Mùng hai đầu năm, đoàn xe ngựa sính lễ của Bạch Tê Lĩnh hùng dũng chuẩn bị xuất phát. Hoa Nhi khoanh tay nhìn mấy chục cỗ xe ngựa san sát nhau, lẩm bẩm: "Đây chẳng phải là trận thế mười dặm hồng trang mà mấy tiên sinh kể chuyện hay nói đó sao?"
"Bạch gia quả nhiên giàu có." A Hủy nói.
"Giàu có gì chứ, biết đâu bên trong toàn là củi mục rác rưởi." Hoa Nhi cùng A Hủy bọn họ quanh năm suốt tháng lăn lộn ở bến tàu, người nâng đồ nặng thì khom lưng xuống, đồ nhẹ thì ưỡn người lên. Nàng nghe lão quản gia bảo thùng cuối cùng là vàng bạc châu báu, nhưng dáng vẻ mấy người khiêng thùng lại không giống đang khiêng vàng bạc châu báu chút nào.
Bạch Tê Lĩnh tám phần là muốn giở trò bịp bợm, dùng đồ dởm thay thế để đổi lấy một cô nương xinh đẹp về làm phu nhân. Nàng không dám đi vòng quanh xe ngựa, nhưng mắt và tai đồng loạt ra trận, ghi nhớ những thứ đó tường tận. Nàng nghĩ bụng: chuyến đi này hung hiểm, nên cẩn thận một chút, có lẽ thời khắc quan trọng sẽ bảo toàn được tính mạng.
Hôm nay nàng mặc một bộ áo ngoài màu xanh đậm, cổ áo cài khít đến tận cổ, búi tóc trên đỉnh đầu, trước sau phẳng lì, hóa trang thành một thiếu niên quả thật giống y như thật. Vì mấy ngày trước đã tẩy bùn ở nhà Bạch Tê Lĩnh, nên ít nhiều cũng lộ ra vẻ thanh tú. Tóm lại, dáng vẻ nhỏ nhắn của nàng khá đáng yêu.
Bạch Tê Lĩnh đến trước mặt Hoa Nhi, túm lấy cổ áo nàng kéo cho đứng thẳng, tùy tiện dạy bảo nàng một câu: "Đứng không ra dáng gì cả!"
Hoa Nhi bĩu môi cãi lại một câu: "Ngài có, chỉ ngài mới ra dáng thôi."
Bạch Tê Lĩnh liếc nàng một cái, dặn dò: "Giọng nói phải đè xuống cho trầm. Biết vì sao ta bảo ngươi đóng giả thành thư đồng không?"
"Vì sao?"
"Người ở núi Hoắc Linh thấy nữ nhân là mắt sáng rực, cho dù loại như ngươi ném vào đám đông chẳng ai thèm liếc nhìn, đến đó có khi còn làm được 'đầu bảng'. Hiểu không?"
Hoa Nhi không hiểu.
Bạch Tê Lĩnh gõ vào trán nàng nói: "Ít nhiều cũng mười sáu mười bảy rồi, cái gì nên học thì cũng học đi chứ!"
Hoa Nhi quay đầu muốn hỏi A Hủy, thấy mặt A Hủy đỏ bừng, mắt không biết nhìn đi đâu, đoán là lời không hay. Muốn hỏi lại Bạch Tê Lĩnh, thì hắn đã lên xe ngựa, đóng cửa lại rồi.
Hoa Nhi hỏi Tạ Anh: "Ta cưỡi ngựa hay ngồi kiệu?"
"Phải khổ cho ngươi vận động chân cẳng rồi."
"Hả? Tổng cộng nhiều người như vậy, có mỗi ba người đi bộ thôi. Vì sao ta không được cưỡi ngựa?"
"Nhị gia nói ngươi không xứng."
Hoa Nhi tức muốn chết, A Hủy vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh bảo Hoa Nhi lên cùng hắn đánh xe, Bạch Tê Lĩnh ở bên trong ho khan một tiếng: "Để cô ta đi bộ." Hoa Nhi đành phải nhảy xuống xe ngựa, vất vả chạy theo bên cạnh xe.
Trên đường ra khỏi thành, đoàn xe Bạch gia phá tan không khí u ám của thành Yên Châu ngày hôm trước. Có rất nhiều người ra xem náo nhiệt, đứng bên đường chỉ trỏ vào đoàn xe, đoán xem Bạch nhị gia rốt cuộc mang theo những thứ tốt đẹp gì. Ngay cả Hoa Nhi cũng bị bàn tán: "Thằng nhóc thư đồng này chưa từng thấy, cũng có người nói Bạch nhị gia có sở thích Long Dương..." (*)
(*) Long Dương Quân là sủng nam của vua nước Ngụy.
Mù mắt chó các ngươi rồi! Hoa Nhi thầm mắng trong lòng, ta mới thay da đổi thịt một chút các ngươi đã không nhận ra, uổng công những ngày trước giúp các ngươi chạy đông chạy tây! Mãi mới ra khỏi thành, tai mới được yên tĩnh, nàng lại cảm thấy lạnh.
A Hủy đánh xe rất giỏi, luôn đi không nhanh không chậm, khiến Hoa Nhi theo sau đỡ vất vả. Hễ gặp chỗ gồ ghề hắn còn nhắc nhở nàng: "Chậm thôi! Hoa Nhi."
"A Hủy ca ca, huynh chạy nhanh lên, xóc cho mông Bạch nhị gia thành bốn mảnh!" Hoa Nhi cố ý nói lớn, những người nghe thấy đều bụm miệng, không dám cười thành tiếng.
"Đi cho đàng hoàng, đừng vô lễ." Tạ Anh cưỡi ngựa nói.
"Thư đồng thân tín chẳng phải cũng cùng ngồi kiệu với chủ nhân sao? Xem thư đồng của tiểu công tử nhà tri huyện trước kia kìa, cả ngày ngồi kiệu đi dạo cùng tiểu công tử. Vì sao ta làm thư đồng thân tín lại phải đi bộ ngoài đường thế này? Tay cóng hết cả rồi thì làm sao mà mài mực? Làm sao mà lật sách? Hay là Bạch nhị gia vốn dĩ không có thói quen đọc sách, tìm một thư đồng thân tín chỉ để làm ra vẻ văn nhã?" Hoa Nhi bất mãn ra mặt, lớn tiếng lải nhải.
Bạch Tê Lĩnh đẩy cửa sổ ra, túm lấy búi tóc của Hoa Nhi nói: "Lão tri huyện kia đã bị chém đầu rồi, tiểu công tử nhà hắn cũng bị đày rồi, ngươi có muốn học theo không?"
"Học. Ít ra cũng không phải chết cóng. Ta mà biết làm cái thứ thư đồng đi bộ này, đáng lẽ phải đòi ngài ba trăm đồng một ngày mới đúng! Đây có phải là tội của người ta không hả?" Hoa Nhi hà một hơi, hơi nước đã đọng trên lông mày và lông mi: "Ngài xem! Ta sắp đông thành người băng rồi!"
Hoa Nhi thật sự sắp đông cứng rồi. Vừa ra khỏi thành là chạy như điên, nàng chạy mà lúc nóng lúc lạnh. Trời lạnh giá, nàng chạy nửa canh giờ, thấy rằng chạy nữa thì toi mạng mất.
"Ta không quan tâm, ta nhất định phải hầu hạ bên cạnh ngài!"
"Dù hiện tại hầu hạ bên cạnh, sau này qua núi Hoắc Linh ngươi cũng phải xuống thôi." Tạ Anh ở bên nói.
"Tại sao?" Hoa Nhi không hiểu: "Núi Hoắc Linh là địa giới nào, vạn nhất gặp phải sơn tặc ta có thể chạy nhanh bằng xe ngựa sao?"
Sau ánh mắt u ám của Bạch Tê Lĩnh, Tạ Anh ý thức được mình lỡ lời, tìm một lý do rồi thúc ngựa đi lên phía trước. Hoa Nhi thấy hắn ta ba chân bốn cẳng chạy đi, nàng nhìn Bạch Tê Lĩnh, hỏi: "Bạch nhị gia chẳng lẽ nghĩ đến chuyện gặp sơn tặc thì sẽ bỏ ta lại cho chúng sao? Vậy ngài cần gì bắt ta giả trai, chi bằng giơ một cái biển đề là: Thương đội có nữ nhân!"
"Câm miệng." Bạch Tê Lĩnh nói: "Chạy nhiều một chút cho cao lên!"
"Nhị gia ngài còn không nhìn ra sao? Ta thấp bé là vì ta ăn không đủ no, ngủ không đủ giấc, làm lụng vất vả quá nhiều."
Trước đây, Hoa Nhi cũng từng nghe nói có những đội buôn đi qua bị cướp, thường bỏ lại một hai người cho bọn sơn tặc đem đi bán. Còn bán đến đâu thì không bao giờ hỏi đến, dù sao mạng người còn rẻ hơn cỏ rác. Bạch Tê Lĩnh kia biết rõ mà giả vờ hồ đồ, nửa câu cũng không đáp, điều này khiến nàng sinh nghi.
Nhưng nàng không chịu thôi, cứ làm ầm ĩ đòi lên xe, Bạch Tê Lĩnh bị nàng làm ồn phiền phức, dứt khoát chiều theo ý nàng. Trên xe không có sách vở hay đồ đạc gì khác, Bạch Tê Lĩnh cứ ngồi im không nhúc nhích.
Hoa Nhi liếc nhìn hắn, thấy hắn khép hờ mắt, vẻ hung tợn dịu đi phần nào, thậm chí có thể nhận ra chút dáng dấp con người. Đôi lông mày rậm rạp, sống mũi cao, môi mỏng đỏ tươi. Người này tuyệt đối không nên mở mắt, nếu không sát khí ngút trời sẽ khiến người ta chán ghét.
Hoa Nhi cẩn thận vươn tay ra sưởi ấm, trong lòng suy ngẫm xem lời Tạ Anh nói rốt cuộc là có ý gì? Theo lý mà nói qua núi Hoắc Linh đáng lẽ phải toàn lực tiến lên, vì sao lại muốn nàng ở bên ngoài làm vướng chân vướng tay? Chắc chắn trong chuyện này có mưu mô nào đó. Hoa Nhi đột nhiên nhớ đến Phi Nô mất tích, tự hỏi liệu việc này có liên quan gì đến nhau không.
Cơ thể ấm lên, bụng nàng cũng réo ầm ĩ đúng lúc. Mấy cái bánh bao lấy từ Bạch phủ sáng sớm được lôi ra từ bọc hành lý, nướng trên lửa. Mắt liếc nhìn hộp đựng thức ăn trên bàn nhỏ, nàng nuốt nước bọt ừng ực.
"Thưởng cho ngươi. Ăn đi." Bạch Tê Lĩnh thậm chí còn không mở mắt, đã nói một câu như vậy. Vẻ mặt đó giống như đang nói: Cơm đoạn đầu (**), ăn đi!
(**) cơm đoạn đầu: thông lệ cho người sắp bị hành quyết ăn bữa cơm cuối cùng.
Hoa Nhi đương nhiên muốn ăn, mở hộp thức ăn ra thấy sơn hào hải vị bên trong, gắp một miếng đưa đến bên miệng Bạch Tê Lĩnh: "Nhị gia! Ngài ăn trước đi, nếu không ta không dám động đũa." Muốn Bạch Tê Lĩnh thử độc cho nàng.
"Không dám ăn thì đừng ăn."
"Không phải, Nhị gia, làm nô tài phải có quy củ. Ngài ăn đi." Hoa Nhi vừa nói vừa gắp miếng thịt đưa đến bên miệng hắn, thừa lúc Bạch Tê Lĩnh há miệng liền một đũa đưa vào. Thấy Bạch Tê Lĩnh trợn mắt nhìn mình, nàng vội nói: "Bây giờ ta thì sẽ không loạn quy củ nữa."
Nàng mặc kệ những chuyện đó, thừa lúc Bạch Tê Lĩnh tâm tình tốt lại cần dùng đến nàng nên phải lấp đầy bụng trước đã, nếu không không biết hắn nổi điên lúc nào, nàng lại chẳng có ngày lành. Thịt thật ngon, món rau cũng ngon, cháo thanh cũng dễ ăn. Đêm giao thừa, Hoa Nhi chỉ ăn vài cái bánh chẻo coi như ăn Tết, không ngờ ngày hôm nay được bù đắp lại. Nàng rót cho mình một ly rượu, nhấp một ngụm, cảm thấy thật thoải mái.
Ăn no uống say thì bắt đầu buồn ngủ, đầu nàng vừa nghiêng qua một cái, đã gà gật. Bạch Tê Lĩnh không xem nàng ra gì, nàng cũng chẳng xem hắn ra gì. Ngoài mặt kính sợ, nhắm mắt lại chửi rủa tổ tông tám đời nhà hắn.
Hai người mỗi người một bụng mưu mô, cùng ngồi trên một chiếc xe vậy mà lại bình an vô sự. Qua một ngọn đồi, không biết chuyện gì chọc đến Bạch Tê Lĩnh, hắn bắt đầu hành hạ người ta.
Ban đầu, hắn nói bị mỏi cổ, bảo Hoa Nhi đấm bóp. Hoa Nhi nào dám từ chối, tiến lên đấm bóp cho hắn, mạnh hay nhẹ đều bị hắn mắng, thỉnh thoảng còn bị hắn quay lại gõ vào trán. Bạch Tê Lĩnh gõ trán rất mạnh tay, khiến Hoa Nhi hoa mắt chóng mặt. Hoa Nhi mếu máo nói: "Nhị gia à, người biết thì nghĩ ta là thư đồng thân tín của ngài, người không biết lại tưởng ta là súc vật ngài mua về đấy! Tay ngài bình thường có thể đấu với thú dữ hả? Gõ ta một cái ta chịu sao nổi?"
"Còn nữa Nhị gia, thư đồng thân tín còn phải đấm bóp cổ cho chủ tử nữa sao? Vậy tiền công vẫn như cũ sao?"
Hoa Nhi cố ý chọc tức hắn, hắn giơ tay lên đánh thì nàng né tránh, kêu lên: "Ngài đừng có quen tay, lỡ đâu lại đánh cả phu nhân mới cưới về. Ta da dày thịt béo đánh không chết, còn Diệp tiểu thư là khuê tú danh giá nổi tiếng ở thành Yên Châu, ngài đánh một cái này chẳng phải sẽ làm nàng ấy bất tỉnh sao?"
Bạch Tê Lĩnh ghét nàng phiền phức, tiện tay tìm sợi dây trói nàng. Hoa Nhi ra sức giãy giụa, nhưng nàng nào phải là đối thủ của hắn. Bị hắn trói chặt như bánh chưng, miệng cũng bị bịt kín mít.
Hoa Nhi thầm nghĩ: Đồ khốn kiếp! Cứ đợi đấy! Sớm muộn gì cũng có ngày đến lượt ta trói ngươi. Ngươi xem lúc đó ta sẽ xử lý ngươi thế nào.
Bạch Tê Lĩnh được thanh tịnh, tranh thủ nghỉ ngơi, thỉnh thoảng liếc nhìn Hoa Nhi đang nghiêng ngả trong xe. Hắn nhìn thấy sợi dây đỏ treo trên cổ nàng, liền nghiêng người tới trước, đầu ngón tay ấm áp lướt qua cổ nàng, giật nó ra.
Bùa bình an thật đẹp, Bạch Tê Lĩnh đương nhiên biết nó đến từ đâu.
"Ngươi cũng thích Phi Nô ca ca của ngươi sao?" hắn đột ngột hỏi.