Khi Tạ Anh và những người khác trở về tay không, Hoa Nhi biết rằng tên trộm trẻ con lại trốn thoát, may mắn thay lần này không ai bị thương.
Bởi vì đêm nay đội đánh canh tan tác, tri huyện trách phạt xuống, muốn mỗi người bọn họ tự đi lĩnh một roi. Hoa Nhi không chịu nhận đòn, kéo tay áo Bạch Tê Lĩnh, muốn hắn đi tìm tri huyện nói giúp nàng và A Hủy.
"Liên quan gì đến ta?" Bạch Tê Lĩnh hỏi.
"Ta bị đánh gãy mông thì không thể chạy việc vặt cho Nhị gia ở bến tàu được."
Lời nói đó cũng có phần đúng. Bạch Tê Lĩnh miễn cưỡng bảo Tạ Anh chuyển lời đến tri huyện, chuyện này mới coi như xong.
Khi Hoa Nhi trở lại bến tàu, khí thế có thể nói là phi phàm.
A Hủy đứng trước mặt nàng, giọng nói vang dội: "Bạch nhị gia đến tặng quà cho các tiểu thư!"
Hắn không nói "bán" mà là "tặng quà". Đó đều là những món đồ quý hiếm mà dù có bao nhiêu tiền bạc ở thành Yên Châu cũng không thể mua được, hàng thượng hạng, nhờ có sự chuẩn bị từ hôm trước nên ít nhiều cũng tạo được tiếng vang.
Tôn tiểu thư dẫn theo nha hoàn Linh Đang đi tới trước mặt Hoa Nhi, cúi đầu nhìn một cái, ra lệnh cho Linh Đang ngồi xuống chọn, còn mình thì đứng một bên ăn kẹo hồ lô. Thỉnh thoảng còn buông lời châm chọc Hoa Nhi vài câu: "Con bé ăn mày này làm chó săn cho Bạch nhị gia bằng cách nào vậy? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Sao nhìn nam không ra nam, nữ không ra nữ vậy? Ồ, ta nhớ ra rồi, năm ngoái ở quán trà, có phải ngươi làm đổ ấm trà suýt làm bỏng ta không?"
Cô ta chỉ ngón tay thon dài về phía A Hủy: "Ta nhớ ngươi, ngươi là người chịu phạt thay cho nó."
Hoa Nhi định mở miệng tranh luận với cô ta thì Linh Đang đột nhiên lên tiếng: "Chủ tiệm, hộp phấn này bị nứt rồi. Đổi hộp khác đi!" Hoa Nhi nhìn sang, cái hộp mặt lưu ly kia quả thực đã bị nứt. Câu nói này của Linh Đang cắt ngang lời Hoa Nhi muốn nói.
Linh Đang chọn một vài món đưa cho tiểu thư xem. Vị tiểu thư nhà họ Tôn này đúng là kiểu chủ tử phất tay sai khiến, xua tay cho Linh Đang trả tiền rời đi. Linh Đang trả tiền, tiện tay nhét một hộp phấn vào trong áo khoác của mình. Hoa Nhi sững sốt, nghĩ thầm: Cô gái này đúng là nhanh trí, tốt bụng nhưng tay chân lại không thành thật. Đáng đời Tôn tiểu thư có một nha hoàn lợi hại như vậy trị, đổi người khác e rằng không được.
Những món đồ mà nàng chọn lọc hôm đó bán sạch veo trong nháy mắt, giá hôm đó còn cao hơn cả ngày hôm trước. Có người hỏi nàng: "Bạch nhị gia còn hàng không?" Nàng đáp: "Làm gì còn nữa. Đâu phải trên trời rớt xuống. Ta sẽ nhờ Bạch nhị gia xem lại. Nếu ngài ấy còn hàng, ta sẽ bán. Nếu không, ngươi cứ chờ đi!"
Cái gì càng hiếm thì càng quý giá, nàng cuối cùng cũng hiểu được đạo lý này.
Hoa Nhi về nhà nghỉ ngơi nửa ngày. Buổi tối trong lúc thay y phục đánh canh, nàng nghe hai nha dịch nói: "Hôm nay, các ngươi tự mình đánh canh, cứ theo thường lệ mà làm. Bọn ta còn có việc khác phải làm."
"Việc gì?"
Nha dịch nhìn quanh rồi thì thầm: "Tôn thiếu gia chết rồi."
Mọi người đều kinh ngạc: "Chết như thế nào?"
Nha dịch nói: "Làm sao ta biết được? Ta chỉ biết là Tôn gia đã báo quan, tri huyện bảo bọn ta phải âm thầm mà làm vụ này."
Hoa Nhi cảm thấy có gì đó không ổn.
Nàng nhớ lại hôm ở Tôn phủ, Bạch Tê Lĩnh chặt đứt ngón tay của ông chủ Tôn. Mọi người đều kinh hãi, định bỏ chạy, nhưng nha hoàn Linh Đang lại nhanh tay chặn cửa. Lúc đó cô ta không hề tỏ ra sợ hãi, như thể đã biết trước chuyện này. Đến ngày Tết Tiểu Niên, chính là lúc các tiểu thư ở Tôn gia cần người hầu hạ, cô ta đã đi đâu? Cô ta xem ra không phải loại người lam chút lợi nhỏ, vậy trộm hộp phấn đó làm gì?
Ban ngày cô ta ở đó lựa chọn lâu như vậy, ban đêm tiểu thiếu gia của Tôn phủ liền chết.
Hoa Nhi cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, lại nghĩ cảnh giác hơn một chút cũng tốt. Đêm đó đánh canh mà tâm trí nàng không tập trung, lời nào cũng không hô.
Bạch Tê Lĩnh biết Hoa Nhi có tính phản nghịch, lo lắng nàng bất ngờ hô lên khi hắn ngủ, nên cứ nằm đó chờ, chờ mãi đến khi trời sáng. Hắn vạn lần không ngờ rằng mình lại bị một nha đầu đánh canh làm cho khổ sở đến thế, vì thiếu ngủ mà cả người càng trở nên khó gần. Nha hoàn mang điểm tâm vào, nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của hắn, liền đặt thức ăn xuống rồi bỏ chạy.
Hoa Nhi rõ ràng là đã nắm thóp được tính khí của Bạch Tê Lĩnh, biết hắn không phải loại người giết người vô cớ, nên nàng năm lần bảy lượt chống đối hắn. Hắn không muốn nàng đi đánh canh, nhưng nàng vẫn khăng khăng làm, thậm chí còn cố tình đến trước cửa Bạch phủ hét lớn. Hắn muốn nàng điểm canh càng sớm càng tốt để hắn có thể đi ngủ, nàng lại không kêu. Nàng cứ công khai lẫn ngấm ngầm đối đầu với hắn. Nếu hắn nổi giận, nàng sẽ khóc lóc thảm thiết, mềm mỏng nhanh hơn ai hết. Nếu hắn ngang ngược hơn một chút, nàng sẽ nghển cổ nói muốn giết muốn lóc tùy ngươi.
'Thứ này' nếu giết, hắn không nỡ. Không giết, thật sự quá ồn ào.
Ngày hai mươi chín tháng chạp, Hoa Nhi đến Bạch phủ.
Nàng ôm một túi tiền, đổ hết số bạc xuống bàn, đắc ý khoe công với Bạch Tê Lĩnh: "Nhị gia, xem này!"
Bạch Tê Lĩnh mấy ngày nay ngủ không ngon giấc, không muốn để ý đến Hoa Nhi. Nàng ngồi xuống đếm từng đồng một, cứ đếm được chín đồng thì nàng lại tự thưởng cho mình một đồng.
Đầu óc Bạch Tê Lĩnh như muốn nổ tung, hất văng mớ tiền nàng vừa đếm xong. Hoa Nhi uất ức nhìn hắn: "Khó khăn lắm mới đếm xong."
"Ta hỏi ngươi, ngươi có thể nghỉ đánh canh được không?"
"Thành thân rồi thì ta sẽ chăm tướng công, dạy nhi tử." Hoa Nhi thản nhiên trêu chọc hắn, thầm nghĩ: đánh canh hay không đánh canh có liên quan gì đến ngươi, ngươi quản nhiều thật đấy.
Bạch Tê Lĩnh nén giận trong lòng, gật đầu: "Được, được. Cái đức hạnh của ngươi mà còn muốn gả chồng, đi đánh canh cả đời đi! Nếu sau này còn làm ta mất ngủ, ta sẽ đào hố chôn ngươi."
Còn cái đức hạnh của ngài mà cũng dám mơ tưởng đến Diệp tiểu thư. Hoa Nhi thầm bĩu môi trong lòng, nhưng trên mặt vẫn tươi cười: "Bạch nhị gia bớt giận, để ta nói chuyện này cho Nhị gia nghe."
Hoa Nhi tự mình nói: "Nhị gia thấy chuyện này có kỳ lạ không? Hôm trước, Tôn tiểu thư còn đến bến tàu mua đồ của chúng ta, đêm đến thì Tôn thiếu gia đã chết rồi."
"Cô nương tên Linh Đang kia thật sự rất lợi hại. Lúc ngài cắt đứt ngón tay ông chủ Tôn, mọi người đều hốt hoảng chạy ra ngoài, vậy mà cô ta lập tức chặn cửa, không hề nao núng. Ta còn tưởng cô ta là người của Nhị gia cài vào Tôn phủ."
Hoa Nhi dừng lại, liếc nhìn vẻ mặt Bạch Tê Lĩnh, thấy cái kẻ gian xảo này mặt không đổi sắc, lại nói: "Sau này ta nghĩ lại, chắc là cô ta sợ có người trốn thoát, làm lớn chuyện. Cô ta quả thực rất trung thành tận tụy."
Bạch Tê Lĩnh biết Hoa Nhi rất thông minh, nhưng hắn không ngờ, trong tình huống đó, nàng lại nhớ hết từng động tĩnh của người bên trong.
"Bên ngoài ai cũng nói ngài là người gây ra cái chết của Tôn thiếu gia. Nghe nói Bạch nhị gia mở quán ăn ở kinh thành, Tôn thiếu gia cũng vậy. Nghe nói Bạch nhị gia bán canh bổ, Tôn thiếu gia cũng vậy. Nghe nói công thức nấu canh của Bạch nhị gia dưỡng âm, công thức nấu canh của Tôn thiếu gia cường dương. Nếu mất một nhà thì nhà kia sẽ độc bá."
Hoa Nhi ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Tê Lĩnh, ngước nhìn hắn. "Bạch nhị gia, mấy chuyện canh với thuốc ở kinh thành ta chẳng hiểu. Ta chỉ biết tam đệ Tiên Thiền đói không đủ ăn, xương chẳng có gì, làm sao mà nấu ra cái gì bổ? Quán nhà ngài không bán thì nhà khác cũng bán thôi. Việc Linh Đang, ta nhất định không nói ra ngoài, chỉ xin Nhị gia chỉ cho một con đường sáng, rốt cuộc thì tiểu tam đệ bị ai bắt đi?"
"Nếu thật sự là nhà họ Tôn làm, nha dịch lại không truy đuổi, phải chăng cũng biết gì đó? Nha dịch biết rồi, tri huyện thì sao? Nhưng theo ta, Nhị gia đã trải qua mấy chuyện kia mà tri huyện lại không truy cứu. Vậy tri huyện rốt cuộc thân cận với Nhị gia hay với Tôn gia?"
"Nhị gia! Những chuyện này ta nghĩ mãi cũng không thông."
Bạch Tê Lĩnh im lặng nhìn Hoa Nhi. Một nha đầu nhỏ mà dám hỏi những câu như thế, đúng là không biết lượng sức mình. Trước đó, hắn đã nói rõ với nàng rằng chuyện này hắn không quản được. Nhưng nàng hết lần này đến lần khác lôi hắn vào, thay đổi cách thức dò xét, muốn hắn hé răng. Quả thật, lần này hắn trở về thành Yên Châu vì có việc quan trọng cần làm, nhưng lại lấy danh nghĩa tịch thu sản nghiệp mà hoành hành khắp thành. Những điều này, tiểu cô nương trước mặt hắn hẳn là đã nhìn thấu tất cả. Nàng suốt ngày không có việc gì lại chạy đến Bạch phủ, mắt láo liên không ngừng. Bạch Tê Lĩnh không chấp, nhưng nàng lại tính kế với hắn.
"Ta không biết Linh Đang là ai, ngươi chi bằng đi hỏi người khác xem sao? Tôn gia đang tìm người thế tội, vừa hay lấy Linh Đang ra gánh tội." Bạch Tê Lĩnh thản nhiên nói: "Đi đi! Đừng chậm trễ!"
Hoa Nhi đứng đó một lúc lâu, biết rằng muốn Bạch Tê Lĩnh ra tay giúp đỡ là chuyện còn khó hơn lên trời. Nàng dứt khoát ngồi xuống, tiếp tục đếm tiền. Nàng nghĩ, mình thật ngu ngốc khi để Bạch Tê Lĩnh lợi dụng hết lần này đến lần khác. Linh Đang kia chắc chắn không phải là một nha hoàn bình thường. Hoa Nhi kết luận cô ta chính là người của Bạch Tê Lĩnh, vị Tôn thiếu gia kia chắc chắn cũng do người của Bạch Tê Lĩnh giết.
Nghĩ vậy, nàng lại nhớ đến Phi Nô biến mất chẳng rõ tung tích.
"Đêm nay đừng la hét nữa!" Bạch Tê Lĩnh nói. "Nếu ta chết vì thiếu ngủ thì không có lợi gì cho ngươi. Dù sao ta cũng là nguồn kiếm cơm của cái ngõ Liễu nhà các ngươi. Làm người thì đừng để tâm địa quá độc ác!"
"Nhị gia thường xuyên ngủ không ngon sao?" Hoa Nhi hỏi hắn.
"Phải."
"Làm nhiều chuyện trái lương tâm mới ngủ không ngon phải không?"
Bạch Tê Lĩnh liếc nhìn nàng với vẻ mặt u ám, cô gái này đúng là bị hắn chiều hư rồi. Hắn muốn dọa nàng, nhưng nghĩ đến dáng vẻ chật vật khi khóc của nàng, hắn đành thôi. Mỗi ngày nàng đều chạy quanh thành, bán hết đồ hắn đưa, mu bàn tay nứt nẻ, mặt đỏ ửng. Thư đồng của Bạch Tê Lĩnh không thể có bộ dạng thảm hại như vậy.
"Người ở ngõ Liễu bình thường tắm rửa thế nào?" Bạch Tê Lĩnh đột nhiên hỏi.
"Tắm? Đi đâu mà tắm? Đun nước nóng lau người đã là chuyện tốt lắm rồi." Hoa Nhi chỉ tay lên trời. "Mùa đông thì không được. Gió thổi qua mái nhà. Lau người dễ bị cảm lạnh."
"Tối nay ăn cơm ở đây, rồi ở lại tắm rửa." Bạch Tê Lĩnh nói.
Hoa Nhi há hốc mồm, tiền bạc đếm đến đâu đều quên sạch. "Ta thấy ngài đây là chồn cáo đến chúc tết gà (*) – lòng dạ khó lường!"
(*) 黄鼠狼给鸡拜年 Chồn cáo chúc tết gà: giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.
"Ta không thể dẫn theo nô tài... nhếch nhác thế này ra ngoài."
"Ngài nói thẳng là chê ta bẩn đi." Hoa Nhi khịt mũi. "Tắm thì tắm. Dùng cái thùng tắm lớn của chủ nhân... còn muốn..."
Nàng không sợ Bạch Tê Lĩnh làm gì mình. Nàng đã quen chạy đến Bạch phủ cả ngày rồi. Nếu hắn có ý đồ xấu với nàng, nàng đã chết tám trăm lần rồi.
"Ngươi quả nhiên không sợ ta." Bạch Tê Lĩnh nắm lấy tai nàng kéo lên. "Ta đúng là cho ngươi mặt mũi đấy."
Hoa Nhi kêu oai oái, ôm tai nhăn nhó.
Từ nhỏ đến lớn, Hoa Nhi chưa từng tắm như thế này. Bồn tắm mới tinh vẫn còn mùi gỗ. Nàng vừa bước vào đã thấy choáng váng, nhưng vừa ngồi xuống, nàng nhắm nghiền mắt lại, mồ hôi bắt đầu túa ra. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, nàng nhảy dựng lên, rồi lại ngồi xuống, ôm ngực. "Bạch nhị gia, ngài đừng có giả thần giả quỷ!"
Bạch Tê Lĩnh đi ngang qua vô duyên vô cớ cũng bị mắng, bèn đá vào cửa một cái. Hoa Nhi lại nói: "Nhị gia mà vào, thấy thứ không nên thấy, thì chính là làm nhục Diệp tiểu thư nhà ngài đấy! Sẽ không xứng để cưới nàng ấy nữa."
Bên ngoài không còn tiếng động, Hoa Nhi che miệng cười. Nàng xem như đã biết được nhược điểm của Bạch Tê Lĩnh, cứ nắm lấy là chắc chắn trúng.
Nàng cẩn thận kỳ cọ hết bùn đất trên người, cả người dường như trở nên tươi tắn hơn. Tóc dài phơi khô rồi búi lên, còn thừa vài sợi tóc ướt dính sau tai. Toàn thân nàng tỏa ra hơi nước ẩm ướt, thoạt nhìn có chút giống tiên nữ, nhưng nhìn kỹ lại nàng vẫn y nguyên như cũ. Bạch Tê Lĩnh tưởng mình hoa mắt, nhìn lại một lần nữa, âm thầm tiếc thay cái bồn tắm mới và củi mới của mình, nước nóng đun ra lại không rửa sạch được cái mặt dày của nàng.
Bạch Tê Lĩnh hơi có chút chê bai nói: "Thoa chút son môi, ít ra cũng có dáng người."
Hoa Nhi không chấp, phân trần: "Chờ tới mùa xuân, ngài xem! Một con người xinh tươi!" (**)
(**) nguyên văn "水灵灵" – (thủy linh linh): xinh đẹp và đầy sức sống để miêu tả người, hoặc mọng nước, tươi tắn để miêu tả thực vật và trái cây.
Khi tạm biệt Bạch Tê Lĩnh, nàng chân thành nói: "Bạch nhị gia, ngài cuối cùng cũng làm người một lần rồi."