Bạch Tê Lĩnh không chấp nhặt với Hoa Nhi, chỉ cười nhạo nàng: "Ngươi hiểu cái gì? Đợi sau này ngươi có nam nhân trong lòng rồi hãy đến đây bàn luận với ta xem Hoa Thường rốt cuộc thích ta ở điểm nào. Chuyện nam nữ ngươi chẳng hiểu gì cả, đi học trước đi!"
"Có nam nhân trong lòng là chuyện sau này, ta xin hỏi ngài một chuyện trước mắt." Hoa Nhi ghé sát vào Bạch Tê Lĩnh, nịnh nọt cười với hắn: "Mấy ngày nay xảy ra chuyện khiến ta thấy Nhị gia cũng là một đấng nam nhi đỉnh thiên lập địa. Hoa Nhi suy nghĩ kỹ một phen, trước đây đối với Nhị gia thực sự bất kính, mong Nhị gia không chấp nhặt với ta. Hoa Nhi nguyện vì Nhị gia bán mạng, chi bằng từ nay xin được một công việc lâu dài ở quán trà hay tiền trang của Nhị gia, làm tai mắt cho ngài. Ngài thấy thế nào?"
Bạch Tê Lĩnh cảm thấy tiểu cô nương trước mặt hắn hình như trí nhớ không tốt lắm, rõ ràng đã quên những chuyện mình đã làm, vậy mà còn muốn tìm một công việc tốt ở chỗ hắn. Hắn cười lạnh một tiếng: "Đợi đi, ta nuôi ngươi."
"Bạch nhị gia, có câu nói này của ngài Hoa Nhi rất cảm kích." Hoa Nhi lại coi lời của Bạch Tê Lĩnh là thật, bắt đầu bày tỏ lòng trung thành: "Quán ăn mới mở của ngài hoặc quán trà ở phía tây chợ đều có thể yên tâm giao cho ta, ta nhất định sẽ kinh doanh tốt. Nhị gia cũng coi như có mắt nhìn, nhìn ra ta là một hạt giống tốt."
Bạch Tê Lĩnh liếc Hoa Nhi một cái rồi ra hiệu cho nàng im miệng.
"Quán ăn, quán trà không được thì tiền trang cũng được. Chỉ là ta không hiểu lắm về tiền trang, e rằng phải hỏi nhiều nơi mới rõ."
Tạ Anh ở bên cạnh không nhịn được cười, cô nương này quả nhiên thú vị. Ý của Nhị gia rõ ràng là muốn cô nàng cút xa một chút, cao lắm cũng chỉ là đi chạy vặt kiếm ít tiền, vậy mà nàng lại nghĩ là được việc giao nàng làm chưởng quỹ cửa hàng Bạch gia.
"Ngươi có biết phân lượng của bản thân mình không?" Bạch Tê Lĩnh hỏi Hoa Nhi.
"Nếu ngài cứ muốn hỏi, lát nữa tiểu nữ sẽ cân thử."
Bạch Tê Lĩnh lười nói thêm với nàng, tay bóp cổ nàng: "Nói nữa ta b*p ch*t ngươi."
"Ngày nào cũng đánh chết, b*p ch*t, g**t ch*t, như thể ai cũng sợ ngài vậy." Hoa Nhi vỗ nhẹ vào con ngựa dưới chân: "Nhị gia, con ngựa này quả là hay, lát nữa ngài cho ta mượn cưỡi một chút nhé."
"Im miệng!" Tạ Anh bên cạnh quát ngăn lại: "Ngươi biết lai lịch con ngựa này không? Biết Nhị gia đã huấn luyện nó bao lâu rồi không? Đó là bảo bối của Nhị gia, nào phải muốn cưỡi là được cưỡi?"
"Ồ. Có lai lịch gì chứ? Huấn luyện thế nào? Huấn luyện bao lâu? Các người không nói thì làm sao ta biết được, ta đâu phải thầy tướng số suốt ngày trợn mắt lên, chưa nói đã biết trước mấy phần."
Bạch Tê Lĩnh có ý định ném nàng xuống, một tay đỡ lấy eo nàng nâng lên, nàng phát hiện ra, vội ôm chặt lấy cổ ngựa.
"Còn ồn ào không?" Bạch Tê Lĩnh lên giọng khó chịu.
"Không." Hoa Nhi chịu thua.
Nàng cuối cùng cũng ngừng nói, đôi mắt to nhìn cảnh vật bên đường đầy ngạc nhiên. Một lúc sau nàng bỗng mở miệng: "Sao lại quay về thế? Đây là con đường đêm hôm kia mà."
Bạch Tê Lĩnh đột nhiên siết chặt dây cương, ngựa hí vang, hắn cúi xuống nhìn nàng: "Ngươi nhận ra?"
"Nhận ra chứ." Hoa Nhi có chút bối rối, nhận đường có gì đáng ngạc nhiên, từ nhỏ nàng đã chạy việc cho người ta, nếu không nhớ đường thì đã bị đánh cả trăm lần rồi.
Bạch Tê Lĩnh và Tạ Anh liếc nhìn nhau, lại hỏi Hoa Nhi: "Đến dịch trạm là hướng nào?"
Hoa Nhi chỉ về phía tây: "Đằng kia."
"Đi thế nào?"
"Gặp đường đất, rẽ phải; khoảng hai mươi dặm, thấy một cây liễu cổ thụ nghiêng, rẽ trái; đi tiếp mười dặm nữa, rẽ phải." Hoa Nhi hỏi Bạch Tê Lĩnh: "Nhị gia không nhớ sao?"
Bạch Tê Lĩnh biết Hoa Nhĩ đầu óc nhanh nhạy, nhưng không ngờ nàng có thiên phú như vậy. Người nhớ đường kiểu này, khi hành quân đánh trận sẽ làm trinh sát, dù đến đâu, trinh sát cũng đi trước. Trinh sát không dễ tìm, phải có dũng khí, mưu trí và chân tay nhanh nhẹn.
"Nếu ngươi là nam nhi, ngươi có thể vào đại doanh làm trinh sát." Tạ Anh bên cạnh nói.
"Đó là gì? Chuyện hành quân đánh trận ta không hiểu."
"Trinh sát." Tạ Anh lại nói.
"Làm gián điệp chứ gì." Hoa Nhi hừ một tiếng: "Bạch nhị gia nói, tướng mạo gầy gò, miệng nhọn như ta thì làm gián điệp là hợp." Nàng cố tình bóp méo ý của hai người họ, rồi lại hỏi Bạch Tê Lĩnh: "Bạch nhị gia, chúng ta cứ đi vòng vòng tại chỗ, là đang đánh lạc hướng ai đó? Hay là đang đợi người?"
Bạch Tê Lĩnh không trả lời nàng, quay đầu đi về phía một con đường khác. Đi thêm hơn mười dặm, người mệt ngựa mỏi, phía trước có một ngôi miếu hoang, họ vào đó nghỉ ngơi. Vào cửa trước tiên xem xét tình hình, bên trong có hai ba người ăn mày, trong đống rơm có một người đang nằm.
Họ ngồi bên đống rơm, Tạ Anh gọi Hoa Nhi đi nhóm lửa: "Hoa Nhi, lại đây."
"Được."
Hoa Nhi vừa dứt lời, ông lão trên chiếu cỏ khựng người lại, rồi chẳng nhúc nhích nữa. Bạch Tê Lĩnh liếc nhìn, hai chân người kia đã bị chặt cụt từ gốc. Tạ Anh nấu một nồi cháo, họ cầm bát nhỏ uống. Hoa Nhi thấy người kia đáng thương, liền bưng bát tiến lại gần: "Này, dậy uống miếng đi."
Người kia ôm đầu trốn vào trong. Hoa Nhi thấy lạ, đưa tay kéo, người đó giãy giụa muốn thoát ra. Trong lúc vật lộn, nàng nhìn thấy gương mặt nghiêng của ông, bỗng im bặt.
Hoa Nhi không tin, bước thêm một bước, run run gọi: "Ông nội?"
Ông lão khựng lại, đột nhiên cố gắng bò về phía trước, muốn thoát khỏi tình cảnh này. Hoa Nhi bật khóc, nước mắt trào ra, hét lên: "Ông ơi! Ông ơi!" rồi chạy đến trước mặt ông, quỳ xuống nhìn ông.
Khuôn mặt ông lão đói khát đến xám xịt, mái tóc bạc phơ rối bù, trên tay phủ đầy những vết bỏng lạnh dày cộm. Ông không muốn nhìn thấy Hoa Nhi, cúi đầu vào cánh tay, nghẹn ngào khóc.
Ông khóc.
Ông đã đi mấy năm rồi, trước kia ông vẫn gửi thư nói rằng đêm giao thừa nhất định sẽ về nhà. Năm nào cũng nói như vậy, thế là bà Tôn năm nào cũng cài hoa lên tóc, một mình ngồi ở cửa đợi, mong ngóng, từ sáng sớm đến tối mịt. Mùa đông ở thành Yên Châu lạnh lẽo, bà ngồi đó đợi, lông mày và tóc đều đóng sương. Người qua đường thường cười bảo: "Bà ơi, vào trong nhà đợi đi, ông có chạy đâu được!" Bà chỉ cười không nói. Bà muốn nhìn thấy ông ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hoa Nhi quỳ trước mặt ông lão, không biết phải làm sao. Nàng không hiểu chuyện gì đã xảy ra với ông, vừa khóc vừa hỏi: "Ông ơi, ông có phải đang cố gắng đi về nhà không? Ông đi đến đây rồi không đi nổi nữa phải không? Ông ơi, chân ông có đau không? Tay ông có đau không? Ông ơi, mắt ông sao thế? Ông không nhìn rõ nữa sao?"
Hoa Nhi như bị vạn mũi tên xuyên tim, khóc không thành tiếng.
Ngày ấy, ông bà đưa Hoa Nhi về nhà, trong nhà đột nhiên thêm một miệng ăn, ông phải chịu thêm vất vả. Ông tranh làm những công việc nặng nhọc nhất ở bến cảng, hễ có chút tiền dư là mua đồ ăn cho nàng. Nếu vẫn không đủ ăn thì sao? Ông nói: "Ta ăn bớt đi." Thời gian trôi nhanh, chớp mắt Hoa Nhi đã lớn.
Hoa Nhi ôm chặt ông nội khóc nức nở, nghẹn ngào nói: "Ông ơi, con đưa ông về nhà. Bà vẫn ở nhà chờ ông đấy, bà bảo: 'Ông già khốn khổ này, chẳng có tin tức gì cả. Bà chờ đến mắt sắp mù rồi. Ông về nhà, bà sẽ khỏe ngay thôi."
Ông lão lắc đầu, rồi lại gật đầu, nắm chặt tay Hoa Nhi, chăm chú nhìn vào khuôn mặt nàng. Ông không nhìn rõ lắm, nhưng mơ hồ cảm thấy đứa bé nhỏ ngày xưa giờ đã lớn hơn một chút. Dù sao đi nữa, thật sự đã nuôi lớn được rồi.
"Khóc đủ chưa?" Bạch Tê Lĩnh đứng bên hỏi: "Khóc xong rồi thì nói chuyện chính đi."
"Tim ngài làm bằng đá sao?" Đôi mắt đẫm lệ của Hoa nhìn hắn: "Đây là ông nội của ta... Ông ấy..."
"Ngươi cứ khóc nữa, lát nữa kẻ xấu đến sẽ chặt luôn chân ngươi." Bạch Tê Lĩnh ra hiệu cho Tạ Anh, người này tiến lên ngồi xổm xuống đất, vỗ vai: "Ông ơi, chúng ta nói chuyện riêng một chút nhé!"
Không đợi ông cụ trả lời, Tạ Anh liền kéo tay ông lên lưng, cõng ông lên ngựa. Họ phải tiếp tục lên đường, nhìn dáng vẻ của Hoa Nhi rõ ràng nàng sẽ không bỏ lại ông nội. Bạch Tê Lĩnh không phải là kẻ xấu hoàn toàn, nhìn thấy họ khóc thảm thiết, trong lòng nảy sinh chút lòng trắc ẩn.
"Đi đến quán trọ phía trước. Còn ba mươi dặm nữa."
Quán trọ nhỏ đó chỉ có năm phòng, nhưng có đầu bếp nấu ăn. Sau khi họ bước vào, tiểu nhị nhiệt tình chào đón, hỏi: "Quý khách muốn dùng gì?"
"Món tủ của quán." Tạ Anh nói: "Bốn món ăn một món canh, món ăn phải có thịt có rau, canh phải đậm đà."
Tiểu nhị vắt khăn lên vai: "Được.
Hoa Nhi trong phòng sắp xếp ổn thỏa cho ông nội, đi lấy nước nóng để ngâm tay cho ông. Nàng hỏi ông lão rốt cuộc chân ông là bị làm sao? Ông lão nghỉ ngơi rất lâu rồi mới từ từ kể lại.
Một năm trước, ông gửi thư về cho bà báo tin ông sắp trở về, lúc đó đã trên đường đi. Ông từ Thanh Châu, đi ngang qua Biện Châu, vừa đi vừa kiếm kế sinh nhai. Khi đến vùng này, ông gặp một người đang tuyển phụ tá, hai mươi đồng một ngày. Ông cùng mấy người đồng hành đến ứng tuyển. Người đó dẫn họ đi ra ngoài thành, không biết đi bao lâu, xuyên qua một khu rừng, rồi bắt đầu leo núi, khi lên đến lưng chừng núi, lại chui vào một hang động. Cửa hang rất nhỏ, người ta phải khom lưng mới vào được. Một khi bước vào trong, lại là một thế giới hoàn toàn khác.
Trong hang động treo hàng chục chiếc nôi của trẻ con. Bon họ tiến lên và thấy bên trong toàn là những đứa trẻ sơ sinh. Ông nội và bạn đồng hành lập tức linh cảm có điều không ổn, liền nói: "Nhà ta đột nhiên có việc gấp, việc này ngươi tìm người khác đi!" Nhưng lúc đó đã muộn rồi, một con dao đã kề vào cổ họ.
Họ yêu cầu ông và bạn đồng hành mỗi người cõng một đứa trẻ. Ông phải cõng về kinh thành, người kia phải cõng về Thanh Châu. Ông hỏi cõng về kinh thành làm gì? Người kia trả lời: Đương nhiên là đến nhà giàu có để hưởng phúc.
Ông lão nghĩ: Một đứa trẻ mất đi phụ mẫu đã là điều đáng thương nhất trên đời. Dù có đến nhà giàu, sống giữa những mưu mô tranh quyền đoạt lợi, sao có thể gọi là hưởng phúc được?
Ông bỗng thấy mình như đang tiếp tay cho cái ác. Ông cũng không hiểu vì sao phải nhờ người ngoài làm việc này. Mãi đến khi qua trạm kiểm soát, thấy mọi người tránh xa, ông tận mắt chứng kiến một người vì nói sai mà bị chém đầu ngay tại chỗ, lúc ấy ông mới hoàn toàn hiểu ra: công việc này là công việc giết người. Đứa bé kia cũng chẳng phải như họ nói, là đến nhà giàu để hưởng phúc.
Ông lão sau đó nhặt được một cuốn sổ nhỏ, biết được đứa bé mà ông cõng đến từ đâu. Thế là vào một đêm khuya, lợi dụng lúc những kẻ ác đang ngủ say, ông đã đưa đứa bé bỏ trốn.
Bên ngoài thành Yên Châu là sông, đi dọc sông có rừng cây, đi xa hơn nữa là núi non. Ông từ nhỏ đã mưu sinh ở khu vực xung quanh, ở những nơi như vậy ông đi lại như đi trên đất bằng. Nơi ông trốn thoát rất giống với bên ngoài thành Yên Châu, ngay cả những thanh niên trai tráng cũng không đuổi kịp ông. Ông cứ chạy mãi, cuối cùng cũng tìm được nhà của đứa bé, trả đứa bé lại cho người ta.
Ông cảm thấy mình đã làm một việc tốt, ông đi vòng qua con đường khác để trở về thành Yên Châu. Nhưng mạng lưới của bọn xấu trải rộng khắp nơi, khi ông đến đây vẫn bị chúng tìm thấy, hai chân bị chặt đứt, một mắt bị móc mù. Bọn chúng định biến ông thành người không tay không chân, nhưng sau đó tiếng kêu thảm thiết của ông đã làm kinh động một thương đoàn. Ông được cứu, còn bọn kia thì bỏ chạy.
Nhưng ông nội, dù trước kia ngày nào cũng đi rất nhanh, giờ lại không thể về nhà được nữa.
Lòng Hoa Nhi đau như dao cắt, nước mắt không ngừng rơi: "Ông nội ơi, ông khổ quá. Ông khổ quá, ông nội ơi."
Nàng muốn đưa ông về nhà. Vì khi thấy ông, trái tim nàng như được an ủi nên đêm đó nàng ngủ đặc biệt ngon lành. Sáng hôm sau khi nàng mở mắt, xung quanh yên tĩnh lạ thường.
Ông nội đã đi rồi.
Hoa Nhi điên cuồng hét lên: "Ông nội! Ông nội!" Bạch Tê Lĩnh ôm chặt lấy nàng, quát: "Ông nội của ngươi căn bản không muốn về nhà. Ngươi có hiểu không?"
"Ta không hiểu. Con người phải về nhà. Sống là để hướng về nhà! Chết cũng quay đầu về nhà! Con người phải về nhà!" Hoa Nhi khóc nấc lên, đập vào người Bạch Tê Lĩnh: "Bà nội vẫn đang chờ ông nội, mắt bà sắp mờ hết rồi. Bà nội..."
Hoa Nhi đau khổ tột cùng, ngã vào lòng Bạch Tê Lĩnh.
Mãi lâu sau mới tỉnh lại, ông đã không biết đi đâu, có lẽ Bạch Tê Lĩnh đã giúp ông, đưa ông đến một nơi mà nàng không thể tìm thấy.
"Ta không hiểu ngài rốt cuộc là người tốt hay người xấu." Hoa Nhi không chịu nhìn Bạch Tê Lĩnh, mặt bướng bỉnh quay sang một bên: "Trong lòng ngài, chỉ có thứ ngài muốn tìm là quan trọng. Những thứ khác đều không quan trọng, dù là tính mạng con người."
"Đến lượt ngươi dạy dỗ ta sao?" Bạch Tê Lĩnh nghịch viên đá trong tay: "Tạ Anh sẽ đưa ngươi về, chuyện sau này không cần đến ngươi."
"Ta cũng không muốn kiếm tiền của ngài nữa!" Hoa Nhi vì tức giận mà ngực phập phồng: "Ta tuy nghèo nhưng ta có chí khí. Kẻ tiểu nhân như ngài không xứng để ta bán mạng."
"Mạng là của ngươi, ngươi bán mạng cho ai là do ngươi tự quyết định. Liên quan gì đến ta?" Bạch Tê Lĩnh một tay ném nàng xuống ngựa: "Cút đi! Đừng chướng mắt ta!"
Hắn trừng mắt giận dữ nhìn Hoa Nhi một cái rồi quất ngựa bỏ đi.