Bách Hoa Sâu Thẳm - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 26

Tạ Anh ở một bên bất lực nói: "Đi thôi, ta đưa ngươi đến dịch trạm phía trước. Ở đó có đoàn buôn của Bạch gia, ngươi đi cùng bọn họ trở về, cũng tiện có người trông nom."

Hoa Nhi thấy ngựa của Bạch Tê Lĩnh phi nước đại, không dừng lại chút nào, trăng theo sau hắn chạy, gột rửa cả cỏ cây trong rừng. Hắn hẳn là có việc gấp, nếu không sẽ không vội vàng như vậy. Hoa Nhi lên ngựa của Tạ Anh, hỏi: "Bạch nhị gia đang chạy đi tìm chết sao?"

Tạ Anh thở dài: "Không phải, Diệp tiểu thư bị bệnh rồi."

"Bệnh gì?"

"Không biết, chỉ nói là bệnh cấp tính." Tạ Anh giải thích với Hoa Nhi: "Diệp tiểu thư lớn lên cùng Nhị gia, lại có ơn lớn với Nhị gia. Những năm nay Nhị gia ở bên ngoài chịu không ít khổ sở, muốn báo đáp Diệp tiểu thư lại không có cách nào."

Tạ Anh thấy Hoa Nhi nghe chăm chú, lại nói: "Ngươi và ta cũng đã ở cùng nhau một thời gian, nhiều lời ta không nên nói. Nhưng ta thấy ngươi không giống người xấu, nên mới nói nhiều hơn một chút."

"Ồ."

Hoa Nhi ồ một tiếng, không nói gì nữa. Nàng cảm thấy Bạch Tê Lĩnh cuối cùng cũng trông có chút tình cảm, bộ dạng hốt hoảng vừa rồi hoàn toàn khác với dáng vẻ hồ đồ thường ngày, nhìn vào thấy rất có tình người.

Tạ Anh đưa nàng đến dịch trạm, dặn dò nàng: "Trên đường thứ gì không nên nhìn thì đừng nhìn, thứ gì không nên quản thì đừng quản. Bây giờ, dù sao ngươi cũng là người của Bạch nhị gia, nếu gặp chuyện, nhắc một câu Bạch nhị gia, hẳn là có tác dụng. Còn nữa..."

Tạ Anh suy nghĩ xem có nên nói thêm gì không, thấy Hoa Nhi mở to mắt chờ hắn nói tiếp, liền thở dài: "Bọn sơn tặc núi Hoắc Linh không dễ đối phó, nếu ngươi thật sự quen biết họ, nói chuyện làm việc hãy giữ lại vài phần. Đừng để cuối cùng hại người hại mình. Ta chỉ nói đến đây thôi, nói thêm nữa Nhị gia sẽ trách ta."

Hoa Nhi biết hắn đang nói về Phi Nô và Hoắc Ngôn Sơn.

Họ cho rằng Phi Nô đã trở thành sơn tặc, Hoắc Ngôn Sơn cũng là người của sơn tặc núi Hoắc Linh, sợ nàng bị họ lợi dụng. Tuy nhiên, nàng và Hoắc Ngôn Sơn chỉ gặp nhau vỏn vẹn hai lần, từ khi hắn rời thành Yên Châu, họ chưa từng gặp lại. Hoa Nhi không biết nỗi lo của Tạ Anh đến từ đâu, cũng không biết Bạch Tê Lĩnh có còn muốn bắt Hoắc Ngôn Sơn hay không. Chuyện này quá phức tạp, nàng không muốn nhúng tay vào.

Đoàn buôn của Bạch gia ở dịch trạm lần này là đoàn buôn tơ lụa.

Người dân phía Bắc thành Yên Châu chủ yếu dùng bông, ít dùng tơ lụa, chỉ có một số rất ít quan lại quyền quý mới mặc nổi tơ lụa. Loại tơ lụa ấy rất mỏng và trơn, chỉ cần cào nhẹ là rút sợi, người làm việc nặng một ngày đã có thể làm hỏng một miếng vải.

Khi kiểm kê hàng hóa, Hoa Nhi ngồi một bên, nhìn người quản sự râu quai nón ôm tơ lụa nói lời th* t*c: "Giống như ôm nữ nhân."

"Còn mượt mà hơn cả nữ nhân."

Thấy Hoa Nhi kinh ngạc, hắn cười nàng: "Ngươi còn nhỏ, chưa biết nghĩ đến nữ nhân. Đợi ngươi lớn rồi sẽ biết nữ nhân tốt thế nào."

Hoa Nhi cúi đầu nhìn trang phục của mình, lúc này mới nhớ ra mình vẫn là thư đồng thân tín của Bạch Tê Lĩnh. Trong lòng nghĩ mình chính là nữ nhi, mấy người này thật là hỗn láo, ta chẳng cần đâu. Nhưng ngoài miệng vẫn cười ha ha mấy tiếng, làm bộ nói bằng giọng khàn khàn: "Đúng rồi. Đúng rồi."

Hoa Nhi sợ mình không giả vờ được nữa, chạy sang một bên trốn. Bên ngoài người ra người vào, nàng cẩn thận quan sát qua khe cửa sổ. Mấy ngày nay đi theo Bạch Tê Lĩnh, Hoa Nhi cảm thấy mình đã tiến bộ một chút, ít nhất nàng đã học được cách quan sát sắc mặt. Trạm dịch rất thú vị, mỗi người mang theo vật gì, nói lời gì, suy nghĩ kỹ đều có ý nghĩa. Bạch Tê Lĩnh và Tạ Anh nói người như nàng có thể làm trinh sát, lúc này Hoa Nhi lại cảm thấy hai người họ nói đúng.

Có một người ngồi đó uống rượu, mắt đảo liên tục, Hoa Nhi nhìn thấy hắn không giống người tốt. Đặc biệt là đôi mắt của hắn, cứ nhìn chằm chằm vào lụa của đoàn buôn Bạch gia. Hoa Nhi chạy đến thì thầm với người quản sự râu quai nón, người kia lại vỗ đầu nàng: "Tiểu huynh đệ, mắt ngươi tinh thật."

Hoa Nhi suýt bị hắn vỗ ngã, cũng không biết "mắt tinh" rốt cuộc có ý gì. Đến đêm, nàng ngủ say, bên ngoài vang lên tiếng binh khí lạch cạch. Nàng chạy ra ngoài, thấy họ đang đánh nhau. Người quản sự râu quai nón đặc biệt dũng mãnh, một mình liên tiếp chém ngã năm người. Hoa Nhi vừa định reo hò cho hắn, thì bị người khác bịt miệng.

Nàng giãy giụa kịch liệt, người đó nói bên tai nàng: "Hoa Nhi, là ta."

Giọng nói đó rất quen, trong ngõ Liễu hắn cũng đã nói như vậy: Hoa Nhi, đừng kêu.

Là Hoắc Ngôn Sơn.

Hoa Nhi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn: "Sao ngươi lại ở đây?"

Hoắc Ngôn Sơn chỉ về phía trước: "Ta tìm đồ."

"Ngươi tìm gì?"

Hoắc Ngôn Sơn nói nhỏ: "Hoa Nhi, ta không thể nói với ngươi. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, mấy ngày nay ngươi đi cùng Bạch nhị gia, ngươi có nghe hắn nói muốn tìm thứ gì không?"

"Thứ gì?"

"Ngươi không nghe nói sao?"

"Sao hắn lại nói với ta những chuyện này? Hắn muốn giết ta còn không kịp."

Hoa Nhi quay người nhìn Hoắc Ngôn Sơn dưới ánh trăng. Hắn đeo nửa chiếc mặt nạ mắt chim ưng che đi nửa khuôn mặt bị thương, con mắt lộ ra sáng lấp lánh. Nếu không gặp tai nạn đó, hẳn cũng là một thiếu niên tuấn tú.

Hoa Nhi nhớ lời dặn của Tạ Anh, nên kiềm chế bản thân không nói thật với Hoắc Ngôn Sơn. Nàng biết Bạch Tê Lĩnh đang tìm một thứ, và thứ đó liên quan đến sinh mạng của rất nhiều người, còn là gì thì nàng không rõ. Còn Bạch Tê Lĩnh đã mơ hồ có manh mối, nhưng rốt cuộc thứ đó ở đâu thì nàng thực sự không biết.

Hoắc Ngôn Sơn kéo cổ tay nàng, khẽ nói: "Hoa Nhi, ở đây không an toàn. Ngươi đi theo ta, ta đưa ngươi về Yên Châu."

Nhiều người đang truy sát ngươi như vậy, ngươi đi kiểu gì?" Hoa Nhi hỏi hắn.

"Không có ai truy sát ta, trước đây là một sự hiểu lầm. Cho dù có, ta cũng có cách riêng. Ngươi tin ta không?"

"Được." lúc này Hoa Nhi dù có nói không tin, không chịu đi theo hắn, cuối cùng tám phần cũng sẽ bị hắn bắt đi.

Hoa Nhi đi theo sau Hoắc Ngôn Sơn, liếc nhìn quản sự râu quai nón, bọn họ đã xử lý xong những kẻ đến gây sự. Đoàn buôn Bạch gia quả nhiên toàn là cao thủ. Đêm tối đen như mực, khác với đêm qua khi Bạch Tê Lĩnh rời đi, gió thổi vù vù, khiến mặt người đau rát.

Hoắc Ngôn Sơn không có ngựa, hai người phải đi bộ. Hoa Nhi linh cảm có đôi mắt xanh lục đang nhìn họ, cảnh giác nói: "Hình như có sói. Lát nữa nó sẽ ăn thịt cả hai chúng ta."

Hoắc Ngôn Sơn vỗ vỗ vũ khí bên hông: "Ta sẽ bảo vệ ngươi, yên tâm."

Hoa Nhi nhìn Hoắc Ngôn Sơn đang tháo mặt nạ xuống. Vết sẹo trên mặt hắn đã bắt đầu đóng vảy, những chỗ không bị thương vẫn có thể lờ mờ nhìn ra vẻ tuấn tú trước đây. Nàng nhìn bàn tay hắn, lòng bàn tay đầy chai sạn, hơ trên đống lửa.

Hoa Nhi cảm thấy có vài điều nàng phải hỏi cho rõ ràng, nếu không lòng nàng sẽ luôn bận tâm.

"Hoắc Ngôn Sơn, ngươi thật sự tên là Hoắc Ngôn Sơn sao?" Hoa Nhi hỏi.

"Nếu không thì sao?"

"Vậy Hoắc Ngôn Sơn và núi Hoắc Linh có quan hệ gì?" Hoa Nhi lại hỏi.

Hoắc Ngôn Sơn dường như không bất ngờ trước câu hỏi này, nhìn Hoa Nhi qua đống lửa trại. Cô nương này không có chút dáng vẻ của một nữ nhi, thân hình gầy gò co ro trong bộ y phục, mặt đỏ ửng vì lạnh. Nàng trông có vẻ nhút nhát, nhưng lại dũng cảm khi cứu người; đôi khi giả vờ ngu ngốc, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.

"Ngươi muốn hỏi ta có phải là sơn tặc không, phải không?" Hoắc Ngôn Sơn hỏi nàng.

"Lần trước ngươi đã hỏi rồi, ta đã cho ngươi xem rồi, ta không có ấn ký của sơn tặc núi Hoắc Linh."

"Vậy vì sao họ lại truy sát ngươi?" Hoa Nhi nhíu mày nói: "Nhiều chuyện trước đây ta không hiểu, nhưng những ngày này ra ngoài ta đã nhìn và suy nghĩ một chút. Từ ngày ta cứu ngươi, đã xảy ra rất nhiều chuyện bất thường. Ta hỏi thẳng ngươi luôn: Ngươi đã lấy của Bạch Nhị gia thứ gì?"

Hoắc Ngôn Sơn nghe vậy cười, hắn dang tay ra cho Hoa Nhi lục soát người hắn: "Ngươi cứ lục soát đi, xem có thể tìm được gì từ người ta."

"Không, Bạch Nhị gia muốn tìm không phải là đồ vật nhỏ."

"Bạch Nhị gia rốt cuộc muốn tìm gì?"

"Ta không biết."

Hoa Nhi không nói nữa, thật giả lẫn lộn, nàng thật sự không hiểu, dứt khoát không can thiệp nữa. Còn Hoắc Ngôn Sơn, dường như rất tin tưởng nàng, nằm một bên, miệng ngậm một cọng cỏ khô. Hắn vỗ vỗ mặt đất, ra hiệu bảo Hoa Nhi cũng nằm xuống: "Ngắm sao đi!" Thấy Hoa Nhi không nhúc nhích, hắn lại nói: "Ngươi không cần sợ ta. Dù ta là người xấu, nhưng không đến mức hại ngươi."

"Vậy rốt cuộc ngươi đến tìm ta làm gì? Ngươi hẳn là biết ta chỉ là một nô tài chạy việc, hoàn toàn vô dụng."

"Hoa Nhi, ta biết. Ta lẽ ra có thể đi tiếp mà không tìm ngươi, nhưng ta vẫn quyết định đến xem ân nhân của ta một lần, đưa cô ấy trở về Yên Châu, để cô ấy tránh xa thị phi."

Hoắc Ngôn Sơn trông rất chân thành, Hoa Nhi nhớ lại cuộc trò chuyện chân thành với hắn trước đây, nên quyết định tin hắn một lần nữa.

Nàng từ từ dịch lại, nằm bên cạnh hắn. Trên trời làm gì có sao, chỉ có một vầng trăng không quá sáng. Nhưng Hoa Nhi không vạch trần hắn, mà nhắm mắt lại. Nàng đã chạy xa như vậy mấy ngày liền, mấy lần suýt mất mạng, mấy lần thoát chết, giờ đây cả người mất hết ý chí, chỉ mong có thể ngủ một giấc thật ngon.

Gió rít lên, xuyên qua áo khoác của Hoa Nhi, nàng lẩm bẩm: "Không được, bên này lạnh." Rồi lại dịch về chỗ cũ.

Hoa Nhi thật sự rất thú vị, khiến Hoắc Ngôn Sơn cười lớn. Tiếng cười của hắn rất trong trẻo, đúng là dáng vẻ của một thiếu niên.

"Hoắc Ngôn Sơn, mặt ngươi có sẹo, ngươi có buồn không?"

"Chỉ là vẻ bề ngoài thôi."

Hoắc Ngôn Sơn vẫn nhìn lên bầu trời đêm: "Có những thứ quan trọng hơn vẻ bề ngoài."

"Chẳng hạn?"

"Chẳng hạn..." Hoắc Ngôn Sơn định nói gì đó nhưng lại nuốt vào, thay vào đó nói đùa: "Chẳng hạn như cùng ân nhân cứu mạng ngắm sao."

"Không có sao, chỉ có trăng, mà cũng không sáng lắm."

"Đó là những gì ngươi thấy, còn ta thấy mặt trăng trong vắt và sáng rõ."

Hoa Nhi bị hắn chọc cười, cuối cùng cũng bớt ngượng ngùng. Nàng nằm đó, nhanh chóng cảm thấy đầu óc mơ màng. Nhưng nàng không dám ngủ, nếu thực sự buồn ngủ, nàng sẽ dùng sức tự véo mình một cái. Hoắc Ngôn Sơn nhận ra sự cảnh giác của Hoa Nhi, an ủi nàng: "Ở bên ta ít nhất an toàn hơn ở bên Bạch nhị gia. Bạch nhị gia chỉ biết đến lợi ích, sẽ sẵn sàng hy sinh ngươi vì bất cứ việc gì."

"Sao ngươi biết được những chuyện này?"

"Ta vẫn luôn theo dõi các người." Hoắc Ngôn Sơn ngồi dậy: "Người nhà họ Hoắc có ơn tất báo. Ngươi vốn sống khổ sở ở ngõ Liễu, một sớm bị cuốn vào cục diện của Bạch nhị gia, theo hắn vào sinh ra tử. Những điều này ta đều biết."

"Vậy Bạch nhị gia đang tìm gì?"

"Bạch nhị gia đang tìm một lô vũ khí. Ngươi có biết Công Du Ban (*) và Mặc Địch (**) không? Bạch nhị gia cũng giống như hai người họ, hắn có được một kỳ nhân, người đó chuyên chế tạo binh khí kỳ lạ và chỉ nghe lệnh của hắn. Bạch nhị gia không phải là thương nhân Nho giáo, nói cách khác, hắn không phải là thương nhân."

(*) Lỗ Ban, tên thật là Công Du Ban, thợ thủ công nổi tiếng trong nghề mộc, người đầu trong .

(**) Mặc Tử, còn được gọi là Mặc Địch, là một triết gia người Trung Quốc sống vào thời Xuân Thu – Chiến Quốc. Ông được biết đến với triết lý Mặc gia, chủ trương "kiêm ái" (tình yêu thương bao trùm) và phản đối chiến tranh xâm lược.

Hoa Nhi há hốc mồm, bật dậy ngồi thẳng, nhìn chằm chằm vào Hoắc Ngôn Sơn: "Ngươi nói gì? Hắn buôn bán binh khí? Tự ý chế tạo và buôn bán binh khí là phải chém đầu!"

"Việc hắn làm có thể mất đầu."

Hoa Nhi nhớ đến Tạ Anh, Hanh Tướng và Cáp Tướng, nhớ đến những người tài giỏi và gia đinh trong đoàn buôn Bạch gia, hẳn là tất cả đều xuất thân từ quân ngũ. Ngay cả bản thân Bạch Tê Lĩnh cũng đầy thương tích, các loại binh khí đều dùng thành thạo.

Hoắc Ngôn Sơn gật đầu: "Những lời này ta không nên nói với ngươi, ta cũng đã nói dối ngươi. Nhưng ta là người Hoắc gia ở Giang Nam, là người của triều đình."

"Chính là Hoắc gia nổi tiếng khắp thiên hạ đó sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy ngươi đến nơi núi cao hoàng đế xa này làm gì? Lại còn bị thương thành ra thế này?"

Hoa Nhi cảm thấy đầu óc mình không được minh mẫn lắm. Từ ngày đầu tiên nàng đi đánh canh đã có đủ thứ chuyện xấu cứ đeo bám. Nàng thậm chí còn không hiểu mình đã bị cuốn vào chuyện này như thế nào. Lúc này lại bị lời nói của Hoắc Ngôn Sơn làm cho sợ hãi, Bạch Tê Lĩnh quả nhiên là một kẻ điên, vì tiền mà bất chấp mạng sống. Phi Nô trước đây luôn nói giàu sang là phải liều mạng mà tìm, nhưng Bạch Tê Lĩnh không phải là liều mạng nữa mà là lao vào núi đao biển lửa.

"Ta không muốn lừa dối ngươi nữa, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả." Hoắc Ngôn Sơn ngồi xuống bên cạnh nàng, hạ giọng để đảm bảo không bị người qua đường nghe thấy. Trước khi nói, hắn cầu xin Hoa Nhi hãy tin hắn, nếu không những gì hắn nói sẽ vô nghĩa. Hoa Nhi đồng ý, hắn mới bắt đầu nói.

"Triều đình chỉ định ta tìm ra tung tích lô binh khí kia. Ngươi có biết bây giờ người Thát Đát đang gây rối dữ dội, vùng biên ải có nhiều chiến loạn không? Triều đình muốn thu giữ lô binh khí đó, sau đó vận chuyển đến Tây Vân Nam."

"Vậy thì bắt sống Bạch Tê Lĩnh không phải là được sao? Bắt hắn khai ra." Hoa Nhi vỗ tay: "Ta biết điểm yếu của hắn. Ta biết cách bắt hắn."

"Bên cạnh hắn, ngoài những gì ngươi thấy, còn có những cao thủ khác. Nếu bọn ta ra tay chắc chắn sẽ cá chết lưới rách."

"Ta giúp ngươi bắt hắn. Ta đã không ưa hắn từ lâu rồi."

Bình Luận (0)
Comment