Bách Hoa Sâu Thẳm - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 24

 
Hoa Nhi cảm thấy Bạch Tê Lĩnh chắc chắn là điên rồi, bởi vì hắn tiếp tục nói: "Phi Nô ca ca của ngươi đi đã được vài ngày rồi, ngươi có biết hắn đi đâu không? Cái bùa bình an này chỉ linh am trên núi Hoắc Linh mới có, liệu hắn có làm sơn tặc không?"

"Ta không biết." Hoa Nhi giãy giụa, Bạch Tê Lĩnh cuối cùng cũng cởi trói cho nàng. Hoa Nhi không muốn nói chuyện nữa, bọn họ đều giấu diếm nàng, Bạch Tê Lĩnh làm việc giấu diếm nàng, Phi Nô rời đi giấu diếm nàng, Tiên Thiền không biết đang sao chép cái gì cũng giấu diếm nàng. Nàng cảm thấy mình đã trở thành gánh nặng của người khác, nếu không thì vì sao bọn họ đều phải lừa gạt nàng?

Bạch Tê Lĩnh thấy nàng buồn bã, bèn nhét lại cái bùa bình an kia vào tay nàng, tiện tay gõ nhẹ lên trán nàng một cái.

Đêm đến bọn họ hạ trại trên sông. Chỗ họ chọn có tầm nhìn thoáng đãng, trăng sáng sao thưa, chim hót líu lo trên cành, đêm khuya rồi vẫn không có ý định đi ngủ. Mọi người ai nấy đều có việc, người nhặt củi, người nhóm lửa, người nấu cơm rất trật tự. Hoa Nhi thì không có việc gì làm, Bạch Tê Lĩnh cùng Tạ Anh trốn ra xa, không biết đang nói chuyện gì.

Hoa Nhi nói với A Hủy: "A Hủy ca ca, ta nghĩ là Bạch Tê Lĩnh muốn bán ta, bán ta lên núi Hoắc Linh đó."

"Vì sao lại nói như vậy?"

"Chính là có cảm giác đó." Hoa Nhi kéo A Hủy sang một bên, kể cho hắn nghe chuyện đêm giao thừa mơ hồ nhìn thấy đôi mắt kia và cái bùa bình an. Nàng hỏi A Hủy: "Phi Nô ca ca có từng nói muốn lên núi làm sơn tặc không?"

A Hủy lắc đầu: "Trước kia huynh ấy từng nói núi Hoắc Linh không phải người thường có thể đến được, người muốn gia nhập vào đám sơn tặc phải có lễ vật, nếu không phải giao đấu với người khác, người sống sót mới được ở lại. Phi Nô tuy biết chút công phu, nhưng bản thân huynh ấy biết mình không so được với đám sơn tặc đó."

Hoa Nhi nghe vậy lòng trĩu nặng, nàng không biết làm sao giải tỏa, liền ngửa cổ uống một ngụm rượu. Ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt của Bạch Tê Lĩnh qua đống lửa trại, vẻ mặt người kia thật sự kinh hãi, nhìn lại Tạ Anh, hắn cũng đang nhìn nàng.

Hoa Nhi giả vờ lạnh, đứng dậy chạy nhảy, xem xét tình hình xung quanh một cách kỹ lưỡng. Nàng ăn xong, nhét thêm một ít vào lòng, sau đó trở về lều nhỏ của mình đi ngủ.

Bên ngoài, tiếng ồn ào dần tắt, chỉ còn lại tiếng lửa trại tí tách. Hoa Nhi mở mắt, thấy bọn gia đinh vây quanh đống lửa ngủ ngổn ngang. Trong lều của Bạch Tê Lĩnh không có động tĩnh gì. Nàng lẻn ra khỏi lều, giả vờ vào rừng đi tiểu tiện. Thấy không ai đi theo, nàng ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Bạch Tê Lĩnh đã nói với Tạ Anh rằng nàng phải đi bộ khi họ đến núi Hoắc Linh, không biết trong bụng hắn rốt cuộc giấu cái gì. Hoa Nhi nghĩ bụng: Mạng hèn này của ta dù sao cũng là mạng, nhất định không đi theo ngươi lên núi Hoắc Linh chịu chết đâu.

Tận dụng ánh bình minh để chạy thục mạng, nàng biết chắc rằng mình có thể chạy về thành trước khi trời tối ngày hôm sau. Nàng phải giữ mạng mình trước, rồi mới tính cách đối phó với Bạch Tê Lĩnh sau.

Nàng chạy hết tốc lực, không hề ngoảnh lại. Khi chạy được chừng một nén hương, nàng nghe thấy phía trước có tiếng ngựa hí, vội vàng trốn đi, ngay sau đó xung quanh im lặng, có người nói: "Không để lại ai sống sao?"

"Không để lại. Chủ tử nói Bạch Tê Lĩnh khó bắt, nếu bắt được hắn thì giết hết bọn còn lại."

Hoa Nhi toát mồ hôi hột. Nhớ đến A Hủy vẫn còn ở đó, nàng nghiến răng, lặng lẽ lùi lại. Khi cảm thấy đã an toàn, nàng lại điên cuồng chạy về doanh trại. Nàng phải đi báo tin, nếu không A Hủy sẽ gặp chuyện mất. Trên đường đi như có ánh trăng soi đường, nàng loạng choạng trở về. Đám gia đinh của Bạch phủ ban nãy còn nằm ngổn ngang quanh đống lửa, giờ không biết đã đi đâu. A Hủy và Tạ Anh cũng biến mất. Chỉ còn lại lều của Bạch Tê Lĩnh cô đơn ở đó.

"Người đâu rồi?" Hoa Nhi hỏi vọng vào trong: "Bạch nhị gia, người của ngài đâu? Có người muốn giết ngài, mau chạy đi!"

Bạch Tê Lĩnh thầm nghĩ tiểu cô nương này còn coi như có lương tâm. Dù đã bỏ chạy rồi, nàng còn biết quay về báo tin. Mặc dù nàng chỉ muốn cứu A Hủy ca ca của nàng mà thôi. Hắn bước ra nhìn trăng, dắt ngựa của mình, hỏi Hoa Nhi: "Ngươi đi không?"

"Chỉ có hai chúng ta thôi sao? Chẳng phải sẽ bị bắn tan xương nát thịt sao? Ta không đi với ngài. Ta thấy bộ dạng này của ngài, chắc cũng nhận ra điều gì đó rồi. Ngài bảo trọng!"

Hoa Nhi quay người định chạy, bị Bạch Tê Lĩnh một tay kéo lên ngựa. Hắn đặt nàng nằm ngang trên lưng ngựa, nàng muốn nôn hết cả ruột gan ra.

Không biết đi được mấy dặm, ngựa dừng lại, Bạch Tê Lĩnh kéo Hoa Nhi vào một căn nhà đổ nát. Xa xa vang lên tiếng vó ngựa, Hoa Nhi nhớ đến lời bọn chúng muốn bắt sống Bạch Tê Lĩnh, sợ mình bị bọn chúng ngộ sát, liền nói với Bạch Tê Lĩnh: "Bạch nhị gia, xin thứ lỗi!"

"Ta khuyên ngươi suy nghĩ kỹ."

"Ngài đừng kháng cự, bọn chúng bắt sống ngài thì ta mới có đường sống, bằng không cả hai chúng ta đều phải chết ở đây. Ta muốn chạy trốn, ngài lại cứ kéo ta lại. Ta nghĩ là phải tự bảo toàn trước rồi mới tùy tình hình cứu ngài. Huống hồ ngài có lẽ đã sớm chuẩn bị, chắc sẽ không sao đâu."

"Nếu cứu không được ta thì sao? Bọn họ không kịp đến thì sao?"

"Vậy thì ngài tiêu đời rồi."

Bên ngoài người nối nhau vào, bao vây bọn họ kín mít. Bắt được họ quá dễ dàng, khiến người ta sinh nghi.

"Đây là Bạch Tê Lĩnh sao? Sao lại không giống trong tranh?" Một tên lâu la nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Bức họa đó đã bao giờ giống đâu?" Hoa Nhi giơ tay trườn tới trước mặt bọn họ: "Hắn chính là Bạch Tê Lĩnh! Bắt hắn! Ta còn biết tiền bạc của hắn ở đâu! Ta dẫn các ngươi đi!"

Sắc mặt nàng biến đổi nhanh như chớp, nhưng khi nhắc đến của cải, con dao lớn trong tay tên sơn tặc kia chùng xuống: "Ngươi biết ở đâu?"

"Ta biết! Ta dẫn các ngươi đi! Chỉ cần các ngươi bằng lòng tha cho ta một con đường sống, dẫn ta lên núi sống cuộc sống tốt đẹp!" Hoa Nhi đá một cái vào Bạch Tê Lĩnh, hừ một tiếng: "Bạch nhị gia, không ngờ ngài cũng có ngày hôm nay!"

"Hôm nay rơi vào tay ngươi, coi như ta có mắt không tròng." Bạch Tê Lĩnh nói một câu xong thì ngồi đó không nhúc nhích. Tên thủ lĩnh sơn tặc vung tay: "Trói lại!"

"Ta trói, để ta!" Hoa Nhi vui vẻ giơ tay bên cạnh: "Ta ngứa mắt tên khốn này lâu lắm rồi! Các vị hảo hán cứ nhìn xem, trói không đúng thì bảo ta một tiếng nhé!" Trong cảnh đốt phá cướp bóc, loại tiểu nhân "bán chủ cầu vinh" này thường thấy, nên bọn sơn tặc không nghi ngờ gì. Chúng ngược lại còn thích xem trò chủ tớ trở mặt, hận không thể để tên nô tài kia cầm dao đâm chủ nhân vài nhát cho hả dạ. Thế là đưa dây thừng cho Hoa Nhi, còn chúng thì đứng bên cạnh xem. Đại đao sáng loáng kề trên cổ Bạch Tê Lĩnh, khiến hắn không thể động đậy.

Hoa Nhi cầm lấy sợi dây thừng thô ráp kéo căng kêu "bốp bốp", ngay cả bản thân cũng bị khí thế này trấn áp. Nàng đi đến trước mặt Bạch Tê Lĩnh trói hắn. Vừa trói vừa nói: "Phong thủy luân phiên, rơi vào tay ta rồi nhé? Ở thành Yên Châu, ngươi xưng vương xưng bá, ở địa giới núi Hoắc Linh này thì chịu đi!"

Hoa Nhi thật sự không nương tay chút nào, trói Bạch Tê Lĩnh chết đi sống lại, trói xong còn giơ chân đá hắn một cái: "Ngươi! Chỉ có ngươi muốn bán ta sao? Ta thà chết cũng không cho ngươi cơ hội này. Ta sẽ tự bán mình. Chỉ là núi Hoắc Linh thôi, đúng không? Ta thực sự sẽ đến đó."

Thấy Bạch Tê Lĩnh trừng mình, Hoa Nhi bắt chước cách hắn gõ đầu nàng, gõ mạnh đầu hắn: "Ngươi nhìn cái gì mà nhìn! Thành thật cho ta!"

Bạch Tê Lĩnh đã quen nhìn mấy kẻ tiểu nhân đắc chí kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo đến mức như Hoa Nhi thì không thấy nhiều. Nàng rõ ràng đã thuộc lòng những thủ đoạn hắn thường dùng để đối phó nàng. Lúc này, nàng đang quay người tìm một miếng vải rách nhét vào miệng hắn: "Cho ngươi nếm thử cái mùi vị bị bịt miệng là như thế nào!"

Tên lâu la thấy Hoa Nhi làm việc nhanh nhẹn, liền vỗ vai nàng khen ngợi: "Tiểu huynh đệ, ngươi tuổi nhỏ, vóc dáng nhỏ mà làm việc thật nhanh nhẹn. Theo chúng ta lên núi đi, sau này cho ngươi cướp một cô vợ, coi như an gia ở núi Hoắc Linh luôn."

"Cướp vợ?" Mắt Hoa Nhi sáng lên: "Mỹ nhân tươi như hoa như ngọc ấy hả?"

Tên lâu la đáp: "Đúng, đều là tươi như hoa như ngọc cả. Cứ nói với lão đại ngươi thích cô nương nhà nào, lão ta sẽ sắp xếp."

Hoa Nhi đảo mắt, kiễng chân lên khoác vai tên lâu la: "Huynh đệ, vậy nhà họ Diệp có được không? Chính là Diệp tiểu thư ở Lương Khánh đó? Không giấu gì huynh, vị kia là nhắm vào nhà họ Diệp nên mới mang nhiều sính lễ như vậy. Cái tên cẩu tạp chủng kia cưới được Diệp tiểu thư, còn ta không được sao?"

Hoa Nhi làm ra vẻ tức tối, lại đá Bạch Tê Lĩnh một cái: "Nhớ kỹ! Lão tử bán ngươi, còn cướp cả phu nhân của ngươi. Có bản lĩnh thì lên núi Hoắc Linh tìm ta."

Bạch Tê Lĩnh bị nàng làm ồn đến nhức đầu, trừng mắt nhìn nàng đầy căm hận, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Hoa Nhi nhất quyết làm ầm ĩ, mắng hắn một trận hả hê. Bọn sơn tặc hẳn là đang đợi người, để lại hai người trông chừng họ, những người còn lại đi ra ngoài.

Đêm khuya thanh vắng, bên ngoài bắt đầu có động tĩnh. Hoa Nhi ghé sát vào tên lâu la, hỏi: "Huynh đệ, có phải người trên núi xuống rồi không? Nếu có người xuống thì huynh nhớ nói tốt cho ta vài câu..."

Tên lâu la ghé mắt vào lỗ thủng trên cửa sổ nhìn ra ngoài, quả thật là người trên núi xuống: "Vụ làm ăn này không lỗ, lão đại chắc chắn sẽ thưởng. Tiểu tử ngươi "bán chủ" có công, lát nữa ta sẽ nói tốt cho ngươi vài câu."

"Phải, phải." Hoa Nhi vừa gật đầu vừa nói: "Vậy chuyện của Diệp tiểu thư..."

"Cứ giao cho ta."

Đám lâu la mừng rỡ chạy ra đón lão đại, Hoa Nhi vẫn tiếp tục quan sát. Ngựa càng lúc càng gần, người ngồi trên lưng ngựa, ngang hông đeo một thanh đại đao, khuôn mặt toàn thịt, thân hình to lớn như chứa được bốn người như nàng. Hoa Nhi nhìn kỹ, nhìn đến khi thấy rõ mặt người kia, trong lòng kêu lên một tiếng.

Cái hố băng kia vậy mà không làm hắn chết cóng.

Vậy mà là người hôm đó đuổi giết nàng ở ngoài thành.

Sao hắn còn chưa chết chứ?

Nàng sợ toát mồ hôi lạnh, quay người đi tìm tro bếp bôi lên mặt, vừa bôi vừa nói với Bạch Tê Lĩnh: "Thời loạn lạc này ai cũng lo giữ mạng cho mình, nếu ngài là người tốt, ta sẽ cảm thấy áy náy vì đã hại ngài. Nhưng ngài là kẻ tàn nhẫn, tâm địa độc ác, chết không đáng tiếc. Lát nữa ta lại bán đứng ngài một lần nữa, sống chết thế nào tự xem bản lĩnh của ngài đi."

"Không phải ngươi nói tùy tình hình mà cứu ta sao?" Bạch Tê Lĩnh hỏi.

"Bản lĩnh của ngài đi đâu hết rồi? Để ta, một kẻ yếu đuối, cứu ngài thì mất mặt không? Viện binh của ngài đâu?" Hoa Nhi nói xong, lại đá hắn một cái, rồi quay người bước ra ngoài. Tên béo ú nhảy xuống ngựa, đám lâu la vội vàng tiến lên khoe công: kể lại chuyện một ngày qua đầy kịch tính, đại ý là thương đội này ai nấy đều võ công cao cường, nếu không phải hắn dũng cảm, nhất định không bắt được Bạch Tê Lĩnh. Hiện giờ Bạch Tê Lĩnh đã bị trói, bọn chúng có thể lập tức đi tìm chủ nhân lĩnh thưởng. Một câu cũng không nhắc đến Hoa Nhi.

Hoa Nhi trốn một bên nghe ngóng, càng nghe càng thấy không đúng. Ban đầu tưởng bọn chúng là sơn tặc núi Hoắc Linh, ai ngờ hai người sau đó lại nói: Tuyệt đối đừng để sơn tặc núi Hoắc Linh biết chuyện này, giao Bạch Tê Lĩnh đi, số tài vật kia chúng ta giữ lại. Nàng ngơ ngác, sau đó mới hiểu: Có người mượn danh nghĩa sơn tặc núi Hoắc Linh để cướp bóc ở đây, rồi thần không hay quỷ không biết đem đồ đi. Nàng cả ngày ở trong thành Yên Châu, nào biết thế đạo hiểm ác, vấn đề là Bạch Tê Lĩnh bôn ba khắp nơi rốt cuộc đã chọc giận ai? Vì sao lại muốn bắt sống hắn?"

Sự việc này không đơn giản, nàng cần phải cẩn thận hành sự. Nhân lúc bọn sơn tặc đi xét hàng, nàng trở vào nhà, ngồi xuống bên cạnh Bạch Tê Lĩnh.

Bạch Tê Lĩnh vẫn tỏ ra là một hảo hán, bình thản, không sợ chết. Hoa Nhi nhỏ giọng nói với hắn: "Nhị gia, ta nói cho ngài biết, người bên ngoài không phải sơn tặc núi Hoắc Linh." Nàng quyết định tùy cơ ứng biến, bán một ân tình cho Bạch Tê Lĩnh, nếu không tên béo kia lỡ nhận ra nàng, nhất định sẽ g**t ch*t nàng.

"Hôm đó ngài bảo ta đi xem cái nhà tranh có ma, có người cầm đại đao đuổi chém ta, suýt chút nữa lấy mạng ta." Hoa Nhi chỉ tay ra ngoài: "Người đó vậy mà chưa chết, hiện tại đang ở bên ngoài. Chuyện này quan trọng lắm, cái nhà tranh đó có quỷ gì, e là chỉ có hắn và ngài biết thôi."

Hoa Nhi dừng lại một chút, quyết định nói thêm vài câu: "Ta biết Bạch nhị gia đang tìm đồ, có liên quan đến người mà hôm đó ta cứu. Nói thật với Bạch nhị gia: người đó sau này ta có gặp rồi. Nếu chúng ta cùng nhau vượt qua được cửa ải hôm nay, ngài hứa đảm bảo không làm tổn thương ta, còn cho ta một xâu tiền, vậy ta sẽ giúp ngài đi tìm người đó."

"Coi như cứu ta sao?" Bạch Tê Lĩnh nhướng mày nhìn Hoa Nhi.

Hoa Nhi thì mỉm cười nịnh nọt.

Bạch Tê Lĩnh nghĩ thầm: Yêu ma quỷ quái gì cũng dám cùng ta mặc cả rồi.

Hắn nhắm mắt làm ngơ, không để ý đến Hoa Nhi, mặc nàng sốt ruột, nghe nàng tiếp tục dỗ dành thuyết phục: "Ta thấy ngài có chút võ công, Tạ Anh cũng có vẻ là người trong quân ngũ. Tạ Anh, đúng rồi, Tạ Anh đâu? Cũng bị trói rồi sao? A Hủy đâu? Sao cũng không thấy? Loạn quá chạy tán hết rồi? Không mau đến thì ta và ngài chết chắc."

Thấy Bạch Tê Lĩnh vẫn không nói gì, nàng hạ quyết tâm cởi trói cho hắn. Nàng nói kế hoạch của mình cho hắn nghe: "Lát nữa gã đồ tể béo kia mà nhận ra ta, hắn nhất định sẽ giết ta. Ta sẽ dụ hắn đến chỗ không người, ngài thừa cơ giết hắn. Chúng ta lại đi tìm người của ngài."

Hoa Nhi trông có vẻ nghiêm túc, nhưng Bạch Tê Lĩnh đã thấy rõ bộ mặt cơ hội của nàng rồi, chẳng hơn gì hắn bao nhiêu. Nếu hiện tại tên sơn tặc giả kia không gây hại cho nàng, có lẽ nàng đã cầm đầu hắn đi đổi thưởng rồi.

Bạch Tê Lĩnh có ý thử dò xét Hoa Nhi. Nàng đúng là đồ vô tình. Chắc chắn nàng đã để ý từng lần hắn ức h**p nàng, chờ cơ hội g**t ch*t hắn. Đúng là một kẻ khốn miệng lưỡi ngọt ngào, gian trá!

"Mắt ngươi chỉ biết có tiền thôi sao?" Bạch Tê Lĩnh túm lấy cổ áo Hoa Nhi: "Suýt chút nữa thì hỏng chuyện lớn của ta."

Hoa Nhi thầm nghĩ quả nhiên đây đều là kế hoạch của bọn họ, là muốn dẫn đám tàn dư này ra rồi tiêu diệt.

"Học hỏi đi!" Bạch Tê Lĩnh nhấc nàng lên, vừa ra lệnh vừa đe dọa: "Ở bên cạnh ta không được động. Ta đi đâu ngươi đi theo đó. Nếu có ai sau lưng bắn lén, thì ngươi cứ việc đỡ lấy cho ta." Sau đó hắn ôm một tảng đá lớn trước ngực, hai người trốn ở cửa.

Hắn nói vậy, nhưng khi tên lâu la đá tung cửa bước vào, Hoa Nhi lại thấy Bạch Tê Lĩnh nhảy lên, đập tảng đá vào đầu tên đó, khiến đầu hắn trong nháy mắt bị nát bét. Bạch Tê Lĩnh đã nhanh chóng cướp lấy dao của tên lâu la, kéo Hoa Nhi xông ra ngoài.

Hắn vung dao, chém vào cổ tên thuộc hạ, máu tươi văng tung tóe. Có kẻ định tấn công vào điểm yếu của Hoa Nhi, hắn xoay người giấu nàng ra sau lưng mình rồi đỡ đòn.

Hoa Nhi thấy hắn bảo vệ mình nên cũng muốn báo đáp hắn. Nàng bắt chước hắn, nhặt đá ném vào người bọn kia. Vì nàng thấp bé, đứng tại chỗ thử mấy lần mới tìm được lực. Khi có người khác tấn công Bạch Tê Lĩnh, nàng nhảy lên liều mạng ném đá vào sau gáy tên lâu la khiến tên đó phải ôm đầu ngã xuống. Bạch Tê Lĩnh nhìn sâu vào mắt nàng một cái, nàng nói: "Không cần cảm ơn." Tay vẫn còn run.

Dù nàng đã nghe qua những chuyện kể trên giang hồ thì sợ vẫn là sợ. Nhưng đứng cạnh Bạch Tê Lĩnh lại cảm thấy cái tên ác thần này, Diêm Vương e rằng cũng không làm gì được hắn. Hắn quá ác, kẻ đại ác, trời khó thu.

Một đám người bên ngoài xông vào, Hoa Nhi nhìn kỹ, là Tạ Anh và đám gia đinh Bạch phủ. Ánh mắt sắc bén của nàng bắt gặp tên đồ tể béo ú đang cưỡi ngựa bỏ chạy, nàng chỉ vào hắn hét lớn: "Chạy rồi!"

Bạch Tê Lĩnh nháy mắt ra hiệu, để hắn đi.

"Tạ Anh, đi thôi." Bạch Tê Lĩnh nhảy lên ngựa, hắn có việc gấp thật sự không thể chậm trễ. Hoa Nhi kéo dây cương ngựa của hắn, nhất quyết không cho hắn đi.

Nàng hét lớn: "Trừ khi ngài mang ta đi, bằng không ngài cứ kéo ta chết đi!"

Nàng chưa bao giờ sợ hãi đến thế. Quay đầu nhìn về phía ánh lửa, cái đầu của gã đồ tể béo lăn lông lốc xuống, lăn mấy vòng trên mặt đất. Nàng hét lên một tiếng, nhìn Bạch Tê Lĩnh, toàn thân run rẩy: "Bạch nhị gia, ít nhất vừa nãy ta cũng đã cứu ngài một mạng..."

"Lúc trói ta, ngươi không nói như vậy."

"Ta xin lỗi!" Hoa Nhi bật khóc: "Ta sai rồi, Bạch nhị gia. Ta tính tình trẻ con, định trêu ngài thôi. Bà của ta đã bảy mươi tuổi rồi, còn ở nhà chờ ta. Ngài..."

Bạch Tê Lĩnh hừ một tiếng, nói với Tạ Anh: "Đưa cô ta đi!"

Tạ Anh thúc ngựa đến trước mặt họ, túm lấy cổ áo lôi Hoa Nhi lên ngựa: "Ngồi vững!" Rồi thúc ngựa đi. Gió đêm quá lớn, Hoa Nhi ngồi trên ngựa lạnh run cầm cập. Nàng nghĩ: Không cần đợi về thành Yên Châu, mình sẽ chết cóng trên đường mất. Áo giáp của Tạ Anh lại cọ xát khiến người nàng đau nhức. Lúc bọn họ dừng lại cho ngựa uống nước, nàng lảo đảo đến trước mặt Bạch Tê Lĩnh. Môi nàng tím tái, tóc tai bù xù, nàng ngã nhào vào lòng hắn. Hắn tiện tay đẩy nàng ngã xuống đất: "Cút!"

"Bạch nhị gia, ta lạnh."

"Lạnh sao?" Bạch Tê Lĩnh nói: "Vậy thì đừng ngồi ngựa nữa, tự chạy đi. Chạy lên là hết lạnh ngay."

Hoa Nhi nghiến răng nói: "Ta ngồi ngựa của ngài được không?"

"Ngươi xứng sao?"

"Không xứng."

"Vậy còn nói làm gì?"

Bạch Tê Lĩnh quay mặt đi không nhìn nàng, phía trước một mảnh tối đen, hắn phải nhanh chóng lên đường, nếu không sẽ không kịp mất. Hiện tại khó khăn lắm mới có manh mối, không thể chậm trễ được.

Lúc tiếp tục lên đường, hắn leo lên ngựa trước, túm lấy cổ áo Hoa Nhi kéo nàng lên theo, một vật nhỏ xíu nằm gọn trong lòng hắn, mang theo chẳng tốn chút sức lực nào. Ngựa xoay vòng tại chỗ, Hoa Nhi ngồi không vững sợ hãi nắm lấy cổ tay hắn. Bạch Tê Lĩnh ôm lấy eo nàng kéo lại, một tay giữ dây cương. Trước khi đi hắn đe dọa nàng: "Không được la hét, không được gây thêm phiền phức, dù nhìn thấy gì cũng không được mở miệng. Bằng không ta sẽ ném ngươi xuống cho sói ăn."

"Được." Hoa Nhi gật đầu. Cảm nhận được bàn tay hắn ôm eo nàng có chút ấm áp, cuối cùng cũng không phải chết cóng nữa, nàng nghĩ. Nàng nào có nhiều tâm tư như vậy, chỉ một lòng muốn sống sót mà thôi. Nhưng vẫn hỏi Bạch Tê Lĩnh: "A Hủy đâu?"

"Có phải ta đã bảo ngươi không được hỏi không?"

Hoa Nhi vội im bặt.

"Không chết được đâu." Bạch Tê Lĩnh nói thêm.

Hắn không mặc áo giáp, ấm áp hơn Tạ Anh nhiều. Hoa Nhi không quan tâm đến cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân, khi ngựa của hắn chạy, nàng kéo áo choàng của hắn quấn lấy mình, mặt cũng theo đó vùi vào.

Nàng như một con chim chết cóng, bên ngoài áo choàng gió mạnh như bão, nàng hoàn toàn không muốn nghe, liều mạng dựa vào ngực Bạch Tê Lĩnh, chỉ để sưởi ấm. Bạch Tê Lĩnh nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, nhịn không nổi giận dữ quát: "Cút ra ngoài!"

Hoa Nhi làm như không nghe thấy, tay nắm chặt dây cương, bất động. Nàng không biết Bạch Tê Lĩnh lát nữa sẽ xử trí nàng như thế nào, tâm trí nàng quay cuồng, muốn nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường. Ngựa của Bạch Tê Lĩnh chạy như điên, thân hình lại vững vàng, nàng tựa vào đó sưởi ấm, thật sự dần dần ấm lên.

Con ngựa không biết đã chạy bao lâu, Hoa Nhi hé mắt nhìn ra ngoài, thấy trời đã hửng sáng. Về sau, cả người nàng mê man, tựa vào ngực hắn ngủ thiếp đi. Bạch Tê Lĩnh phát hiện phía trước rất nặng, vén áo choàng ra xem, thì ra kẻ "khẩu phật tâm xà, hai mặt ba dao" kia đã ngủ rồi.

Sao nàng dám ngủ chứ!

Nàng suýt chút nữa phá hỏng chuyện lớn của hắn, lại suýt nữa hại hắn mất mạng, mà nàng còn dám ngủ. Bạch Tê Lĩnh nổi cơn giận vô cớ, siết chặt dây cương, con ngựa lớn hí lên, hai vó trước hất tung. Hoa Nhi giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị Bạch Tê Lĩnh ném xuống ngựa.

Nàng ngã đau điếng mông, không thể tin được nhìn hắn. Bạch Tê Lĩnh nhảy xuống ngựa, tay bóp lấy má nàng, dùng hết sức lực, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta nói cho ngươi biết, muốn kiếm cơm ở chỗ Bạch Tê Lĩnh ta, thì phải đồng tâm hiệp lực với ta. Ngươi là đồ khốn, bán chủ cầu vinh. Hôm nay ta không giết ngươi là ta còn từ bi. Nếu lần sau ngươi còn như vậy nữa, thì đừng trách ta không khách khí."

Trong lòng Hoa Nhi trào dâng nỗi uất ức vô hạn, nàng cũng nổi giận, ra sức đấm vào mu bàn tay Bạch Tê Lĩnh. Thấy hắn không buông tay, nàng liều mạng giãy giụa, cuối cùng cắn một phát vào hổ khẩu của hắn. Răng nàng xuyên qua da thịt, cắn tay hắn chảy máu, sau đó nàng buông ra, lùi lại mấy bước. Nàng chỉ vào Bạch Tê Lĩnh mắng: "Nếu ngài muốn người khác một lòng với ngài, thì ngài đừng nên tính kế người ta trước. Ngài bảo ta đi đến cái nhà tranh đó, ta suýt chút nữa mất mạng, mà ngài thấy chết không cứu. Lại còn muốn coi ta là tiền bảo mệnh để đưa cho bọn sơn tặc núi Hoắc Linh. Ngài không coi ta là người thì ta cũng không coi ngài là người. Hôm nay ngài không chết coi như ngài mạng lớn, mạng ta rẻ rúng. Lần sau còn tính kế ta, ta sẽ khiến ngài chết không toàn thây."

Hoa Nhi tức giận đến phát run, mắt trừng trừng. Mạng của nàng không đáng giá, nhưng dù sao cũng là một mạng người. Là mạng người thì không đến lượt hắn bài bố.

Bạch Tê Lĩnh bị nàng chọc giận đến bật cười, gật đầu nói: "Được, được, để tránh ngày sau ngươi hại ta, hôm nay cái mạng nhỏ của ngươi coi như xong. Ta, Bạch Tê Lĩnh, không giết người vô tội, nhưng ngươi không hoàn toàn vô tội, nếu ngươi muốn nhắn nhủ gì cho bà của ngươi, thì nói đi."

Hắn rút đoản đao từ bên hông ra tiến về phía Hoa Nhi, nàng xoay người muốn chạy trốn, bị hắn túm cổ áo lôi trở lại. Hắn kề đoản đao vào cổ nàng, chỉ cần dùng sức một chút là nàng sẽ chết. Nàng hận hắn chết đi được, nghĩ đến bà Tôn lại thấy có lỗi với bà. Bà luôn bảo nàng nhẫn nhịn, nhường nhịn, trốn tránh, chỉ để nàng sống tạm bợ trong cái loạn thế này, giữ lại được cái mạng. Nhưng nàng thì hay đấy, thỉnh thoảng lại thấy không cam tâm, cứ muốn đấu đá với người khác.

Nàng đấu đá cái gì, có thể đấu lại ai chứ? Hoa Nhi cố gắng nén khóc, cũng không nói gì, chờ Bạch Tê Lĩnh vung dao giết nàng.

Tạ Anh nào đã thấy Bạch Tê Lĩnh gây gổ với ai đến mức này bao giờ? Bị người ta hại, chắc chắn sẽ báo thù. Bạch nhị gia trước nay không nói lời thừa, vung dao lên là mọi chuyện kết thúc. Hôm nay nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn để Hoa Nhi hiểu rằng: Bạch nhị gia cho nàng cơ hội trước mặt hắn kiếm sống, nàng phải giống như người khác, tin tưởng hắn. Nàng quay lưng về phía hắn, hắn sẽ không từ sau lưng đâm nàng.

Hiểu lầm này lớn như vậy, vì liên quan đến đại sự, Tạ Anh lại không dám nhiều lời, chỉ có thể đứng ngây ra đó.

Hoa Nhi không kìm được mà khẽ nức nở một tiếng, nhưng nhất quyết không chịu mở miệng nói lời mềm mỏng. Bạch Tê Lĩnh nguôi giận, thu lại con dao. Tạ Anh vội nói: "Đừng có không biết điều nữa. Làm việc dưới trướng Nhị gia, đừng phỏng đoán, đừng nghi kỵ. Nếu ngươi không phụ Nhị gia, Nhị gia cũng sẽ không bỏ rơi ngươi. Đạo lý này dù ngươi có nghe lọt tai hay không, hôm nay ta cũng đã nói cho ngươi nghe rồi."

Bạch Tê Lĩnh nhìn Hoa Nhi, chờ đợi lời xin lỗi của nàng, nhưng nàng chỉ mím chặt môi, không thèm nhìn hắn.

Lúc lên đường trở lại, Bạch Tê Lĩnh bảo Hoa Nhi lên ngựa, nàng đứng yên không nhúc nhích. Hắn thúc ngựa chạy quanh nàng mấy vòng, rồi một tay kéo nàng lên. Hoa Nhi không giãy giụa, cũng không cảm ơn, người cứng đờ, ngồi cách hắn rất xa.

"Còn quậy nữa ta ném ngươi cho sói ăn!" Sợ nàng rơi xuống, tay Bạch Tê Lĩnh đang ôm eo nàng dùng sức, đột ngột kéo mạnh nàng về phía mình. Hoa Nhi bị hắn ôm đến không thở nổi, đập vào người hắn: "Ta không quậy nữa, Ngài nhẹ tay chút!"

Hai người trong lòng đều có ấm ức, Bạch Tê Lĩnh tự cho rằng đối xử với nàng không tệ, còn nàng bán đứng hắn không hề chớp mắt. Hoa Nhi thì giận hắn luôn lợi dụng mình, bất kể lúc nào cũng đẩy nàng ra đứng mũi chịu sào.

"Chúng ta cũng coi như đã cùng chung hoạn nạn rồi!" Hoa Nhi hét lớn, tỏ ra yếu thế. Nhưng Bạch Tê Lĩnh không chịu bỏ qua, hoàn toàn không để ý đến nàng.

Con ngựa đó cứ chạy mãi cho đến khi trời sáng hẳn, tới một dịch trạm không tên, họ mới dừng lại. Tạ Anh gọi một ấm trà, hai món ăn nhỏ, ba bát mì, rồi tìm một chỗ có rèm trúc ngồi xuống.

Hoa Nhi thật sự đói rồi, cầm đũa lên là ăn ngay. Bạch Tê Lĩnh nói với nàng: "Tai ngươi thính, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài đi."

"Tai ngài không thính sao?" Hoa Nhi vặn lại. Với đôi tai của hắn, người ta ho một tiếng cách tám trăm dặm hắn cũng nghe rõ mồn một.

Bạch Tê Lĩnh lườm nàng một cái, nàng lại nói: "Ngài lườm cái gì mà lườm! Ta không sợ ngài! Ngài tưởng nữ nhân trong thiên hạ ai thấy ngày cũng phải như chuột thấy mèo sao?"

Hoa Nhi được nước lấn tới, mắng nhiếc Bạch Tê Lĩnh một trận. Tạ Anh ở bên cạnh toát mồ hôi thay Hoa Nhi, thật sự sợ xảy ra chuyện, bèn đá vào chân nàng dưới gầm bàn. Hoa Nhi nhận ra Bạch Tê Lĩnh sắp nổi điên, liền cúi đầu ăn mì.

Sắc mặt Bạch Tê Lĩnh quả thật không tốt, nàng đã dỗ dành hắn trên ngựa lâu như vậy mà hắn ta không thèm đáp lời, vậy thì nàng cũng không muốn dỗ nữa. Tức chết hắn đi cho rồi.

Từ phía xa xa loáng thoáng có tiếng ngựa chạy, Hoa Nhi nói: "Có người tới, đang cưỡi ngựa, chắc là đông người lắm."

"Lát nữa đừng lên tiếng." Tạ Anh dặn dò: "Lắng nghe kỹ xem họ nói gì."

"Ngươi không phải có rất nhiều nghi vấn sao? Câu trả lời tự mình đi mà tìm." Bạch Tê Lĩnh đặt đũa xuống: "Ngươi không tin bất kỳ ai, càng không tin ta, vậy thì tự mình đi tìm câu trả lời đi. Sống hay chết không liên quan đến ta, nhưng nếu còn làm hỏng chuyện của ta, thì đừng trách ta không khách sáo. Ta tuy không giết người vô tội, nhưng cũng có thể vì ngươi mà phá lệ!"

"Chẳng lẽ ta còn phải cảm kích Nhị gia đã tha cho ta một mạng sao? Nhị gia hết lần này đến lần khác đẩy ta vào hiểm cảnh mặc kệ, lần nào mà không phải tự ta thoát ra?" Hoa Nhi cũng đặt đũa xuống: "Không ăn nữa! Không ăn của bố thí!"

Tiếng vó ngựa đã gần, họ đồng thời im bặt, nín thở lắng nghe. Hoa Nhi sợ mình nghe không rõ, định đứng dậy đi đến trước rèm trúc thì bị Bạch Tê Lĩnh kéo lại. Lòng bàn tay hắn áp vào gáy nàng, đầu ngón tay giữ lấy cằm nàng. Nàng nghiêng đầu để thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, trước khi ngồi xuống còn lườm hắn một cái thật mạnh.

Bên ngoài không biết là ai đến, sau khi vào cửa liền đặt binh khí lên bàn gỗ, chiếc ghế đẩu kêu lên kẽo kẹt khi họ ngồi xuống, như thể sắp sập. Một người hét lớn: "Tiểu nhị!". Sau đó gọi món ngon, nhưng không gọi rượu. Một người trông như thủ lĩnh nói: "Chớ có uống rượu, đợi sau khi xong việc, rượu ngon, món ngon, mỹ nữ sẽ có đủ!"

Hoa Nhi nghe thấy hai chữ mỹ nữ, bĩu môi. Bụng thầm nghĩ nữ nhân nào lại muốn sống cùng đám yêu ma quỷ quái các người. Sao không đi mà soi lại xem mình là cái thá gì?

Bạch Tê Lĩnh thấy nàng bất bình, bèn nắm lấy cằm nàng, đặt ngón tay lên môi, khẽ suỵt một tiếng.

Hoa Nhi ghét hắn, há miệng định cắn, hắn liền rụt tay lại, đầu ngón tay vô tình chạm vào môi nàng, hắn tiện tay kéo tay áo nàng lau tay.

Giọng nói chuyện bên ngoài đột nhiên hạ thấp, Hoa Nhi vểnh tai lắng nghe, loáng thoáng nghe được vài câu.

"Lũ trẻ con đó khóc lóc dữ quá, cho uống thuốc mê man bất tỉnh rồi, tai mới được yên."

"Lão đại, chuyến này rốt cuộc giao đi đâu? Giờ nói được chưa?"

"Cái đó thì không nói. Chỉ bảo giao đến Lĩnh Ưng cách đây hai trăm dặm."

Bàn tay của Hoa Nhi khựng lại, những đứa trẻ mà họ nói là những đứa trẻ nào? Có bao gồm cả tam đệ ở ngõ Liễu không? Dì Vương bây giờ vẫn đang điên dại ở nhà, cả ngày lẩm bẩm: Tiểu tam, Tiểu tam.

Nàng lại định tiến lên nghe ngóng thì bị Bạch Tê Lĩnh nắm lấy cổ tay, thấp giọng ra lệnh: "Ngồi xuống!"

Hoa Nhi còn muốn nói gì đó, Bạch Tê Lĩnh đã nhét quả trứng vào miệng nàng, ra hiệu cho nàng nghe cho kỹ. Giọng nói ở phía bên kia ngày càng nhỏ, Hoa Nhi loáng thoáng nghe được: nấu thuốc, cho vào canh, trường sinh bất lão. Nàng không biết những gì họ nói có giống như những gì nàng đang nghĩ trong lòng không, lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, đến đôi đũa cũng không cầm nổi.

Đầu năm ngoái, không biết từ đâu nổi lên một tin đồn, nói rằng các quan lớn ở kinh thành có phong trào lấy xương trẻ sơ sinh để hầm canh. Người ta nói xương trẻ sơ sinh thuần khiết, lại còn mang theo tinh hoa từ trong bụng mẹ, người uống canh này có thể trường sinh bất lão. Mấy lời ma quỷ này chẳng ai tin. Đồn được vài ngày, bỗng nhiên không còn ai nhắc đến nữa.

Lúc đó, Hoa Nhi cảm thấy lời này thật vô căn cứ, còn nói với Phi Nô rằng: "Làm chuyện tổn hại trời đất như vậy, chẳng nói đến trường sinh bất tử, chỉ cần trời đánh sấm sét cũng có thể g**t ch*t, ra ngoài còn có thể ngã chết."

Lúc này trong đầu nàng toàn là những điều đó, dù không tin, nhưng bây giờ cũng đành phải tin.

Những người kia ăn cơm xong ở dịch trạm, móng ngựa cũng đã đóng xong, thanh toán rồi rời đi. Qua khe rèm trúc, Hoa Nhi nhìn thấy đoàn buôn của họ mang theo hơn mười chiếc hòm gỗ dài, những chiếc hòm đó không khóa như các đoàn buôn khác, mà được buộc chặt ba lớp trong ngoài, còn được phủ chăn bông, như thể sợ bị lạnh.

"Ăn cơm đi." Tạ Anh kéo Hoa Nhi lại, ấn nàng ngồi xuống ghế gỗ: "Đừng có lo chuyện bao đồng."

Hoa Nhi nghĩ đến dì Vương và Tiên Thiền, đôi mắt đỏ hoe. Nàng không biết lời mình nói có tác dụng không, hay Bạch Tê Lĩnh có lương tâm không, nhưng nàng không nhịn được, bèn nói nhỏ: "Sau khi tam đệ của Tiên Thiền bị mất tích, dì Vương phát điên rồi, ngày nào cũng khóc lóc om sòm, phải uống rất nhiều thuốc mới ngủ được. Tiên Thiền để có tiền mua thuốc cho dì Vương, không biết lại làm nghề gì, ngày nào cũng ở đó chép sách. Trong xe của bọn này liệu có tam đệ không?"

Hoa Nhi lại hạ giọng: "Họ vừa nói trẻ con khóc lóc, đã cho dùng thuốc. Còn nói gì mà hầm xương, nấu canh..."

Hoa Nhi hơi sốt ruột, nắm lấy tay áo Bạch Tê Lĩnh: "Chúng ta đi xem được không? Chỉ xem trong cái hòm gỗ đó rốt cuộc đựng cái gì!"

Thấy Bạch Tê Lĩnh không lay chuyển, Hoa Nhi rơi nước mắt: "Cầu xin ngài."

Nàng không cầu xin hắn vì bản thân mình, mà vì người khác mà chân thành cầu xin hắn. Bạch Tê Lĩnh đột nhiên mềm lòng, nói chuyện hòa nhã hơn trước: "Ngươi có nhớ ngày hôm đó có người muốn siết cổ ngươi, bị người khác chặt đứt tay không?"

"Nhớ." Hoa Nhi vội vàng gật đầu: "Ta nhớ."

"Người chặt tay kẻ đó là người của ta, ngươi đoán ra chưa?" Bạch Tê Lĩnh lại hỏi.

"Đoán ra rồi."

"Họ đang theo dõi."

Hoa Nhi không tin Bạch Tê Lĩnh, lau nước mắt: "Ngài đừng lừa ta."

"Nhị gia không lừa người." Tạ Anh ở một bên nói: "Chuyện này Nhị gia không cần lừa ngươi. Ngươi cứ yên tâm ăn cơm của ngươi, nghe lời Nhị gia, đừng gây rắc rối."

Hoa Nhi gật đầu, cúi đầu ăn mì. Bên ngoài lại có người đến, vừa vào dịch trạm đã bắt đầu gõ bàn, tiểu nhị vội vàng chạy tới, hỏi: "Các vị muốn ăn gì?"

"Tìm người." Loáng thoáng có một người thủ lĩnh đang hỏi chuyện. Tiểu nhị vội vàng nói: "Tìm người nào?"

Tên thủ lĩnh nói: "Tìm một đoàn buôn, chở những chiếc hòm gỗ, khoảng hai mươi người."

Tiểu nhị đảo mắt một cái, đây chẳng phải là đoàn buôn vừa nãy sao? Nhưng ở một nơi như thế này mà mở dịch trạm, người ta phải thật lanh lợi. Có những lời có thể nói, có những lời không thể nói. Chỉ cúi người gật đầu: "Tiểu nhân sẽ để ý giúp ngài, nếu có đoàn buôn nào gần giống như vậy nhất định sẽ báo tin cho ngài. Chỉ là đại gia, đoàn buôn nào đi lại từ nam ra bắc, đều mang theo hòm gỗ... Cái này..."

Tên thủ lĩnh bị tiểu nhị hỏi khó, đá vào người bên cạnh: "Nói! Diện mạo của những người mà ngươi đã thấy!"

"Kẻ cầm đầu, trên mặt có một vết sẹo, lưng gù."

Tiểu nhị vội vàng gật đầu: "Tiểu nhân đã ghi nhớ, tiểu nhân đã ghi nhớ."

Bên ngoài không có nhiều người, Bạch Tê Lĩnh không vội vã lên đường, chỉ bảo Hoa Nhi căng tai lắng nghe. Hoa Nhi dần dần đoán ra được một vài điều, dịch trạm này tiếp đón người từ Nam ra Bắc, không biết câu nói nào sẽ để lộ tin tức gì. Mà Bạch Tê Lĩnh dường như đang đợi ai đó. Hoa Nhi nhiều lần dò hỏi, hắn đều im lặng không nói. Nàng mơ hồ cảm thấy những thứ Bạch Tê Lĩnh muốn tìm và những việc hắn muốn làm đều là những việc có thể mất mạng, vì vậy hắn mới cẩn thận như vậy.

Xem ra, việc cầu hôn là thật giả lẫn lộn, mượn cơ hội ra khỏi thành mới là thật.

Cho đến tối, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí rất nhiều, tốc độ của những con ngựa đó từ xa đến gần nhanh như chớp, khí thế hùng vĩ. Hoa Nhi vừa định nói, Bạch Tê Lĩnh đã nói: "Nghe thấy rồi."

Hắn vẫn ngồi yên không động đậy, bên ngoài có khí thế vạn ngựa phi nước đại, mặt đất rung chuyển. Hoa Nhi lo lắng đến thót tim, nhỏ giọng hỏi Bạch Tê Lĩnh: "Ta nghe giống như sơn tặc."

Hoa Nhi đã từng gặp sơn tặc.

Vào những năm Kiến Hòa, sơn tặc núi Hoắc Linh xuống núi, chặt đầu lão gia nhà họ Lưu lúc bấy giờ. Khi đó cũng là thế trận này, cả thành Yên Châu như sắp bị san phẳng. Lúc đó Hoa Nhi còn nhỏ, run rẩy, cuộn tròn trong lòng bà Tôn. Còn khẽ hỏi bà: "Bà ơi, đó là gì vậy?"

"Là sơn tặc." Bà Tôn ôm chặt Hoa Nhi.

Bạch Tê Lĩnh liếc nhìn một cái, người này không chỉ thính tai mà còn thực sự thông minh, liền nói: "Vậy ngươi đoán xem, là sơn tặc gì?"

"Ta đoán... là sơn tặc núi Hoắc Linh."

Hoa Nhi nói vậy, khóe miệng Bạch Tê Lĩnh khẽ động. Bọn sơn tặc bên ngoài xuống ngựa, gào thét ầm ĩ, tiểu nhị thay đổi bộ dạng khúm núm ban ngày, tiến lên đón. Hoa Nhi thực sự tò mò, lén lút nấp sau rèm trúc nín thở quan sát. Người xuống ngựa đeo khăn che mặt, mở miệng hỏi: "Đã phái người theo dõi chưa?"

Hoa Nhi đột nhiên bịt miệng lại.

Giọng nói đó nàng có chút quen thuộc, người đó từng cởi áo cho nàng xem: "Ngươi xem ta có ấn ký của sơn tặc núi Hoắc Linh không?" Người đó không có, Hoa Nhi đã tin. Nàng cho người đó uống thuốc chữa bệnh, giục người đó mau chóng chạy đi.

"Bên trong có người sao?"

"Hai nam một nữ, ăn cơm xong đang ngủ."

Hoa Nhi không dám gây ra tiếng động, nàng tuyệt đối không ngờ sẽ tình cờ gặp Hoắc Ngôn Sơn ở đây. Mà Bạch Tê Lĩnh dường như không hề bất ngờ, chỉ yên lặng ngồi đó, trong tay nắm một cây phi tiêu.

Hoa Nhi biết người luyện võ am hiểu các loại binh khí, cuối cùng sẽ chọn một món thuận tay để phòng thân. Bạch Tê Lĩnh có một thanh đoản đao, một cây phi tiêu, hắn múa trường đao cũng dễ như trở bàn tay, lúc giết người mắt cũng không chớp.

Còn Hoắc Ngôn Sơn thì sao? E rằng cũng là người như vậy. Hoa Nhi nhớ lại lời tự biện bạch của người đó, giờ đây không thể phân biệt được lòng người thật giả nữa.

Bọn sơn tặc không ở lại lâu, chỉ ăn uống qua loa rồi đi. Dường như chúng cũng đang tìm kiếm thứ gì đó. Có lẽ, thứ chúng tìm cũng chính là thứ mà Bạch Tê Lĩnh đang tìm.

Hoa Nhi biết dù mình có hỏi, Bạch Tê Lĩnh cũng sẽ không nói, nên đành ngậm chặt miệng. Đến nửa đêm, nàng cảm thấy cơ thể mình sắp rã rời, chân tay đau nhức mỏi mệt, mí mắt trĩu nặng, rồi thiếp đi trên chiếc giường cứng. Trong lúc đó, nàng nghe thấy tiếng sột soạt, cảm nhận có thứ gì đó đắp lên người, nhưng nàng không còn sức để mở mắt ra xem, chỉ nắm lấy góc chăn rồi ngủ tiếp.

"Lớn gan thật, cũng không sợ Nhị gia giết." Tạ Anh đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, liếc nhìn Hoa Nhi đang ngáy khe khẽ rồi nói.

"Cô nương này vốn là kẻ chẳng ra gì, đừng thấy ngày thường giả dạng khúm núm, trong lòng chẳng sợ đâu."

"Nhị gia nể phục loại người này sao?"

"Là người kiên cường."

Bạch Tê Lĩnh nói một câu như vậy, rồi mặc nguyên y phục nằm xuống bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần. Bạch Tê Lĩnh không mấy để tâm đến chuyện nam nữ. Thuở nhỏ hắn không hiểu mùi vị của tình yêu, một lòng say đắm Diệp Hoa Thường. Sau này, hắn bị nội tổ phụ đuổi ra khỏi nhà, suýt nữa bỏ mạng ở núi Hoắc Linh, ra ngoài đời hiểm ác, dần dần gạt chuyện nam nữ sang một bên. Dù không biết gì về chuyện này, nhưng vẫn hiểu lễ giáo nam nữ. Nếu là bình thường, hắn đã ném nàng xuống đất, nhưng hôm nay lại không làm vậy, suy cho cùng là không coi nàng như một nữ tử.

Đêm đó không có động tĩnh gì nữa, gần sáng thì Bạch Tê Lĩnh lôi Hoa Nhi dậy tiếp tục lên đường. Nàng hỏi hắn mấy lần rốt cuộc hắn muốn đi đâu, hắn đều không để ý đến nàng. Nhưng sau những chuyện ngày hôm trước, hai người đã có chút ăn ý. Giữa đường lúc cho ngựa uống nước, Bạch Tê Lĩnh nói với Hoa Nhi: "Ta thấy lúc ngươi vác đá ném người khá là tàn nhẫn độc ác, cộng thêm tâm kế của ngươi khá sâu, rất hợp làm gián điệp."

"Ngài mới làm gián điệp. Cả nhà ngài đều là gián điệp."

Yên Châu nằm ở biên ải, cái danh 'gián điệp' không tốt đẹp gì, đa phần là để phá hoại đất nước người khác. Nàng tạo nghiệp gì mà phải đi làm gián điệp, tên khốn Bạch Tê Lĩnh này quả nhiên danh bất hư truyền.

Bạch Tê Lĩnh lấy phi tiêu ra, hỏi Hoa Nhi: "Muốn học không?"

"Muốn."

"Cầu xin ta đi."

"Cầu xin ngài."

"Không có khí phách."

Bạch Tê Lĩnh nói Hoa Nhi như vậy nhưng vẫn kéo nàng đến trước mặt, làm mẫu cho nàng xem. Người khác dùng phi tiêu bắn giết, nàng chỉ cần dùng để phòng thân. Hắn nhắm một mắt, hai ngón tay kẹp phi tiêu nhắm chuẩn, sau đó ném ra, một con chim rơi từ trên cây xuống.

Hoa Nhi ở bên cạnh nói: "Có bản lĩnh như vậy, mơ hồ có thể xứng với Diệp tiểu thư một chút."

Bạch Tê Lĩnh liếc nàng một cái: "Ta và Hoa Thường là tâm đầu ý hợp."

"Diệp tiểu thư e rằng cũng sợ uy phong của ngài..."

"Im miệng. Học không?"

"Học, học, học."

Hắn đứng sau Hoa Nhi, nắm lấy cổ tay nàng, đặt phi tiêu vào tay nàng, rồi dùng tay mình nắm lấy ngón tay nàng để điều chỉnh lực ném. Hoa Nhi chẳng chịu nghe lời, chẳng giữ thể diện cho hắn, mu bàn tay nàng thô ráp đến mức còn tệ hơn cả hắn.

"Ném đi!" Bạch Tê Lĩnh ra lệnh.

Hoa Nhi ném ra, phi tiêu cắm xuống đất. Nàng la ó muốn ném lại, Bạch Tê Lĩnh lắc đầu nhặt phi tiêu lên: "Đi vác đá của ngươi mà ném người đi."

Hoa Nhi tức giận, ôm chặt một cái cây không chịu đi, Bạch Tê Lĩnh dọa nàng nếu không đi sẽ ném nàng vào trong rừng núi hoang vu này. Hoa Nhi nói vậy thì tốt quá. Cãi nhau đến cuối cùng, Bạch Tê Lĩnh đưa phi tiêu của mình cho nàng, hứa sẽ cho nàng thêm tiền, Hoa Nhi mới chịu thôi.

"Nhị gia, ngài định tìm xong đồ rồi mới đến Diệp phủ sao?"

"Phải."

"Vậy ngài thành thân rồi còn ở thành Yên Châu không?" Hoa Nhi lo lắng hắn đi rồi nàng sẽ mất kế sinh nhai, lại phải sống trong cảnh đói khát. Kiếm tiền của hắn tuy nguy hiểm, nhưng giàu sang nhờ mạo hiểm, Hoa Nhi đã dấn thân rồi.

"Không thiếu miếng ăn của ngươi đâu."

"Vậy thì được."

Hoa Nhi ngẩng mặt nhìn hắn, cũng không phân biệt được thiện ác của hắn nữa, chỉ mơ hồ cảm thấy người này dễ nhìn hơn trước.

"Ngươi nhìn gì?" Bạch Tê Lĩnh nhận ra Hoa Nhi đang nhìn mình, cúi đầu hỏi nàng.

Hoa Nhi chớp mắt liên hồi, nói một câu chọc tức hắn: "Diệp tiểu thư rốt cuộc thích ngài ở điểm nào?"
 

Bình Luận (0)
Comment