn.

"Tìm cho ngươi một căn nhà ven sông, để ngươi mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy sông Tô Châu. Mỗi ngày cưỡng h**p ngươi, bắt ngươi sinh con đẻ cái cho ta. Ta muốn xem lúc đó cái miệng của ngươi còn cứng như vậy không!"

Hoắc Ngôn Sơn thực sự bị Hoa Nhi dồn đến đường cùng. Hắn nhẫn nhịn phu nhân của hắn là vì nhà ngoại của phu nhân có trăm vạn binh quyền. Còn nàng dựa vào cái gì mà khiến hắn chịu nhục?

Hoắc Ngôn Sơn đến cuối cùng cũng không nghĩ ra, bao năm cẩn trọng, sao đêm đó lại mắc mưu Hoa Nhi. Dù Hoa Nhi có miệng lưỡi sắc bén, nàng cũng chưa từng sỉ nhục ai trước mặt. Vậy mà hắn vẫn tức giận!

Hoa Nhi nghe vậy ngồi lại vào khoang thuyền, cũng không định bỏ trốn, chỉ thỉnh thoảng nhìn ra mặt nước mờ sương. Trên đó ngoài những gợn sóng do mái chèo tạo ra, không còn động tĩnh gì nữa. Nàng không hề hoảng sợ, thậm chí còn nằm xuống đầu giường, vắt chéo chân, mặc cho mưa phùn rơi xuống mặt.

"Ngươi cầu xin ta vẫn còn kịp." Hoắc Ngôn Sơn nói.

"Cầu xin ngươi sao? Vậy ta thà đi cầu xin phu nhân của ngươi còn hơn!" Hoa Nhi cười khúc khích: "Ngươi cũng không làm chủ được. Ngươi nghĩ ta không nghe người Điền Thành nói gì sao? Ngay cả việc ngươi đến phòng thiếp thất nào vào ban đêm cũng do phu nhân của ngươi quyết định."

Hoắc Ngôn Sơn lại cảm thấy trong lòng đau nhói, không nói nữa, chỉ trừng mắt nhìn Hoa Nhi. Hắn muốn nàng phải trả giá cho tất cả những gì nàng đã nói, hắn muốn nàng quỳ xuống cầu xin hắn!

Nhưng hắn vẫn không hiểu, lần đầu gặp, nàng đã nghi ngờ hắn; rồi nhiều lần phản bội hắn; giờ lại khinh rẻ hắn. Chẳng lẽ trong lòng nàng chưa từng tin tưởng hắn dù chỉ một lần sao?

Nhưng lời này hắn không hỏi được, bảy tám năm trôi qua như chớp mắt, nhưng giang sơn đổi dời là chuyện của mấy chục năm. Tình yêu nam nữ trên đời ngắn ngủi như pháo hoa, nhưng giang sơn xã tắc lại vạn năm trường tồn. Phải xem so sánh thế nào. Nghĩ như vậy, câu trả lời của nàng cũng không còn quan trọng nữa.

Cứ chờ xem!

Hắn sẽ để nàng sống hết đời trong căn phòng đó, cho đến khi hắn giành được thiên hạ. Hắn muốn nàng giống như Bạch Tê Lĩnh bây giờ, biệt lập với thế gian, chết già ở Giang Nam này!

Thuyền lại rẽ vào một nhánh sông khác, ven sông đã không còn nhà cửa, cũng chẳng thấy đèn đuốc, chỉ có một chiếc đèn lồng ở mũi thuyền và đuôi thuyền, vì bị mưa làm ướt nên trĩu nặng. Trời tối đen, không nhìn xa được, cũng không thấu được lòng người.

Hoa Nhi nghĩ: Hoắc Ngôn Sơn cuối cùng cũng sẽ giống như con thuyền đêm nay, từ chốn sáng đi vào bóng tối. Lần đầu gặp hắn, nàng còn nhỏ, chưa trải sự đời, nhưng trong lòng lại ngấm ngầm không tin hắn. Dù lúc đó ánh mắt ghét bỏ Lâu Kình của hắn từng làm nàng cảm động, thế gian thịnh vượng mà hắn mong đợi đã từng khiến nàng khao khát, nhưng nàng vẫn không hoàn toàn tin hắn.

Nếu bây giờ hắn vẫn như năm xưa thì sao? Là một thiếu niên tướng quân chính nghĩa chưa hoàn toàn biến chất, liệu nàng có tin hắn không? Hoa Nhi nghĩ mình sẽ tin. Chỉ là Hoắc Ngôn Sơn và Cốc Vi Tiên, thậm chí là các chư hầu thiên hạ, nhất định sẽ có một trận quyết chiến, nếu chỉ có một người có thể giành được thiên hạ, thì Hoa Nhi vẫn hy vọng là Cốc Vi Tiên.

Người sống đức độ, người mang trong lòng thiên hạ, người thương xót chúng sinh, người dũng cảm mưu lược, mới xứng đáng với thiên hạ này. Thiếu một chút cũng không được. Trong suy nghĩ của Hoa Nhi, Hoắc Ngôn Sơn chính là người từ đầu đến cuối vẫn thiếu một chút đó.

Hai người im lặng, không khí giữa họ vô cùng ngột ngạt, ngập tràn sát khí. Hoắc Ngôn Sơn thỉnh thoảng liếc nhìn Hoa Nhi, còn nàng nằm đó, hòa vào màn đêm, không thể phân biệt được nữa. Trời mưa phùn, nàng chẳng sợ cũng chẳng chán, không biết những năm qua nàng đã dầm bao nhiêu cơn mưa như thế.

Hoắc Ngôn Sơn biết rất ít về chuyện ở núi Đầu Sói.

Hắn chỉ biết núi Đầu Sói có một con sông muối chảy vàng, là huyết mạch của Cốc gia quân. Con sông đó là do Bạch Tê Lĩnh giúp Cốc gia quân tìm thấy, kỹ thuật chế muối cũng do Bạch Tê Lĩnh nghiên cứu. Thương khách mua muối từ Cốc gia quân phải đợi ở sâu trong rừng rậm. Mặc dù rừng rậm đó đáng sợ, người ở trong đó rất có thể mất mạng, nhưng buôn muối lại là một món làm ăn lớn, buôn một lần đủ nuôi gia đình trăm người trong năm năm. Người sống trên đời đều vì miếng ăn mà phải bán mạng, vì vậy rừng sâu núi thẳm đó đã trở thành một nơi buôn bán bí mật.

Mặc dù vậy, những người đến đó đều không thể nói rõ sông muối chảy vàng trông như thế nào, chỉ nói rằng sông muối đó vàng óng ánh, chảy mãi đến chân trời; nói rằng ven sông quanh năm có mưa và sương mù, mùa đông ẩm ướt lạnh giá, người ta sẽ bị đông cứng tay chân; còn nói rằng xung quanh toàn là hổ báo ăn thịt người, cuối cùng bị nữ quân thuần hóa.

Hoắc Ngôn Sơn đã từng trải qua cảnh giá rét, năm đó hắn còn suýt chết ở núi Hoắc Linh. Hoắc Ngôn Sơn tự nhận bản tính kiên cường, từ trước đến nay luôn tự cao, không nhịn được tức giận là lẽ đương nhiên.

Phía trước dần có ánh sáng, đèn lồng phản chiếu xuống nước. Nhìn từ xa, những góc tám cạnh nhô lên như một con quái vật khổng lồ nhe nanh múa vuốt, đến gần hơn mới phát hiện đó là một tòa tháp cao vời vợi được dựng trên mặt nước. Trên tháp đèn đuốc sáng trưng, dưới tháp canh phòng nghiêm ngặt. Hoa Nhi ngồi dậy, thẳng thắn thốt lên một câu: "Thật là một chốn bồng lai tiên cảnh!" Quay sang hỏi Hoắc Ngôn Sơn: "Ta sẽ bị giam ở đây sao? Vậy thì còn gì bằng!"

Nàng thậm chí còn có chút phấn khích. Nàng lớn lên ở vùng biên giới phía Bắc xa xôi, làm sao thấy được cảnh tượng tráng lệ như vậy, không kìm được đứng dậy nhìn kỹ thân tháp, có thể nói là điêu khắc tinh xảo, khéo léo tuyệt vời. Nếu muốn xây một tòa tháp như vậy phải mất mười mấy năm cũng là chuyện bình thường. Hoắc gia từ trước đến nay nổi tiếng thanh liêm nhưng sau lưng lại có quy mô thế này!

Khi thuyền của họ tiến vào, Hoa Nhi càng kinh ngạc hơn. Tòa tháp đó chỉ là bề ngoài, bên trong lại là một thành trì thực sự trên mặt nước.

"Đợi khi giành được thiên hạ, ta sẽ dời kinh thành về đây." Khi Hoắc Ngôn Sơn nói câu này, trong lòng hắn dâng trào cảm xúc.

"Không dời về Điền Thành sao?" Hoa Nhi lập tức dội một gáo nước lạnh, thấy hắn trừng mắt nhìn nàng, nàng ngẩng cổ lên: "Hoắc Ngôn Sơn, ngươi không cần nhìn ta bằng ánh mắt đó. Ngươi biết là ta không sợ ngươi mà."

"Ta không cần ngươi sợ ta. Ta muốn ngươi nhớ ta, nghĩ về ta, nếu một ngày nào đó ta đến phòng của nữ nhân khác mà suốt đêm không về, ta muốn ngươi lấy nước mắt rửa mặt."

Hoắc Ngôn Sơn nghĩ rằng nữ tử đều không thoát khỏi sự ràng buộc của tình ái, lúc này nàng không để tâm, chẳng qua là chưa bị hắn chinh phục mà thôi. Nhưng hắn không hiểu Hoa Nhi, nàng ngay cả Bạch Tê Lĩnh còn có thể bỏ, huống chi là Hoắc Ngôn Sơn?

Lời của hắn khiến Hoa Nhi bật cười, nhưng không tranh cãi, chỉ lẳng lặng quay đầu nhìn lại con đường đã đi qua. Hoắc Ngôn Sơn căn bản không biết, thính lực của Hoa Nhi cực kỳ tốt, thị lực cũng phi thường, dù không động đậy, nhưng nàng có thể nhìn thấy và nghe thấy tiếng nước chảy ngầm dưới mặt sông.

"Đừng nhìn nữa." Hoắc Ngôn Sơn nói: "Sẽ không có ai đến cứu ngươi, nơi này cũng không ai biết."

Ta thấy chưa chắc. Hoa Nhi thầm nghĩ.

"Ta thấy ở đây có rất nhiều người, ngươi có thể đảm bảo bọn họ đều kín miệng không?" Hoa Nhi hỏi, Hoắc Ngôn Sơn nở một nụ cười đầy ẩn ý. Hoa Nhi hiểu ra, những người ở đây là có đi không có về.

Hoa Nhi nghĩ đến lời tiểu ăn mày đã nói với nàng: "Người to cao kia bị bắt đi, bắt lên núi rồi." Người bị bắt đi không thể quay về. Tiểu ăn mày đó có lẽ không biết nội tình, nhưng vài lời đó có thể là thật. E rẳng không phải bị bắt lên núi, mà là một thành trống. Người bị bắt đến đây là để xây dựng kinh thành trong mơ cho Hoắc gia, nhưng vì Hoắc gia sợ bí mật bị bại lộ, nên sẽ giết những người đó khi họ già yếu, bệnh tật, không còn hữu dụng.

Nếu quả thật như vậy, lòng dạ của phụ tử Hoắc gia còn độc ác hơn cả cặp mẫu tử đã chết kia! Hoa Nhi nhất thời siết chặt nắm đấm, lo lắng Hoắc Ngôn Sơn phát hiện lại buộc mình phải thả lỏng.

Thuyền của họ đang chầm chậm di chuyển về phía trước. Nàng thấy những người đang lao động, lưng còng xuống, ai nấy đều gầy gò hốc hác, ánh mắt tràn ngập vẻ bệnh tật và chết yểu.

Hoắc Ngôn Sơn cuối cùng đã trở thành loại người mà năm xưa hắn từng căm ghét, đây thực sự là sự suy đồi hoàn toàn. Sau đó, dù Hoắc Ngôn Sơn có nói bao nhiêu về tham vọng lớn lao của mình, Hoa Nhi vẫn im lặng.

Cuối cùng thuyền của họ dừng lại, Hoắc Ngôn Sơn nhảy xuống thuyền, đứng trên bờ vẫy Hoa Nhi: "Mời!"

Hoa Nhi xuống thuyền đi theo hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn. Lúc này là buổi sáng sớm mờ sương, vì mưa dầm liên tục, trên đường mọc đầy rêu xanh. Thành trì tráng lệ trên mặt nước này là một tòa thành trống không người. Để âm thầm xây dựng một nơi như vậy ở Giang Nam có lẽ phải mất hàng chục năm. Hoa Nhi suy đoán rằng trước khi ân oán giữa Hoắc gia và Thái hậu xảy ra, khi Hoắc Lâm Lang còn là thiếu niên, Hoắc gia đã có dã tâm như vậy rồi.

Là những trụ cột của triều đình, Hoắc gia đã nắm giữ huyết mạch Giang Nam qua nhiều triều đại. Họ không chịu chìm nghỉm trong triều đình, do đó nuôi dưỡng tham vọng lớn hơn.

Điều này thật đáng sợ. Hoa Nhi nhất thời không phân biệt nổi liệu việc Lâu Kình uống canh xương trẻ sơ sinh đáng sợ hơn hay việc Hoắc gia âm thầm xây dựng một kinh thành tương lai đáng sợ hơn.

Nàng bước từng bước, đi qua những con phố trống vắng, cuối cùng đứng trước một nơi giống như hoàng cung. Hoắc Ngôn Sơn tiến lên, kéo cổ tay nàng bước lên bậc thang, nói bên tai nàng: "Đây sẽ là con đường đăng cơ của ta, ngươi hãy ghi nhớ từng bước đi ngày hôm nay."

"Lòng lang dạ thú, thật nực cười." Hoa Nhi chế nhạo, dùng sức hất tay hắn ra.

Đến đây, Hoắc Ngôn Sơn ngược lại không vội vàng nữa. Hắn vội vàng làm gì chứ? Đây là hoàng thành của hắn, hắn sẽ trong hoàng thành của mình từng chút một gặm nhấm ý chí của nàng, bóc lột xương cốt của nàng, nuốt chửng lương tri của nàng. Chính ở đây, hắn sẽ từ từ biến nàng thành một cái xác không hồn. Hoắc Ngôn Sơn nghĩ đến đây, vừa đau lòng vừa khoái trá, ngửa mặt lên trời cười lớn khi đứng trước ngai vàng. Vị thiếu niên tướng quân với vết sẹo trên mặt, từ nay biến mất trong màn mưa mù mịt Giang Nam.

Hoa Nhi được đưa vào một cung điện, trong chớp mắt đã có nha hoàn tiến lên hầu hạ nàng. Sắc mặt nha hoàn ủ rũ, trông không mấy vui vẻ. Cũng phải, biết phải sống đến già ở đây, ai cười nổi chứ? Hoắc Ngôn Sơn bỏ nàng lại đây rồi đi, hắn còn có việc quan trọng phải xử lý trong thành. Trước khi đi, hắn đã sắp xếp người đến chăm sóc Hoa Nhi, nói là chăm sóc, thực ra là giam lỏng nàng. Dù sao những người ở đây đều không thể sống sót, vì vậy Hoắc Ngôn Sơn cho phép nàng đi lại trong thành.

Sau một giấc ngủ say trong tiếng mưa, Hoa Nhi hăm hở ra khỏi cửa, chuẩn bị ngắm nghía kỹ lưỡng "kinh thành" này một phen. Xung quanh nàng, người đi theo lộ liễu hay kín đáo đều không ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng. Những người thợ đang đục đẽo đồ vật, mắt không chớp, động tác chậm chạp, chỉ chuyên tâm vào công việc trước mắt. Nếu ai dừng lại, bên cạnh sẽ có người quất roi vào họ, người bị quất chỉ rụt người lại, rên khẽ một tiếng, rồi không phản ứng gì nữa.

Hoa Nhi vừa đi vừa nhìn, phía trước dường như đang tạc một pho tượng Phật, có người đứng trên đỉnh tháp cao, trên người buộc một sợi dây mảnh do vài người kéo. Người đó đang đục đẽo đôi mắt từ bi của pho tượng Phật, mỗi khi cánh tay nâng lên, thân người lại hơi lắc lư. Tay còn lại của người đó nắm chặt một tảng đá, hoàn toàn không tin tưởng vào những kẻ đang kéo dây.

Nhìn kỹ hơn, người đó cũng chỉ là một bộ xương khẳng khiu, nhưng cao lớn, cánh tay đục đẽo trông dài như cánh tay của nha hoàn bên cạnh Hoa Nhi. Sao lại quen đến thế?

Hoa Nhi ngẩng đầu nhìn một lúc lâu, không nhìn rõ, bèn đi vòng sang phía khác để nhìn lại, sợ người đang theo dõi nàng nghi ngờ nên cố ý hỏi: "Đây là tượng Bát Diện Phật sao? Phía bên kia cũng có mặt sao? Là mặt vui hay buồn vậy?" Đương nhiên là không ai trả lời nàng.

Đúng lúc này, người trên cao thân mình run lên, trong chốc lát có thể biến thành thịt nát. Nha hoàn bịt miệng không dám kêu thành tiếng, nhưng người đó vội vàng nắm lấy lông mày nhô ra của pho tượng, gắng sức leo lên. Lên được rồi cũng không trách những người kéo dây, chỉ cúi đầu xuống nhìn, xem nơi mình suýt mất mạng.

Lần cúi đầu này khiến Hoa Nhi suýt kêu lên: Người đó là Tạ Anh! Người mà tiểu ăn mày nói bị bắt đi chính là Tạ Anh! Trên đời sao lại có chuyện trùng hợp ly kỳ đến thế! Mặc dù Tạ Anh đã thay đổi rất nhiều, gần như không ai có thể nhận ra hắn, nhưng Hoa Nhi vẫn nhận ra hắn qua ánh mắt và thần thái đó!

Tạ Anh trên cao nhìn thấy Hoa Nhi, ánh mắt dừng lại, rồi lập tức rụt đầu vào, nói với những người khác: "Mệt quá, nghỉ một lúc đi. Dù sao sớm muộn gì cũng chết, không vội lúc này."

Mọi người nghe vậy đều ngồi bệt xuống đất, thân thể rã rời, ánh mắt vô hồn, không biết đường về đâu.

Tạ Anh làm ăn mày lâu như vậy, đã quá quen thuộc, người cũng mềm nhũn ngồi xuống đất. Trong lòng lại suy nghĩ: Vị này sao lại đến Giang Nam? Đến Giang Nam thì thôi đi, sao còn bị bắt đến đây? Nghĩ lại, Hoắc Ngôn Sơn đã nhớ nhung nàng bao nhiêu năm, nàng tự dâng mình đến, không bắt nàng thì bắt ai? Phu thê nhà này đúng là ứng vào câu nói xưa: Không phải người một nhà, không vào cùng cửa. Cái khí thế "biết rõ núi có hổ, vẫn xông vào núi" này thật sự không sai chút nào!

Người bên cạnh lén hỏi Tạ Anh: "Còn trụ được không? Còn sức không?" Công việc tạc tượng Phật này quá khó, mấy năm nay không biết bao nhiêu người đã chết vì ngã. May mắn thay có một người thể lực tốt hơn, ai cũng hy vọng hắn có thể trụ được thêm một thời gian, để những người khác cũng đỡ phải đi chịu chết.

Tạ Anh lắc đầu: "Hôm nay e rằng không được rồi, để mai đi!"

"Được, được, vậy làm chỗ đó đi."

Tạ Anh tỏ vẻ chất phác, không chỉ gật đầu, mà còn hỏi thêm một câu: "Ngày mai có phải phát tiền công không?"

Người kia nhìn Tạ Anh muốn nói lại thôi, Tạ Anh cũng giả vờ không hiểu, lại hỏi: "Phát chứ?"

Tạ Anh bị bắt đến đây giả ngây giả dại, cam chịu làm việc, nguyên nhân là một ngày Bạch Tê Lĩnh nghe thấy Lưu thị và tên bán hàng rong thì thầm: "Đừng để bị phạt đến chỗ đó, bây giờ người ở đó không đủ, lại phải bắt ăn mày rồi." Vừa hay Tạ Anh đang giả làm ăn mày, Bạch Tê Lĩnh liền bảo hắn đi xem thử. Ngày Tạ Anh bị bắt có thể nói là tự dâng mình đến, những người đó bắt được một tên ăn mày đang giãy giụa, Tạ Anh tiến lên hỏi: "Đi đâu làm việc? Có bao cơm không? Có tiền công không?" Vốn dĩ những người đó không nhìn thấy hắn, tự nhiên có một người xông vào, liền bắt luôn.

Tạ Anh lại nghĩ: Đôi phu thê này quả là một cặp trời sinh, ngay cả thính lực cũng tốt như nhau, cả hai đều khéo léo thông minh hơn người, hợp lại có thể tính toán bất kỳ ai. Chỉ là hắn hiện tại không thể phán đoán liệu Hoa Nhi đã báo tin cho Nhị gia chưa?

Hắn từ dưới đất bò dậy, lại thò đầu ra nhìn, Hoa Nhi đã hăm hở bỏ đi rồi.

Hoa Nhi cảm thấy có người nhìn mình, đột nhiên quay đầu lại, làm người khác giật mình. Nhưng Tạ Anh biết nàng đang quay lại nhìn mình, liền giơ một ngón tay ra, Hoa Nhi hiểu ý, quay người đi.

Nhìn thấy Tạ Anh khiến tâm trạng của Hoa Nhi trở nên tốt hơn. Quả nhiên đầu óc của Bạch Tê Lĩnh không hỏng, còn biết phái Tạ Anh đến đây. Vậy nơi này, ngoài việc là một tòa thành không ai biết, còn giấu bí mật kinh thiên gì?

Nàng vừa suy nghĩ vừa ăn uống ngon lành, Hoắc Ngôn Sơn định nuôi nàng béo tốt rồi mới ra tay, lại chuẩn bị nhiều đồ ăn đến vậy. Nàng không lo hắn hạ độc, không phải vì tin tưởng nhân phẩm của hắn, mà là sương mù ở núi Đầu Sói đã tạo nên nàng, cơ thể nàng e rằng đã bách độc bất xâm rồi.

Hoa Nhi cũng không vội đi, bèn an tâm ở lại, thậm chí còn nói với nha hoàn: "Đêm lạnh ẩm ướt, chuẩn bị thêm hai bộ chăn đệm cho hai ta đắp."

Nha hoàn giật mình hoảng hốt, không biết cô nương này vì sao đột nhiên đối xử tốt với mình. Hoa Nhi lại không để ý, chỉ vào cánh tay gầy guộc của nha hoàn nói: "Tuy nói nữ tử Giang Nam thanh tú, nhưng cánh tay gầy của ngươi gãy một cái là đứt luôn. Đừng quản ngày mai sống chết, hôm nay cứ ăn no đã!"

Nha hoàn nghe xong, lòng tràn đầy uất ức, mắt chớp chớp, nước mắt liền rơi xuống. Hóa ra cô ấy là một nha hoàn trong trang viên Hoắc gia, tên là Lê Tử, vì phụ thân đắc tội với một nhánh nhỏ của Hoắc gia, cô bị bán cho gánh hát. Không biết vì sao, Hoắc Lâm Lang hai năm trước đột nhiên thích nghe hát, liền chuộc cô ấy từ gánh hát ra. Kết quả còn chưa làm được gì, đã bị Hoắc phu nhân đày đến đây. Ban đầu Lê Tử nghĩ ở đâu cũng là sống tạm bợ, nhưng đến đây mới biết rằng mình không thể ra ngoài được nữa.

Giờ gặp được một nữ tử tốt bụng như thế, cô ấy lại không dám kể nhiều về chuyện nơi này, sợ rước họa vào thân. Như vậy cảm thấy có lỗi với tấm lòng của Hoa Nhi, muốn báo đáp lại, nhưng không biết làm sao.

Hoa Nhi thì không nghĩ nhiều đến vậy, đêm lạnh lẽo, thấy Lê Tử co ro trong góc rất đáng thương, liền kéo cô lên giường. Vừa hay Hoắc Ngôn Sơn đến vào đêm khuya, đẩy cửa vào thấy cảnh này, nhớ lại lúc mình được Hoa Nhi cứu, nàng cũng nhiệt tình như vậy. Dù vậy, ý định muốn chiếm đoạt nàng vẫn không hề lay chuyển.

Hắn hất cằm ra hiệu cho Lê Tử ra ngoài, cô ấy có chút khó xử, lén nhìn Hoa Nhi. Hoa Nhi lại mỉm cười với Lê Tử, bảo cô yên tâm đi, còn dặn dò: "Đóng cửa chặt vào, bảo thị vệ đi xa một chút." Rồi hỏi ý kiến Hoắc Ngôn Sơn: "Được không?"

Hoắc Ngôn Sơn 'ừ' một tiếng. Trên địa bàn của Hoắc gia, nàng có thể gây ra sóng gió gì chứ? Nếu thật sự đánh nhau, nàng cũng không đánh lại hắn, nàng chẳng qua là la hét chửi bới vài lời khó nghe mà thôi. Hắn không sợ nàng.

Lê Tử nghe lời đi ra ngoài đóng cửa, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho Hoa Nhi, bước chân đi có chút chậm lại, nghe thấy tiếng "rầm" bên trong, không biết là cái gì vỡ.

Tiếp theo là tiếng Hoa Nhi hét lên: "Hoắc Ngôn Sơn!"

Bình Luận (0)
Comment