Ban đêm đánh canh, đến phố trước Bạch phủ, Hoa Nhi ném cái mõ cho A Hủy: "A Hủy ca ca, huynh điểm canh đi, ta không hô nữa."
"Vì sao?"
"Lười hô."
Hoa Nhi không muốn chơi đùa với Bạch Tê Lĩnh nữa, hắn không phải muốn yên tĩnh sao? Cho hắn! Bên trong, Bạch Tê Lĩnh vẫn mặc nguyên y phục nằm nhắm mắt trên giường chờ nàng hô, bên ngoài lại hoàn toàn yên tĩnh.
"Đêm nay người đó không đi đánh canh sao?" Hắn hỏi Tạ Anh.
"Có đi. Vừa nãy thuộc hạ nhìn ra ngoài thấy cô ấy đi theo sau A Hủy."
"Vậy sao không hô?"
Câu hỏi này làm Tạ Anh không biết phải trả lời ra sao, hắn suy nghĩ hồi lâu mới đáp: "Chắc là cảm thấy cứ hô mãi như vậy có lỗi với sự hào phóng của Nhị gia. Nhị gia ngủ đi! Cô ấy chắc sẽ không hô nữa đâu."
"Thưởng cho cô ta. Bảo cô ta sau này im miệng."
"Tuân lệnh."
Tạ Anh liền ra ngoài, chặn Hoa Nhi lại, lấy ra một túi tiền nhỏ: "Nhị gia nói hôm nay yên tĩnh, thưởng."
Hoa Nhi lại nhận lấy túi tiền, nói: "Đa tạ Nhị gia ban thưởng." Ngoài ra không nói gì thêm.
Tạ Anh đi báo cáo, Bạch Tê Lĩnh rất hài lòng, nằm xuống ngủ một giấc ngon lành.
Trước khi về kinh thành, Bạch Tê Lĩnh muốn kiểm kê từng việc kinh doanh ở Yên Châu nên ngày hôm sau liền dẫn trướng phòng tiên sinh * đến các cửa hàng trên phố, quán ăn mới mở đương nhiên cũng phải đến. Quán ăn đó vì mở ở bến tàu, sau Tết kinh doanh rất tốt, khi hắn vào cửa ngay cả chỗ trống cũng không có. Hoa Nhi đúng là một tiểu nhị giỏi, chạy ra chạy vào, không hề nhàn rỗi.
* 账房先生 : Trướng phòng tiên sinh - người trông coi sổ sách và tiền bạc
Mối thù trước kia phạt nàng úp mặt vào tường, nàng không hề nhớ chút nào, đối đãi người qua lại nhiệt tình như vậy, cứ như thể quán ăn này thực sự là cơ nghiệp của riêng nàng. Bạch Tê Lĩnh chặn đường, Hoa Nhi cũng không vội, cười nói: "Nhị gia ngài nhường đường cho, không thì ngài ra bến tàu xem náo nhiệt đi, hôm nay có gánh tạp kỹ của người phiên bang đến, một người đứng trên cao tám trượng nhảy xuống, ngã cũng không chết được."
"Kinh thành thiếu gì trò tạp kỹ." Tạ Anh thấy chủ tử không nói gì, liền nói bên cạnh.
"Ông lão làm diều hôm nay cũng đến, diều ông ấy làm cột con thỏ cũng bay được, rất lợi hại."
"Kinh thành có diều có thể kéo theo người bay lên."
"Nếu ngài không muốn ra ngoài xem náo nhiệt, ngài cứ đứng sang một bên, đừng cản trở, món ăn của ta sắp nguội rồi." Hoa Nhi thu lại nụ cười, thực sự muốn đổ bát canh nóng đó lên người Bạch Tê Lĩnh. Bạch Tê Lĩnh cuối cùng cũng nhường, bước sang một bên, đi một vòng trong quán ăn. Tạ Anh mang một chiếc ghế ra cho Bạch Tê Lĩnh nghỉ ngơi bên ngoài.
Chưởng quầy bảo Hoa Nhi mang trà cho Bạch Tê Lĩnh. Nàng bưng khay ra, đặt trà lên bàn tròn bên cạnh hắn, cười tủm tỉm nói: "Nhị gia uống trà."
Bạch Tê Lĩnh rất hài lòng với thái độ cung kính của nàng, không lạnh không nhạt đáp lời, vắt chân chữ ngũ nhìn bến tàu phía trước, thỉnh thoảng nhìn tiểu nhị tiễn khách ra ngoài, hỏi chưởng quầy: "Cần tìm thêm người không?"
"Phải tìm thêm một người nữa. Hiện tại kinh doanh tốt, quả thực không thể xoay sở kịp. Nghe nói triều đình sắp bãi bỏ lệnh giới nghiêm, vậy buổi tối cũng có thể bán rượu rồi."
"Bãi bỏ lệnh giới nghiêm quán ăn chúng ta cũng không mở cửa đêm. Hiện nay thế đạo loạn lạc, ít gây phiền phức thì tốt hơn. Buổi đêm người uống rượu nhiều, dễ xảy ra chuyện."
"Được."
Bạch Tê Lĩnh quay đầu nhìn Hoa Nhi, thì ra nàng thật sự vẫn nhớ, lần này không dại dột xông tới trước mặt hắn mà nịnh nọt nữa. Nhưng đến lần sau mang trà lên, có lẽ do quá mệt mỏi, cổ tay nàng run lên, trà nóng đổ lên đùi hắn.
Tạ Anh vội vàng dùng khăn lau, Bạch Tê Lĩnh thì trừng mắt nhìn Hoa Nhi: "Có mắt không? Có biết làm việc không?" Hắn sợ giọng điệu của mình không đủ hung dữ, lại nghiến răng nghiến lợi thêm một hồi.
Hoa Nhi vội vàng ngồi xổm xuống, áy náy nói: "Xin lỗi, xin lỗi, ta không có mắt." Tuyệt nhiên không một tia tức giận nào lộ ra trên khuôn mặt của nàng. Hoa Nhi không chịu nhìn thẳng Bạch Tê Lĩnh, Bạch Tê Lĩnh cũng không chịu nhìn nàng. Hắn biết trà nóng này là nàng cố ý đổ, hắn cũng cố ý không tránh.
Hai người trước kia đã nói với nhau đủ thứ lời cay nghiệt, lúc này bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Hoa Nhi ngoảnh mặt về phía sau, Bạch Tê Lĩnh cũng không khá hơn là bao. Hai người trông có chút kỳ dị như hai con rối bị giật dây.
Tạ Anh và những người khác đứng đó xem náo nhiệt, tò mò xem Nhị gia sẽ xử lý Hoa Nhi to gan đó như thế nào, hay là cuối cùng sẽ có người phải cúi đầu.
"Chuyện của ta đến lượt ngươi quản sao?" Bạch Tê Lĩnh cuối cùng cũng lên tiếng: "Ta sống hay chết liên quan gì đến ngươi." Hắn lại nhắc chuyện Hoa Nhi vội vàng chạy đến Bạch phủ đưa tin, cố ý chọc tức nàng.
Hoa Nhi giận tím mặt, một bước đứng trước mặt hắn, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mũi hắn, quát lên: "Bạch lão nhị, đừng có mà không biết tốt xấu như vậy!"
Bạch Tê Lĩnh cười khẩy một tiếng, đá nàng một cái, bảo nàng đứng sang một bên. Giữa ban ngày ban mặt, không tiện nói rõ chuyện này, nhưng Tạ Anh nói nàng ngày đó vì truyền tin cho hắn mà mệt bở hơi tai, trong lòng hắn cũng cảm động. Nói nàng không có chút cảm kích nào đối với hắn, chính hắn cũng không tin.
Hắn đương nhiên biết có người muốn giết hắn.
Hắn là người chế tạo binh khí, dù theo phe nào, phe còn lại cũng sẽ tìm cách giết hắn. Chỉ là trận thế lần này không giống như đến để giết hắn. Đúng như Hoa Nhi nghĩ, những người sống mà nhà họ Tôn đưa đến đều đã được giấu đi. Ngay cả người của Bạch Tê Lĩnh cũng không tìm thấy, xem ra là có cao nhân chỉ điểm.
Hiện nay thành Yên Châu đang trong tình thế nội loạn ngoại chiến, nếu nói trận thế này chỉ để giết hắn, hắn cảm thấy không đến mức đó. Hắn cho rằng những người đó là nhắm vào đại doanh, hoặc có âm mưu lớn hơn.
Vì Hoa Nhi nói bến tàu náo nhiệt, hắn tiện thể đi xem, liền sai nàng đi trước dẫn đường. Hôm nay gió mát nắng ấm, là một ngày tốt hiếm có ở thành Yên Châu. Trên bến tàu người qua lại tấp nập, người biểu diễn xiếc, người thả bè, người khuân hàng, người hát tuồng, thật náo nhiệt. Bạch Tê Lĩnh đi phía trước, đột nhiên hỏi Hoa Nhi: "Mấy người Thát Đát mà hôm đó ngươi thấy, sau này còn gặp lại không?"
Hoa Nhi giả vờ như không nghe thấy, vẫn còn nhớ mối thù hắn không cho vào cửa. Bạch Tê Lĩnh túm cổ áo nàng kéo nàng đến trước mặt, những người đi lại bên cạnh dừng lại, chuẩn bị xem chủ tử dạy dỗ nô tài.
"Nhìn cái gì mà nhìn." Hai tướng Hanh, Cáp bước lên phía trước, rút nửa thanh đao trong tay ra, trông rất đáng sợ. Hoa Nhi không nhịn được bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Oai phong lẫm liệt thật!"
Bạch Tê Lĩnh nhấc chân đá nàng một cái. Hắn không dùng sức nhưng nàng vẫn lảo đảo hai bước trên mặt đất, cuối cùng ngã xuống, không chịu đứng dậy. Bạch Tê Lĩnh phất tay áo bỏ đi, chỉ để lại Hoa Nhi ở đó gào khóc.
Đêm hôm đó có người đến tìm Hoa Nhi, là người Hoa Nhi đã từng gặp, tùy tùng của Tôn lão gia, người đã đá nàng một cái ở bến tàu. Người đó trước tiên nói chuyện với nàng một hồi, thấy nàng rất phiền muộn, liền khuyên nàng chi bằng bỏ tối theo sáng, bỏ bóng tối của Bạch phủ, theo ánh sáng của Tôn phủ. Ngay sau đó lại lấy ra một xâu tiền đưa cho Hoa Nhi, bảo nàng cầm mà tiêu. Số tiền này Hoa Nhi không dám dễ dàng nhận, nhưng người đó lại nói: Tôn lão gia thưởng.
"Vô công bất thụ lộc **." Hoa Nhi run rẩy, co rúm lại phía sau, dáng vẻ nô tài hèn mọn được nàng diễn thật tốt. Cho đến khi người đó lấy ra một gói giấy trắng đưa cho nàng, nàng mới giả vờ yên tâm.
** không có công lao thì không được hưởng bổng lộc
Tôn phủ đã sớm nhắm nàng và A Hủy, tường Bạch phủ cao ngất, người trong phủ được huấn luyện bài bản, ngay cả cao thủ vào cũng phải tự tổn hại tám phần. Nàng và A Hủy, chẳng qua là hai mạng hèn trong ngõ Liễu, vì tiền mà bán mạng kiếm sống. Hoa Nhi thất thế trước mặt Bạch Tê Lĩnh, bị đánh mắng trước mặt người khác không dám phản kháng, một người như vậy, có thể là tay sai của Bạch nhị gia, cũng có thể là con dao đâm ngược lại hắn.
Chất độc đó sẽ do Hoa Nhi đưa cho A Hủy, bảo hắn lén lút bỏ vào thuốc, vào ngày sinh thần mùng ba tháng ba của Bạch Tê Lĩnh, tiễn hắn về chầu trời.
Hoa Nhi ôm xâu tiền đó, nàng biết từ giờ trở đi mình sẽ bị người ta theo dõi chặt chẽ, ngoan ngoãn đưa thuốc cho A Hủy, lại đếm một nửa số bạc đưa cho hắn, coi như đã hoàn thành việc của mình.
Sáng mùng ba tháng ba, Bạch phủ náo nhiệt hẳn lên. Bạch Tê Lĩnh không định tổ chức linh đình, nhưng quà mừng của các phú thương trong thành vẫn ùn ùn kéo đến. Bạch Tê Lĩnh đành phải mở tiệc ở quán ăn, những món ăn quý hiếm mà Hoa Nhi chưa từng thấy được bày lên bàn tiệc.
Nàng lấy cớ ra ngoài mua đồ, cố ý đến gặp gã tùy tùng của Tôn lão gia. Nàng nói với hắn rằng thuốc đã được nàng lấy lại từ A Hủy, hôm nay chi bằng bỏ vào món ăn của quán ăn, giúp Tôn lão gia cùng kết liễu đám người thành Yên Châu này.
Người của Tôn phủ kinh ngạc nghĩ nàng tàn nhẫn, nàng lại cười gian xảo: "Chẳng qua là kiếm miếng cơm ăn."
Tôn lão gia bị cắt mất 'đồ nghề' không lộ mặt. Trong quán ăn, tiên sinh kể chuyện bắt đầu kể chuyện, kể về mười sáu năm trước, quân triều đình 'Cốc gia quân' dũng mãnh tập kích người Thát Đát. Cốc gia quân hành quân thần tốc, đợi đến khi người Thát Đát phản ứng lại thì đã bị tóm gọn vào rọ. Hoa Nhi thích nghe đoạn này nhất, uy danh của Cốc đại tướng quân đã khắc sâu trong lòng nàng, lần này vẫn nghe đến mê mẩn.
Chưởng quầy bảo Hoa Nhi mang món cua hấp rượu lên, nàng nhanh nhẹn đi, trong chốc lát trên mỗi bàn tiệc đều có một món cua. Bạch Tê Lĩnh nâng chén khai tiệc, mọi người cụng chén chúc tụng, chén nhỏ đổi chén lớn, chén lớn đổi bát sứ trắng, vò rượu ngon đầy rồi lại vơi.
Bên ngoài quán ăn, trên bến tàu trời dần tối, ánh tà dương như máu, nhuộm đỏ nửa bầu trời. Hoa Nhi bỗng nhớ lại đêm giao thừa kinh hoàng, nàng nhìn về phía Bạch Tê Lĩnh, nhớ đến lời Tạ Anh nói: ngày sinh thần của Bạch nhị gia sẽ giết người tế trời. Mà Bạch Tê Lĩnh lúc này mặt mày đỏ bừng, đang nói cười với người khác.
Người đầu tiên gục xuống bàn là ông chủ tiệm vải, những người khác đều nghĩ hắn say quá, sau đó lại có người ngã xuống. Bạch Tê Lĩnh cũng gục xuống bàn.
Hoa Nhi thấy những người đi ngang qua bên ngoài đột nhiên cởi áo, lộ ra thanh đại đao bên hông, trong chớp mắt đã xông vào quán. Nàng và những người khác sợ hãi chui xuống gầm bàn, nghe thấy tiếng đao đâm vào cơ thể người. Bạch Tê Lĩnh vẫn nằm đó không động đậy. Tạ Anh và những gia đinh của Bạch phủ không biết đã đi đâu, quán ăn này sắp biến thành bãi tha ma rồi.
Hoa Nhi không biết Bạch Tê Lĩnh lại diễn trò gì, nàng dùng sức kéo ống quần hắn, nhưng hắn vẫn bất động. Nàng nghe thấy có người chạy về phía Bạch Tê Lĩnh, trước khi nàng kịp nhận ra, nàng đã rút con dao găm mà Bạch Tê Lĩnh đưa cho nàng, đâm mạnh vào chân người đó.
Người đó đau đớn cúi xuống, nhìn thấy Hoa Nhi dưới gầm bàn, đại đao giơ lên, chỉ cần một nhát là sẽ trúng ngay tim nàng. Bạch Tê Lĩnh đột nhiên nhấc chân đá vào ngực người đó, tay vươn xuống gầm bàn kéo nàng ra.
Quan binh nối tiếp nhau xông vào, hai bên đánh nhau kịch liệt, Bạch Tê Lĩnh dẫn Hoa Nhi ra ngoài. Trong lúc hỗn loạn có người chặn đường bọn họ, hắn xông lên chém giết, còn nàng vì muốn giúp hắn, hứng trọn một đấm vào tay. Nàng đau đến mức khẽ rên một tiếng, tay hắn liền phủ lên.
Hoa Nhi không biết chuyện gì đang xảy ra, vì sao quan binh lại đến, vì sao những người đó thực sự nằm bất động. Rồi nàng nhận ra lần này lại giống như trước đây, Bạch Tê Lĩnh lại lừa nàng, người của Tôn phủ cũng lừa nàng.
Khi bọn họ thoát ra ngoài có một con ngựa đã chờ sẵn ở đó. Bạch Tê Lĩnh ném nàng lên ngựa, hắn cũng nhảy lên, hai người biến mất trong ánh hoàng hôn. Ngựa phi nước đại trong thành Yên Châu, chớp mắt đã đến con phố trước Tôn phủ. Bóng của nha hoàn tên Linh Đang lướt qua đầu ngõ, ngay sau đó mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi. Bạch Tê Lĩnh đưa Hoa Nhi xuống ngựa, kéo nàng đi về phía trước. Nàng hỏi hắn làm gì, hắn không nói một lời. Đến trước cửa Tôn phủ, hắn dùng chân đá một cái, cánh cửa khép hờ liền mở ra, trong sân nằm la liệt người, máu chảy thành sông.
Hoa Nhi che miệng, kinh ngạc nhìn Bạch Tê Lĩnh, không thể tin vào mắt mình. Dù nàng đã cùng hắn vào sinh ra tử nhiều lần, dù biết bản chất hắn tàn nhẫn và độc ác, dù... dù... nàng vẫn không tin hắn có thể làm chuyện diệt môn như vậy.
Bạch Tê Lĩnh nhìn vẻ mặt của nàng, hỏi: "Sợ ta sao?"
Hoa Nhi muốn đẩy hắn ra, nhưng bị hắn nắm chặt vai: "Ngươi nói đúng, Bạch Tê Lĩnh ta chính là kẻ tội ác tày trời không thể tha thứ. Người khác muốn hãm hại ta, ta sẽ trả lại gấp mười lần. Ngay cả khi ta chỉ còn một hơi thở, ta cũng sẽ đâm dao vào tim kẻ đó."
Nhận thấy Hoa Nhi đang run rẩy, liền cười: "Ngươi mở to mắt mà nhìn cho kỹ, ngươi không vào Bạch phủ là đúng. Ta trong lòng ngươi vốn là xấu xa như vậy. Suy nghĩ đầu tiên của ngươi là chuyện này do ta làm, chứ không phải cảm thấy Bạch Tê Lĩnh ta vẫn còn nhân tính. Đây chính là lý do vì sao ta và ngươi, vĩnh viễn sẽ không cùng đường."
Hắn nói xong liền buông vai nàng ra, quay người rời đi. Hoa Nhi đi theo, kéo tay áo hắn, hét lớn: "Ngươi đứng lại!"
Bạch Tê Lĩnh dừng lại nhìn nàng: "Nếu ngươi muốn hỏi rốt cuộc chuyện này là thế nào, vậy thì không cần thiết. Ta đã nói với ngươi: trong cái thế đạo này, ngươi và ta đều không phải thần tiên nắm quyền sinh sát. Ngươi và ta chỉ là mồi nhử của người khác, tay sai của người khác. Ta không có khả năng bày ra cục diện lớn như vậy. Còn ngươi chẳng qua là chút chiêu trò bẩn thỉu mà Tôn lão gia mắt chó nông cạn kia có thể sử dụng mà thôi."
Hoa Nhi xắn tay áo lên, cánh tay đã sưng to: "Ta hiểu rồi, ta đúng là rảnh rỗi. Ngươi dù có nằm bất động trên bàn đó, bọn họ cũng không giết được ngươi. Ta lo lắng cho ngươi là thừa thãi, ngươi ngay cả một lời cảm ơn cũng không có, cứ như thể người khác lấy tiền của ngươi thay ngươi giải tai họa đều là đương nhiên. Vậy thì bây giờ ngươi hãy đưa tiền cho ta!" Cánh tay nàng đau, người cũng thực sự tủi thân.
"Ngươi..."
"Ngươi đừng ngắt lời!" Hoa Nhi cảm thấy nàng phải nói rõ ràng, hai người cứ lằng nhằng như vậy thực sự quá mệt mỏi, là hắn sỉ nhục nàng trước, nàng chẳng qua là cãi lại vài câu, lại trở thành người không biết điều.
"Ta xông lên giúp ngươi, không cầu ngươi cảm kích, ngươi cũng không hiểu thế nào là cảm kích. Ngươi chỉ cần nói một lời mềm mỏng, ta sẽ coi chuyện đó đã qua. Sau này ngươi vẫn làm chủ tử tốt của ngươi, ta vẫn làm nô tài tốt của ta, chúng ta cứ như trước đây..."
"Vẫn như trước đây để ngươi tìm cách moi tiền từ Bạch phủ của ta, lại còn coi thường Bạch phủ của ta sao?"
Hoa Nhi bị Bạch Tê Lĩnh nói đến ngẩn người, giọng nói liền dịu xuống, nhưng vẫn cứng miệng: "Ngươi và Bạch phủ tiếng xấu đồn xa, ta nói cũng chỉ là sự thật..."
Lời Hoa Nhi vừa dứt, Bạch Tê Lĩnh liền nhấc chân bỏ đi, nàng kêu "ơ kìa, ơ kìa" hai tiếng gọi hắn lại: "Không được đi! Lời còn chưa nói xong."
Bạch Tê Lĩnh túm cổ áo nàng, ấn nàng vào tường cửa sổ, "bang" một tiếng, Tạ Anh và những người khác chạy đến đều giật mình.
"Ngươi tránh xa ta ra. Nghe thấy không? Trước đây ta sẵn lòng chơi với ngươi là vì thấy ngươi thú vị nên ta coi như trò tiêu khiển. Hiện tại ta có nhiều việc quan trọng, không có thời gian để ý đến ngươi. Ngươi muốn làm gì thì làm, đừng đến Bạch phủ, đừng xuất hiện trước mặt ta! Ngươi thiếu tiền muốn kiếm tiền từ Bạch phủ thì cứ kiếm. Bạch Tê Lĩnh ta không thiếu mấy đồng bạc lẻ đó, coi như bố thí cho kẻ ăn mày. Nhưng ngươi, nên đi đâu thì đi đó. Nghe rõ chưa? Ta nói lần cuối cùng, đừng chọc giận ta!"
Bạch Tê Lĩnh lớn tiếng ra lệnh cho Tạ Anh: "Lần sau cô ta còn đến gần ta, ta sẽ đánh ngươi trước."
Hoa Nhi chưa nói thêm được lời nào, trong lòng vô cùng uất ức, cánh tay đỡ cho Bạch Tê Lĩnh lúc nãy lại âm ỉ đau, nàng ngồi phịch xuống đất khóc òa.
Tạ Anh cũng chưa từng xử lý chuyện như vậy, chạy đi tìm Bạch Tê Lĩnh, nhưng Bạch Tê Lĩnh lại nói: "Cô ta khóc chẳng qua là muốn tiền, cảm thấy đỡ cho ta là có công. Cho cô ta một xâu tiền."
"Cái này..." Tạ Anh mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, tiền bạc có lẽ cũng không giải quyết được mọi vấn đề. Nhưng hắn cũng chưa từng trải qua chuyện này, cũng không nghĩ ra được cách nào hay. Hắn cầm một xâu tiền đi tìm Hoa Nhi, tiện thể nói vài lời an ủi: "Nhị gia nói cô nương cứu người có công, thưởng cho cô nương."
Xâu tiền đó nặng trịch, nhưng cầm trong tay lại không vui vẻ chút nào. Nước mắt vẫn còn vương trên mặt, nhưng Hoa Nhi giả vờ nhe răng cười: "Đa tạ Nhị gia." Rồi ôm xâu tiền đó đi thật.
Trong lòng nàng không muốn nhận một xâu tiền đó, nhận rồi thì giống như nàng cứu Bạch Tê Lĩnh chỉ vì tiền. Nhưng nàng lại không muốn làm khó tiền bạc, khi đói khát đừng nói một xâu tiền, ngay cả một đồng tiền cũng có thể cứu một mạng người.
Khi Tạ Anh trở về báo cáo, hắn kể chuyện Hoa Nhi cười tươi như hoa, còn nịnh bợ Bạch Tê Lĩnh: "Nhị gia quả nhiên liệu sự như thần."
"Không bằng nói trong mắt cô ta chỉ có tiền. Cô ta đoán trước được sẽ không cứu ta vô ích, ta nhất định sẽ cho cô ta tiền."
"Khi cô ấy cứu Hoắc Ngôn Sơn thì không nghĩ đến tiền." Tạ Anh nói.
"Bởi vì cô ta không ghét Hoắc Ngôn Sơn."
Bạch Tê Lĩnh tự biết trong lòng Hoa Nhi hắn là loại người gì, nếu không phải vì chút tiền này nàng sẽ không cần phải dây dưa với hắn. Hắn cho nàng một xâu tiền cũng là để hai bên không nợ nhau, nàng nhận rồi, trong lòng hắn lại nghẹn ngào. Tóm lại, sắc mặt hắn không tốt, Tạ Anh không dám chọc giận hắn.
Đêm đó khi Hoa Nhi và A Hủy trở về, bà Tôn đã ngủ. Nàng loay hoay tìm chỗ giấu xâu tiền đó, dù đặt ở đâu cũng cảm thấy sẽ bị mất. Bà Tôn nghe thấy tiếng động thì mở mắt ra, bị xâu tiền đó làm cho sợ hãi. Hoa Nhi vội vàng an ủi bà, nói rằng tiền đó là tiền chính đáng, nàng đã đưa tin cho Bạch nhị gia cứu mạng hắn, được nhị gia thưởng.
Hoa Nhi không dám nói với bà Tôn chuyện cánh tay mình bị thương. Sau khi giấu tiền xong thì nàng viện cớ ra sân hóng mát, ngồi dưới gốc cây tự xoa bóp cánh tay. Tay nàng sưng tấy không nhẹ, khi xoa bóp rất đau. Nàng cố nén không phát ra tiếng rên, mặc cho mồ hôi nhỏ giọt. Một cơn gió thổi qua, nàng ngửi thấy mùi hoa thơm không biết từ đâu, liền men theo hương thơm đi ra ngoài.
Hương thơm ấy cứ thoang thoảng, không gần không xa, nàng cứ thế đi theo, cuối cùng cũng đến trước cửa nhà Phi Nô. Nhà Phi Nô không có ai khác, cái sân này từ trước khi hắn đi đã bỏ trống, Hoa Nhi và Tiên Thiền thỉnh thoảng đến quét dọn, hôm trước vừa mới chặt cành cây dại trong sân.
Trên cây kia không biết từ khi nào đã buộc một cái túi, Hoa Nhi tiến lên lấy, thấy bên trong là một chiếc vòng ngọc. Nàng nhìn xung quanh, lại tìm cả trước nhà sau nhà, nhưng không thấy bóng người nào.
Nàng khẽ nói: "Phi Nô ca ca, không biết huynh gặp phải chuyện khó khăn gì? Nếu là huynh, cứ yên tâm xuất hiện, Hoa Nhi sẽ không nói với ai cả. Nếu huynh ngay cả ta cũng không tin, vậy thì trên đời này huynh không cần tin bất cứ người nào."
"Ta không hỏi huynh trên núi có tốt không? Cũng không hỏi huynh sau này có dự định gì, huynh chỉ cần đứng trước mặt ta một chút, để ta biết huynh khỏe mạnh, là đủ rồi."
Nàng nói xong ngồi đó đợi một lúc, một cơn gió thổi qua, làm rơi vài chiếc lá, rồi không còn động tĩnh gì nữa. Hoa Nhi nhớ lại khi họ còn nhỏ, Phi Nô cũng thích chơi trốn tìm. Hắn trốn đi rồi sẽ không xuất hiện nữa, mặc cho người khác gọi, khóc, nhận thua, hắn đều đợi đến khi trốn đủ rồi mới ra.
"Lại nhớ Phi Nô ca ca của ngươi rồi!"
Hoa Nhi nghe thấy tiếng Bạch Tê Lĩnh thì bướng bỉnh quay người đi, nửa đêm hắn giả ma dọa người thật đáng ghét. Hắn vừa ngồi xuống vừa đẩy nàng sang một bên, chen chúc ngồi cạnh nàng. Đêm nay hắn không ngủ được, nhớ lại cuộc cãi vã của hai người vào ban ngày, còn có khoảnh khắc nguy cấp đó khi nàng cứu hắn theo bản năng.
Hờn dỗi cũng mấy ngày rồi, giống như trẻ con chơi trò gia đình, Bạch nhị gia cái gì cũng hiểu, "tay sai" của hắn cứu hắn không vì tiền, chỉ vì hắn. Hắn sắp đi rồi, không muốn tiếp tục ầm ĩ như vậy nữa, cúi đầu trước ân nhân cứu mạng cũng không mất mặt.
"Bà mối đến nhà ngươi là một sự hiểu lầm. Ngươi cứ đến đêm là lại làm ồn, ta biết ngươi cố ý. Tạ Anh nói đón ngươi về phủ, ý ta là đón về phủ cho ngươi một công việc, để ngươi khỏi phải chịu khổ đi đánh canh. Nhưng không ngờ Tạ Anh hiểu sai, mời bà mối đến nhà ngươi nhận thiếp."
"Lời này lẽ ra ta phải nói với ngươi mấy ngày trước, nhưng ngươi nửa đêm nói gì với Tiên Thiền? Còn nói ta đi kinh thành ngươi không tiếc, dù có tiếc cũng vì chủ tử khác hiểm độc hơn..."
Bạch Tê Lĩnh tức giận không kìm được, dùng sức gõ đầu nàng: "Ngươi nhìn Bạch nhị gia của ngươi như vậy đó."
"Bạch phủ cho ngươi ăn ngon mặc đẹp. Cuối cùng lại nuôi ra một con sói mắt trắng."
Hoa Nhi ở một bên không động đậy, Bạch Tê Lĩnh chạm khuỷu tay vào nàng, nàng né ra. Hắn cúi đầu nhìn, dưới ánh trăng, chóp mũi nhỏ của nàng lấp lánh một giọt nước mắt, chớp mắt giọt nước mắt đó đã rơi xuống.
Hoa Nhi cuối cùng cũng thấy thoải mái trong lòng, nhưng không ngờ sự thoải mái này lại khiến nàng không kìm được mà bật khóc. Bạch Tê Lĩnh tiến lại gần nàng, nàng giơ tay đánh hắn, một tiếng "pát", chính nàng cũng giật mình. Nghĩ rằng hắn sẽ không tức giận, nàng lại đánh hắn, bị hắn nắm lấy cổ tay, cẩn thận xem xét cánh tay nàng.
Sưng to như vậy.
Bạch Tê Lĩnh lấy thuốc cao ra, im lặng giúp nàng xoa bóp. Cánh tay mảnh khảnh của nàng giống như cành xuân mới nhú trên cây, chỉ cần bẻ một cái là sẽ gãy. Không biết người này bao giờ mới thực sự trưởng thành đây.
"Ngươi vĩnh viễn không cần cứu ta." Bạch Tê Lĩnh khẽ nói: "Từ lúc này trở đi, bất kể ta ở đâu, gặp phải hiểm cảnh gì, ngươi cũng không cần lo. Ngươi chỉ cần sống tốt ở nơi ngươi thích theo ý mình. Ngươi muốn học bản lĩnh với lão quản gia, ta đã nói với ông ấy rồi, sau khi ta đi ông ấy sẽ dạy ngươi."
Trong lòng Hoa Nhi lúc thì chua xót, lúc thì nghẹn ngào, nàng không biết tình cảm chủ tớ cũng khiến người ta không nỡ rời xa như vậy, nghẹn ngào nói: "Nếu Nhị gia chết, ta sẽ đi thu xác cho ngài, làm tay sai tốt nhất của ngài."
"Lời xui xẻo này ngươi không cần nói." Bạch Tê Lĩnh bị nàng chọc cười. Hai người ngồi đó hóng gió một lúc. Hoa Nhi tâm trạng rất tốt, lại bắt đầu nghịch ngợm, lúc thì đá hắn, lúc thì nhặt lá cây đặt lên đầu hắn. Bạch Tê Lĩnh không tức giận, mặc cho nàng làm loạn.
Ngày xuân yên bình này thật tốt, hắn nghĩ, sau khi hắn rời đi, hắn sẽ nhớ nhung nó.