Bách Hoa Sâu Thẳm - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 18

Hoa Nhi lắc đầu, mệt mỏi ngồi xuống. Nàng nhận ra vì lo lắng cho Phi Nô mà nàng đã nói nhiều điều không nên nói. Nàng đã mất kiểm soát. Nàng quá đau khổ. Tam đệ mất tích, mèo của Bạch Tê Lĩnh chết, vào ngày Tiểu Niên này, tất cả niềm vui của năm nay đều tan biến.

Nàng ngồi đó cảm nhận mặt trời lên cao, trong nhà dần ấm áp. Nàng không biết nên nói gì nữa. Khi Hoa Nhi không nói, Bạch Tê Lĩnh cũng ngồi đó không nói. Hai người trải qua một cuộc đối đầu trong im lặng.

Bạch Tê Lĩnh không giỏi cảm nhận cảm xúc của người khác, nhưng hôm nay người trước mặt hắn rất khác thường, xương cốt trong cơ thể nàng dường như bị rút cạn, ý chí chiến đấu hoàn toàn biến mất. Nàng không phải là người giỏi diễn kịch sao? Nàng không phải là người biết làm bộ làm tịch, cũng biết làm càn làm bậy sao? Sao nàng lại như chết rồi vậy?!

Bạch Tê Lĩnh tiến lên đá Hoa Nhi một cái, cũng không phải đá, mũi chân nhẹ nhàng chạm vào chân nàng, dùng một chút lực, nàng động đậy, ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn lại đá, nàng vẫn như vậy.

"Chết rồi sao?" Bạch Tê Lĩnh hỏi Hoa Nhi.

Nàng lắc đầu, miệng mím lại, vẻ mặt chán nản: "Tiểu tam đệ của Tiên Thiền mất tích rồi, mẫu thân của Tiên Thiền phát điên rồi."

"Mất thế nào?"

"Ta không biết. Tối qua, bọn ta uống rượu, rất vui, đều say rồi, không nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Đến nửa đêm, bọn ta tỉnh dậy, thì mất rồi. A Hủy đi đuổi, đuổi đến tận ngoài thành, thấy hai người, một người cầm dao, một người ôm thứ gì đó giống đứa trẻ, huynh ấy đánh nhau với họ. Nhưng họ lại có người tiếp ứng, A Hủy bị đánh ngất, không biết vì sao họ không giết huynh ấy. Nhưng khi huynh ấy mở mắt, tiểu tam đệ đã biến mất, hoàn toàn biến mất."

Hoa Nhi đưa tay ra: "Tiểu tam đệ mới lớn thế này..."

Hoa Nhi bắt đầu nói năng lộn xộn: "Người ta đồn Bạch nhị gia làm ăn phi pháp, vậy Bạch nhị gia có quen biết đám người chuyên bắt cóc trẻ con không? Trước đây có người nói chúng bắt cóc trẻ con, rút xương nấu canh cho quan lớn, một đứa trẻ bán được không ít bạc... Bạch nhị gia có quen biết chúng không? Sau này ta làm việc cho Bạch nhị gia không cần một xu, Bạch nhị gia giúp ta được không... được không?"

Hoa Nhi kéo ống quần Bạch Tê Lĩnh, đầu tựa vào: "Dì Vương có gì ăn là nhét cho ta, dì ấy tự mình cũng sắp không còn sữa nữa rồi. Dì ấy đi làm giúp việc cho người ta, bánh bao người ta cho, dì ấy còn nhét cho ta nửa cái..."

Bạch Tê Lĩnh không nói gì, ngồi xổm xuống, túm lấy cổ áo Hoa Nhi bắt nàng nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có biết vì sao A Hủy không chết không?"

Hoa Nhi bối rối lắc đầu.

Bạch Tê Lĩnh gọi một tiếng: "Hanh Tướng!"

Hanh Tướng bước vào, kéo tay áo lên, băng vải quấn trên cánh tay trái thấm rất nhiều máu. Hanh Tướng cũng là người hay lo chuyện bao đồng, sự việc xảy ra đột ngột, hắn không kịp báo cáo đã chạy theo A Hủy. Chạy ra ngoài thành, thấy A Hủy đánh nhau với người ta, ban đầu trông có vẻ thắng, nhưng đối phương đột nhiên có thêm mấy người. A Hủy bị đánh ngã xuống đất, Hanh Tướng kêu một tiếng không ổn! Che mặt ra cứu người. Võ công của hắn ta rất giỏi, tuy bị thiệt thòi, nhưng đã cứu được A Hủy.

"Họ là ai?" Hoa Nhi hỏi Bạch Tê Lĩnh: "Rốt cuộc là ai?"

"Là ai không quan trọng, ngươi chỉ cần biết, việc này ta không giúp được. Ta không phải là một người thần thông quản đại. Trong thời loạn lạc này, người giẫm đạp lên người. Trộm một đứa trẻ mà còn có nhiều người tiếp ứng như vậy, việc này không phải là việc chúng ta có thể quản được."

Bạch Tê Lĩnh vẫy tay cho Hanh Tướng lui xuống, tiếp tục nói: "Kẻ giết mèo của ta chắc chắn phải chết, lát nữa ngươi có thể tận mắt xem."

"Quan phủ không quản sao..."

Khóe miệng Bạch Tê Lĩnh động đậy, muốn cười Hoa Nhi ngây thơ. Hắn kéo nàng đứng dậy đi vài bước đẩy cửa ra, trên giá võ công bên ngoài không biết từ lúc nào đã trói một người đàn ông, đầu bị vải đen che lại, đã bị thương khắp người. Hoa Nhi thấy vết máu trên tay áo hắn quen mắt, nhìn lại vóc dáng đó. Nàng hoảng sợ, kéo Bạch Tê Lĩnh: "Bạch nhị gia, ta cầu xin ngài, Bạch nhị gia..."

Bạch Tê Lĩnh không để ý đến lời cầu xin của nàng, ra lệnh cho Tạ Anh: "Ra tay đi."

Khi con dao ngắn của Tạ Anh đâm vào cổ người đó, tiếng hét của Hoa Nhi đồng thời phát ra. Nàng khóc, lết đến giá võ công, đứng dậy ấn vào cổ người đó đang chảy máu, nức nở: "Phi Nô... Phi Nô..." Người đó đã chết, không còn tiếng động nữa. Hoa Nhi quay đầu nhìn Bạch Tê Lĩnh: "Cứu huynh ấy.. cứu huynh ấy... ta cầu xin ngài..."

Tạ Anh giật mạnh mặt nạ của người đó xuống, không phải Phi Nô. Hoa Nhi sững sờ, thậm chí quên cả thở, ngã vật xuống đất.

"Đưa cô ấy vào trong."

"Tuân lệnh."

Tạ Anh bế Hoa Nhi vào trong, đặt lên trường kỷ, xử lý cẩn thận. Hắn không hỏi Bạch Tê Lĩnh vì sao lại dọa nàng, đại khái cũng có thể đoán được, gõ núi dọa hổ. Mặc dù đó cũng không phải là hổ, chỉ là một người buôn bán nhỏ. Cuối cùng Bạch Tê Lĩnh vẫn tha cho Phi Nô một mạng. Bạch Tê Lĩnh không giết người vô tội, hôm qua con mèo bị hại một cách lặng lẽ, hắn cũng chỉ nghi ngờ Phi Nô. Phi Nô bị mèo cào, lại bị mèo không cho vào Bạch phủ, từ đầu đến cuối đều có lòng oán hận. Hắn ta là đáng nghi nhất mà thôi.

Khi Hoa Nhi tỉnh lại, cảm thấy trong phòng rất ấm, trên người nàng đắp một chiếc chăn mỏng, nằm trên một n** m*m m**. Là địa phủ sao? Địa phủ tốt thế này sao. Hoa Nhi nghĩ. Địa phủ tốt thế này, nhưng có một bàn rượu thịt, một bộ y phục đẹp không? Có những khúc nhạc du dương không?

"Tỉnh rồi thì dậy đi." Bạch Tê Lĩnh ngồi trước bàn lật sách, thấy nàng lăn lộn trên trường kỷ nên gọi nàng dậy.

Giọng nói của hắn kéo thần trí của Hoa Nhi trở lại, nàng ngồi dậy ngơ ngác nhìn hắn.

"Bạch nhị gia hôm nay gọi ta đến có việc gì khác không?" Hoa Nhi hỏi.

"Không."

"Chỉ muốn ta xem ngài giết người thế nào sao?"

Bạch Tê Lĩnh không nói gì, chỉ gọi Tạ Anh đưa nàng đi. Lòng Bạch Tê Lĩnh quá cứng rắn. Hoa Nhi biết ở thành Yên Châu này, những người làm quan, làm kinh doanh không có mấy người tốt. Nhưng như Bạch Tê Lĩnh giết người không chớp mắt, hoàn toàn không coi quan phủ ra gì, nàng lại một lần nữa chứng kiến.

Máu của người đó rất nóng, áo giấy của Hoa Nhi toàn là máu. Lúc này nàng ngửi thấy mùi máu tanh trên người, dạ dày cuộn trào vội vàng bịt miệng, đẩy cửa ra ngoài hít thở. Gió lạnh thổi vào nàng, những bông tuyết lớn rơi xuống đầu nàng. Cái giá võ công trống rỗng, sân lớn toàn là tuyết trắng, như thể cuộc giết chóc vừa rồi chưa từng xảy ra.

Hoa Nhi rất sợ, hai tay ôm lấy cột hiên, nhất thời không biết phải làm gì.

"Về nhà đi, đón Tiểu Niên." Tạ Anh đứng bên cạnh nhắc nhở.

"Ồ." Hoa Nhi ồ một tiếng, nhưng không nhúc nhích.

Nàng bị dọa rồi.

Không thể hồi phục lại tinh thần.

Đêm đầu tiên Hoa Nhi làm người gõ mõ đánh canh, nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt, hôm sau nghe nói người đó bị cắt cổ. Lúc đó, nàng còn nghĩ, cắt cổ là kiểu chết như thế nào, hôm nay đã được chứng kiến. Nàng nhận ra rằng Bạch Tê Lĩnh không giết nàng chỉ vì nàng là một "món đồ" hữu ích, hắn không giết Phi Nô, e rằng cũng vì Phi Nô có ích với hắn. Nhưng hắn muốn răn đe Phi Nô, nói cho Phi Nô biết đồ của Bạch Tê Lĩnh không được đụng vào, đụng vào sớm muộn gì cũng có ngày mất mạng.

Đầu óc Hoa Nhi hỗn loạn, nàng cúi đầu bước vào trong gió tuyết, quay lại nhìn Bạch Tê Lĩnh. Hắn ta đứng dưới mái hiên, đón nhận ánh nhìn của nàng.

Người là dao thớt, ta là cá thịt. (*)

Ai cũng có thể trở thành dao thớt, ai cũng có thể trở thành cá thịt.

(*) nguyên văn "为刀俎,我为鱼肉", ám chỉ ở trong tình thế bị động, bị người khác chi phối, nắm sinh sát quyền trong tay và hoàn toàn bị phụ thuộc, tùy ý bị hành hạ, tùy tiện muốn làm gì thì làm.

Trong thời loạn lạc này, làm thế nào để đứng vững, hôm nay Hoa Nhi đã hiểu. Người tốt hoàn toàn sống lay lắt, kẻ ác tàn nhẫn mới có tiếng nói.

Tạ Anh đi cùng Hoa Nhi ra khỏi Bạch phủ, luôn theo sau nàng.

Ngày Tiểu Niên này, mười sáu phố lớn thành Yên Châu thật náo nhiệt, buổi tối nhà nhà đều có mùi thịt thơm. Đèn lồng đỏ lớn treo từ đầu phố đến cuối phố, nhà họ Tôn còn mời gánh hát, tiếng hát du dương vang xa đến hai dặm. Hoa Nhi nghiêng tai nghe một lúc, thậm chí nghe thấy tiếng cười nói sau những bức tường. Cánh cửa nhỏ kẽo kẹt mở ra, một cô nương khoác áo choàng bước ra, tay phải xách một cái giỏ. Cô ấy đi mãi trong con phố dài. Khi cô ấy đi ngang qua Hoa Nhi, Hoa Nhi cảm thấy khuôn mặt đó quen quen, nhưng vì sự hỗn loạn của ngày hôm nay, nàng thực sự không thể nhớ ra đây là ai.

Cô nương đó đứng lại trước mặt Hoa Nhi, giọng nói thực sự rất mạnh mẽ: "Đây không phải là nha đầu hôm đó đến nhà họ Tôn bưng đĩa sao? Cái người vụng về đó!"

Hoa Nhi cuối cùng cũng nhớ ra, người này là cô nương tên Linh Đang. Nàng chưa kịp mở miệng, Linh Đang lại tiếp tục nói: "Mau về nhà thay quần áo đi! Đêm Tiểu Niên chạy ra ngoài làm gì?" Nói xong bịt mũi, nhìn máu trên người nàng: "Cả người đầy máu thế này, ngay cả chó hoang cũng phải đuổi theo ngươi hai dặm." Cô ta nói xong, lấy ra hai cái bánh bao trắng từ trong giỏ tre nhét cho Hoa Nhi: "Đi mau, đi mau!"

Không đợi Hoa Nhi trả lời, cô ta đã quay người bỏ đi.

Lúc này, Hoa Nhi mới nhớ ra ở nhà còn có bà Tôn đang đợi. Nàng cúi đầu nhìn máu trên người, sợ làm bà nội sợ, trong trời băng tuyết cởi áo khoác ngoài ra mặc ngược lại.

Phi Nô đến tìm Hoa Nhi. Nàng nhìn thấy hắn từ xa, trong lòng lại kinh hãi. Nàng quay sang nói với Tạ Anh: "Tạ Anh, ngươi đừng tiễn nữa. Về nhà đón Tiểu Niên đi."

Tạ Anh liếc nhìn Phi Nô một cái, quay người bỏ đi.

Hoa Nhi chạy đến chỗ Phi Nô, kéo mạnh tay áo hắn ta chạy đi. Trong lúc chạy Phi Nô hỏi nàng: "Hoa Nhi, muội làm gì mà hoảng hốt thế?"

Hoa Nhi chạy đến chỗ không người, thở hổn hển, nói: "Phi Nô ca ca, ta hỏi huynh, mèo hoang trong Bạch phủ có phải huynh giết không?!"

Phi Nô mặt đầy bối rối: "Ta giết mèo hoang làm gì?"

"Tối qua, huynh về tay áo toàn là máu!"

"Ta ngã ở bến tàu, không tin muội đi hỏi Phương Nhị!"

Hoa Nhi không chịu tin, Phi Nô kéo nàng: "Đi, bây giờ đi hỏi." Lúc này hắn mới thấy quần áo trên người nàng mặc ngược, cổ áo thấm máu. Hắn hỏi Hoa Nhi bị làm sao, Hoa Nhi không chịu nói, chỉ nói với hắn: "Huynh thề với ta, mèo hoang trong Bạch phủ không phải huynh giết!"

"Không phải." Phi Nô vội vàng: "Mèo hoang chết liên quan gì đến ta."

Cơn tức nghẹn trong lòng Hoa Nhi cuối cùng cũng từ từ thoát ra. Nàng mệt mỏi ngồi xổm xuống đất. Nàng nghĩ: May mà Phương Nhị có thể làm chứng, may mà Phi Nô không làm chuyện hồ đồ đó.

Trước khi vào nhà, Hoa Nhi đứng ngoài cửa trấn tĩnh một lúc, rồi giả vờ vui vẻ hét lên: "Bà nội con về rồi." Nàng xông vào nhà, bà Tôn đáp lại.

Hoa Nhi chạy đi lấy một chiếc áo khoác mới, vào trong thay, rồi vứt bỏ chiếc áo giấy rách nát đó, cuối cùng mới ngồi xuống, cùng bà Tôn ăn bữa cơm Tiểu Niên.

Sau bữa cơm nàng gối đầu lên đùi bà Tôn nghe bà kể chuyện ông Tôn. Mỗi khi như vậy, Hoa Nhi đều cảm thấy hạnh phúc. Cả ngày hôm nay trái tim tan nát của nàng cuối cùng cũng được bình yên, lén lút rơi một giọt nước mắt, lau đi, rồi khóe miệng nở nụ cười: "Ông nội thật là nhiều mưu mẹo."

Đợi bà Tôn ngủ rồi, nàng đi xem Tiên Thiền.

Tiên Thiền đáng thương đã nhìn Vương điên loạn cả ngày, đang ngồi trước cửa nhà lau nước mắt. Hoa Nhi an ủi cô ấy, hỏi cô bước tiếp theo nên làm gì, Tiên Thiền lắc đầu: "Ta không biết, hôm nay lang trung lại đến, nói mẹ ta phải uống bảy thang thuốc, còn nói không thể rời người." Hoa Nhi hiểu những thứ này đều cần tiền. Nàng còn hai mươi đồng và giỏ đồ mà Bạch Tê Lĩnh thưởng cho nàng.

Tiên Thiền không chịu nhận vì Hoa Nhi còn phải nuôi bà Tôn. Hai người đùn đẩy một hồi cuối cùng đành thôi. Lát sau, Triệu Diệp tan ca đội tuyết đến, Tiên Thiền không chịu để ý đến hắn, hắn đặt một túi tiền xuống, đứng đó rất lâu mới rời đi.

Ngày hôm sau, Tiên Thiền dậy sớm đến xưởng mực, kéo Mặc sư phụ đến chỗ không người. Cô giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, ngón tay cô xoắn vào vải áo, môi bị cắn sắp chảy máu.

Mặc sư phụ hỏi cô: "Nghĩ kỹ rồi sao?"

Tiên Thiền gật đầu: "Nghĩ kỹ rồi."

"Ngay cả khi mạo hiểm sẽ bị chém đầu?"

"Đúng."

Mặc sư phụ thở dài, nói: "Thế đạo khó lường, không có đúng sai, chỉ có thắng thua; an thân lập mệnh, đúng sai cong thẳng, đều dựa vào bản lĩnh. Đặt đúng thì đầy bát đầy chậu, đặt sai thì mất trắng. Từ nay, ngươi đã lên đường rồi."

Tiên Thiền cúi đầu, ngón tay run rẩy từ từ v**t v* những chữ trên đó, khẽ nức nở một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment