Đêm đó Hoa Nhi trằn trọc không ngủ được, cơ thể sau khi tẩy sạch bùn đất trở nên trơn nhẵn, người nhẹ nhàng vô cùng. Không ngủ được, nàng cứ suy nghĩ lung tung, cuối cùng lại nghĩ đến chuyện Phi Nô vẫn chưa trở về. Hoa Nhi lo lắng cho hắn, thở dài liên tục. A Hủy tìm kiếm mấy lượt cả trong lẫn ngoài thành, đều không thấy bóng dáng. Triệu Diệp cũng đến cửa thành dò hỏi, ai nấy đều nói chưa từng thấy Phi Nô ra khỏi thành.
Hoa Nhi nhớ lại ngày hôm đó ở Bạch phủ, Bạch Tê Lĩnh từng nói: "Ai giết con mèo đó, ta sẽ bắt kẻ đó đền mạng." Nàng lo lắng rằng có lẽ có hiểu lầm gì đó, chẳng lẽ Bạch Tê Lĩnh thật sự giết Phi Nô như giết người kia sao?
Cuối cùng nàng không thể một mình gánh vác thêm được nữa, liền nói chuyện này với Triệu Diệp, A Hủy và Tiên Thiền. Triệu Diệp an ủi nàng: "Chắc là không đâu."
"Vì sao?" Hoa Nhi hỏi.
"Nếu Bạch nhị gia thật sự muốn giết đệ ấy, thì đã không giết gà dọa khỉ." Triệu Diệp thành thật nói ra suy nghĩ của mình: "Có lẽ Phi Nô luôn có chuyện giấu chúng ta. Nếu lần này hắn trở về, chúng ta phải hỏi cho rõ ràng. Ít nhất sau này hắn đi đâu cũng nên nói cho chúng ta biết, chứ không phải cứ để chúng ta lo lắng như vậy."
Tiên Thiền đứng bên cạnh lật xem tay Hoa Nhi, không biết nghĩ gì, lại cầm khăn giúp nàng lau chùi. Hoa Nhi không hiểu, Tiên Thiền nói: "Hôm đó nhất định muội bị dọa sợ lắm, nhưng lại giấu chúng ta. Ta sợ muội cảm thấy vẫn còn mùi máu, giúp muội lau một chút."
Tiên Thiền hiểu Hoa Nhi, nếu không phải hôm nay không chịu nổi nữa, nàng sẽ không nói ra. Những đêm qua không biết đã chịu kinh hãi cỡ nào, có lẽ là luôn nhớ đến đôi tay nhuốm máu của mình.
Bọn họ lo lắng đến nỗi chẳng ai muốn chuẩn bị đón năm mới. Ngược lại, cô bé Tiểu Song nhỏ nhất lại kéo tay Hoa Nhi làm nũng: "Hoa Nhi tỷ, tỷ không phải nói hôm nay sẽ gói bánh chẻo sao? Còn nói tối sẽ dẫn ta ra bến tàu xem pháo hoa, còn nói sẽ tặng ta một cây trâm nhỏ nữa."
A Hủy ở bên cạnh trách mắng: "Tiểu Song, ai cho muội đòi đồ của Hoa Nhi?"
Hoa Nhi ôm lấy Tiểu Song, quát A Hủy: "Hung dữ cái gì! Ta đã hứa với Tiểu Song rồi. Nói phải giữ lời, chúng ta không thể lừa gạt trẻ con được, đúng không? Đi thôi, gói bánh chẻo, làm món ngon, chúng ta cũng phải đón Tết vui vẻ."
Bận rộn là vậy, vẫn cứ có người ra đầu ngõ ngóng nhìn một cái, không biết Phi Nô đi rồi liệu có về không. Lúc ăn bánh chẻo cũng luôn có người đi dò hỏi, nhưng Phi Nô vẫn chưa về.
Họ dắt Tiểu Song đi xem pháo hoa, mấy người chẳng ai lên tiếng, những chùm pháo hoa rực rỡ bầu trời dường như chả liên quan gì tới họ.
"Chắc là vì Phi Nô không có ở đây, nên cái Tết này có vẻ hơi vô vị." A Hủy nói: "Phi Nô ở đây, hắn sẽ trêu chọc mọi người, còn náo nhiệt hơn cả pháo hoa."
"Chắc là sau này mỗi năm sẽ chỉ càng ngày càng vô vị." Không hiểu vì sao, Tiên Thiền lại nói ra một câu như vậy. Mọi người đều cho rằng Tiên Thiền vì nhớ thương tam đệ đã mất tích và mẫu thân điên loạn nên mới sinh ra những cảm khái như vậy, nhưng Triệu Diệp lại lén nhìn cô mấy lần.
"Kìa! Đây không phải là Tiên Thiền ở ngõ Liễu sao?"
Khi pháo hoa tàn, Ngô công tử cười cợt tiến đến, phía sau hắn có bốn năm tên tay sai, cùng nhau chặn đường họ. Những công tử này ngày thường gặp Tiên Thiền cũng sẽ trêu chọc vài câu, lời lẽ khó nghe, đại ý là sớm muộn gì cũng bắt ngươi về phủ chơi đùa cho thỏa thích; hoặc không bằng đến phủ ta hưởng phúc, đảm bảo ngươi ăn mặc không lo. Tiên Thiền ghét cay ghét đắng những người này, nhưng cũng không dám tranh cãi, thường là chạy trốn cho xong chuyện.
Tiên Thiền lùi lại một bước, Triệu Diệp tiến lên một bước, nói với Ngô công tử: "Ngô thiếu gia, chúc mừng năm mới, xin hãy nhường đường."
"Nhường đi đâu? Đưa Tiên Thiền về phủ ta chơi vài ngày, chơi chán rồi ta sẽ đưa trả lại cho các ngươi. Bằng không ai cũng đừng hòng đi." Ngô công tử phủi phủi tay áo, vẫy tay với người phía sau: "Còn không mau mời Tiên Thiền cô nương?" Lần này lại muốn dùng vũ lực.
Triệu Diệp lại tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Tránh ra!"
"Một tên nha dịch nghèo, còn muốn cản đường bổn công tử? Đánh cho ta!"
Triệu Diệp lãnh trọn một quyền của đối phương, A Hủy chắn trước mặt các cô gái. Hoa Nhi đẩy hắn một cái: "Đi giúp Triệu Diệp ca ca!", rồi lập tức lấy con dao găm từ bên hông ra giơ lên. Nàng đã trải nghiệm cảm giác đó khi đâm vào đùi người đàn ông bên bờ sông, sau này mấy lần nhớ lại, lại thấy sảng khoái.
Phía trước đánh nhau, Tiên Thiền không muốn đứng yên, tìm một hòn đá xông lên, đập vào đầu tên gia đinh đang đánh nhau với Triệu Diệp. Gia đinh kia ngã xuống, Tiên Thiền bỗng nhiên mềm nhũn cả chân, ngã vào lòng Triệu Diệp.
Trong thành Yên Châu không chỉ có một công tử muốn trêu ghẹo Tiên Thiền. Ngày thường Tiên Thiền chỉ xuất hiện ban ngày, lại luôn có người bên cạnh, ban ngày ban mặt không dám manh động, chỉ dám nhìn cho đã mắt, nói cho đã miệng.
Hôm nay thì khác, pháo hoa đã bắn xong, bến tàu rất hỗn loạn, có kẻ muốn thừa cơ cướp Tiên Thiền. Triệu Diệp ôm chặt Tiên Thiền vào lòng bảo vệ, có người mắt tinh, nhìn thấy Hoa Nhi và Tiểu Song, liền hô lớn: "Bắt chúng! Bắt chúng đổi người."
Thế đạo đảo điên rồi, có kẻ làm điều xằng bậy, mà chẳng ai dám đứng ra giúp đỡ. Họ bị bọn xấu vây hãm, biết rõ hôm nay khó thoát.
"Người kia chẳng phải đã nói mình là người của Bạch nhị gia sao? Là cô ta đúng không? Đánh cho bằng được người của Bạch gia."
Ngày thường bọn họ hận Bạch Tê Lĩnh nhưng không dám làm gì hắn, hôm nay trút hết lên đầu Hoa Nhi. Hoa Nhi thấy người xông tới, liền đâm thẳng một dao vào ngực hắn. A Hủy cũng chạy tới, lập tức bị bọn người kia vây quanh. Tiểu Song ôm chặt chân Hoa Nhi, sợ hãi khóc lớn.
Đúng lúc này, Ngô công tử kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống đất, trên ngực cắm phập một mũi tên. Máu tươi từ khóe miệng hắn chảy ra, mà đôi mắt vẫn chưa kịp nhắm lại.
Triệu Diệp phản ứng nhanh nhất, lao tới ôm lấy Tiểu Song, tay kia kéo Tiên Thiền: "Chạy mau! Chạy mau!"
A Hủy chắn trước mặt Hoa Nhi, mấy người tìm đường thoát thân giữa đám đông la hét. Trong lúc hoảng loạn, Hoa Nhi lướt qua một người, đôi mắt và lông mày của người đó có chút quen thuộc, nàng kinh hãi quay đầu lại, nhưng người đó đã biến mất. Hoa Nhi muốn đuổi theo, bị A Hủy kéo lại: "Đi mau!"
Họ chạy đến trước cửa quán ăn của Bạch Tê Lĩnh, cửa mở ra, có người kéo mạnh nàng vào trong, thúc giục họ: "Mau vào!"
Mọi người còn chưa hết bàng hoàng, bám vào khe cửa, khe cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bên ngoài đã im ắng trở lại. Hoa Nhi chặn người vừa kéo mình vào, nhỏ giọng hỏi hắn: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ta không biết. Nhị gia bảo ta đến đây lấy vò rượu của ngài ấy, ai ngờ lại gặp phải chuyện này?"
"Nói dối!" Hoa Nhi mắng hắn nói dối, nhưng cũng không tìm ra được bằng chứng nào khác. Mà Tiên Thiền lại bình tĩnh hơn nàng, bước tới kéo nàng đi, ôm nàng an ủi.
Hoa Nhi đẩy Tiên Thiền ra, nhìn cô ấy: "Tiên Thiền, tỷ biết gì?"
"Ta biết gì chứ? Hoa Nhi, muội làm sao vậy?"
"Không đúng, Tiên Thiền, không đúng."
Hoa Nhi đi đi lại lại trên đất, nàng luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nàng lại không thể nhớ ra điều gì. Có người trêu ghẹo Tiên Thiền, bị bắn chết. Đồng bọn của hắn cũng bị bắn chết. Có người đang bảo vệ Tiên Thiền, hay, có người đang bảo vệ họ?
"Về nhà thôi, Hoa Nhi, bà Tôn vẫn còn đang đợi muội." A Hủy nói: "Muội lại bị dọa rồi, cần bà gọi hồn cho, bằng không ngày mai muội sẽ phát sốt, mùng hai sẽ không đi Lương Khánh được."
"Được." Hoa Nhi đáp một tiếng, đi theo họ về nhà. Trên đường đi, nàng nơm nớp lo sợ, luôn lo lắng không biết ở đâu sẽ có một mũi tên b*n r*.
Hậu quả của vụ bắn giết này đã hiện rõ, đêm giao thừa, đèn của tất cả các nhà đều tắt. Họ bước đi trên con phố chỉ có ánh trăng chiếu sáng, mỗi người chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
Triệu Diệp muốn nắm lấy tay Tiên Thiền, cô ấy nhẹ nhàng hất ra, hắn lại nắm lấy, Tiên Thiền lại hất ra. Cô ấy khẽ van xin: "Triệu Diệp ca ca, thôi đi! Trước đây là Tiên Thiền không đúng, sau này chúng ta vẫn là huynh muội tốt có được không?"
"Tiên Thiền..."
Tiên Thiền đâu chịu nghe hắn nói nữa, bịt tai lại ngắt lời: "Triệu Diệp ca ca, huynh nghe ta nói! Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, trong thời loạn lạc này, tất cả mọi người đều định sẵn sẽ mỗi người một ngả... Ta không muốn liên lụy..." Tiên Thiền nhận ra mình lỡ lời, cắn chặt môi.
"Liên lụy? Liên lụy cái gì? Liên lụy chỗ nào?" Triệu Diệp đau khổ hỏi Tiên Thiền: "Ta không để ý chuyện của dì Vương, ta không thấy đó là gánh nặng, ta cũng không muốn muội tự trách. Đêm đó không phải lỗi của muội và ta, Tiên Thiền, chúng ta không nên trách mình..."
"Ta đã sớm nhìn về phía trước rồi." Ánh mắt Tiên Thiền kiên định: "Ta đã sớm nhìn về phía trước rồi. Triệu Diệp ca ca cũng nhìn về phía trước đi!"
Nói xong cô ấy nhanh chân chạy đi, Hoa Nhi cũng ba chân bốn cẳng đuổi theo. Nàng muốn hỏi Tiên Thiền vài chuyện, nhưng Tiên Thiền không nói gì, về đến nhà khóa chặt cửa, nhốt tất cả mọi người ở bên ngoài.
"Tiên Thiền, Tiên Thiền". Hoa Nhi gọi nàng: "Tiên Thiền, tỷ có thể nói cho ta biết, có phải Bạch nhị gia đã ép tỷ làm gì đó, tỷ có biết gì không? Tiên Thiền, tỷ đừng sợ, tỷ nói cho ta biết, chúng ta cùng nhau nghĩ cách. Ta đối phó với Bạch nhị gia rất có cách."
Tiên Thiền rất lâu sau mới đáp lời từ trong cửa: "Hoa Nhi, người mà muội phải đối phó không phải là Bạch nhị gia, người mà chúng ta phải đối phó không phải là Bạch nhị gia. Người mà chúng ta phải đối phó là cái thế đạo tồi tệ này, là cái thế đạo ăn thịt người này."
Tiên Thiền nức nở: "Tam đệ không về được nữa rồi, ta cũng không về được nữa rồi."
Hoa Nhi đứng ngoài cửa, nàng chưa từng bị Tiên Thiền chặn cửa bao giờ. Nhất thời nàng không biết nên nói gì nữa, tiếng khóc của Tiên Thiền đứt quãng truyền đến, nàng chỉ có thể lắng nghe. Chống lại thế đạo cái gì chứ? Nàng là ai? Nàng dựa vào cái gì để chống lại cái thế đạo này?
Hoa Nhi trở về nhà, nép vào lòng bà Tôn, nàng nói với bà: "Bà ơi, ở bến tàu có người chết."
Bà Tôn xoa đầu nàng, nói với nàng: "Người quỷ cùng đi, thiên hạ đại loạn, thiên hạ đại loạn."
"Con rất sợ, bà ơi."
"Đừng sợ, bà mang con về nhà."
Hoa Nhi mơ màng ngủ thiếp đi, trong giấc ngủ mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng động, nàng chỉ cho là đêm trừ tịch gió lớn, thổi lay động đất trời. Ngày hôm sau đẩy cửa ra, nhìn thấy trên chiếc bàn rách trong sân chất một người tuyết nhỏ, trên cổ người tuyết treo một cái túi vải đỏ, nàng mở ra xem, bên trong đặt một lá bùa bình an.
Tương truyền trên núi Hoắc Linh có một ngôi chùa kỳ lạ, cầu bình an, cầu nhân duyên ở ngôi chùa đó cực kỳ linh nghiệm. Chỉ vì trong núi có dã thú hoành hành, lại thêm thời tiết đầy quỷ dị, người đi phải mất nửa cái mạng. Hoa Nhi nắm chặt lá bùa bình an cầu được từ ngôi chùa đó, nước mắt lã chã rơi xuống. Nàng biết, Phi Nô đại khái là sẽ không trở về nữa.