Bách Hoa Sâu Thẳm - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 39

 
Dân chúng trong thành đột nhiên bàn tán về quân thủ thành, nói rằng vào một đêm khuya, một đội quân mới đến lặng lẽ đi vòng qua thành, cuối cùng đến đại doanh. Điều kỳ lạ là triều đình không dán cáo thị như mọi khi, cứ như thể đội quân thủ thành này chỉ đến đại doanh ở tạm vậy.

Trong quán ăn có người nói rằng vị tướng quân mới đến tám phần là vật tế thần. Hoa Nhi không hiểu chuyện quân sự, hỏi tiên sinh kể chuyện tại sao họ lại nói như vậy. Tiên sinh kể chuyện kiến thức rộng rãi giải thích cho Hoa Nhi: Hiện giờ thành Yên Châu đang gặp khó cả trong lẫn ngoài, đại doanh trước đây thuộc phe Thái tử, nói rút là rút. Giờ người đến, không phải vật tế thần thì là gì?

"Người dám đến bây giờ, e rằng cũng là một tướng quân có khí phách." Hoa Nhi lại nghĩ như vậy.

Khi Triệu Diệp trở về, Hoa Nhi kể chuyện này cho Triệu Diệp, hỏi hắn liệu sông Ngạch Viễn có yên bình không. Triệu Diệp suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Không yên bình. Hôm trước bọn ta đã bắt được một người cưỡi ngựa vượt sông."

"Quân thủ thành đã đến, tại sao huynh không trở về?" Hoa Nhi hỏi.

"Quân thủ thành không đủ người. Sông Ngạch Viễn đầu xuân có một trận mưa băng, những binh lính mới tuyển có người không chịu nổi nên bị thương hàn nặng, giờ đều đã trở về thành Yên Châu. Người như ta, Cốc tướng quân không cho phép trở về."

"Cốc tướng quân? Người mới đến là Cốc tướng quân? Là Cốc tướng quân đã ngàn dặm truy kích bắt gọn kẻ địch trong vòng vây đó sao?" Vị Cốc tướng quân đó là thần tượng trong lòng Hoa Nhi, lúc này nghe nói tướng quân mới họ Cốc, mắt nàng sáng rực lên.

Triệu Diệp "suỵt" một tiếng, rồi gật đầu. Thấy hai người họ thực sự muốn biết, hắn dặn dò kỹ lưỡng đừng nói với người khác, rồi mới kể lại chi tiết.

Thành Yên Châu là trọng địa phía Bắc, triều đình từ xưa đến nay luôn tăng cường phòng vệ, bất kể sơn tặc quấy phá thế nào, người Thát Đát bên kia sông Ngạch Viễn cũng không được phép bước vào thành. Vừa rồi, quân thủ thành đột nhiên rút lui, đại doanh Yên Châu trở nên trống rỗng.

Tin tức quân thủ thành rút về kinh thành mới truyền đến, trong triều đã náo loạn, nói cửa thành mở toang, mời người Thát Đát vào, thiên hạ sẽ đại loạn. Phe Thái tử kiên quyết rút quân, triều đình cũng không tìm được một vị tướng tài giỏi nào khác. Cuối cùng là Cốc tướng quân chủ động xin đi. Cốc tướng quân là cữu phụ của Thất hoàng tử.

Những năm gần đây, Thất hoàng tử vì nhân từ lại thông tuệ, thế lực dần lớn mạnh. Thái tử coi Thất hoàng tử là cái gai trong mắt. Có lẽ lần rút quân này không phải là thật, chỉ để ép cữu phụ của Thất hoàng tử rời kinh thành.

Nghĩ lại vẫn liên quan đến tranh giành ngôi vị.

Cốc tướng quân vừa đến thì bên kia sông đã yên tĩnh.

"Muội có biết trận chiến Tuy Viễn năm xưa, quân ta một người địch trăm người không? Đó chính là kỵ binh của Cốc tướng quân. Ta rất kính trọng Cốc tướng quân, làm nha dịch ở Yên Châu bao nhiêu năm, cuối cùng cũng gặp được một người khiến ta kính trọng, bản thân ta cũng không muốn trở về."

Những chuyện Triệu Diệp nói, Hoa Nhi không hề bất ngờ. Có thể thấy manh mối từ những thứ Tiên Thiền sao chép. Nàng nhìn Tiên Thiền, ngón tay quấn quanh chiếc khăn, không biết đang nghĩ gì. Sau đó nàng vung chiếc khăn trắng: "Ta đi chạy bàn đây, bữa này hai người phải ăn ngon, tính cho ta."

"Muội mới kiếm được mấy đồng, sao lại tính cho muội?" Tiên Thiền cười: "Không được làm ra vẻ hào phóng."

"Ta có một xâu tiền, Bạch nhị gia thưởng."

"Đó là tiền muội đổi bằng mạng sống." Tiên Thiền vội vàng kéo nàng lại: "Ta còn muốn nói với muội chuyện này, sau này không được như vậy nữa. Hôm nay Mặc sư phụ còn nói muội ngốc, nói Bạch nhị gia đi nam chạy bắc gặp nhiều chuyện rồi, chỉ có mình muội là người không liên quan mà xông lên cứu."

"Ta thấy hắn sắp chết..."

"Người ta không chết được." Tiên Thiền bẻ ngón tay đếm cho Hoa Nhi nghe những người tài giỏi bên cạnh Bạch Tê Lĩnh, có ra sao cũng không đến lượt nàng xông lên. Hoa Nhi tiếp thu, sợ Tiên Thiền càng tức giận, vội vàng gật đầu nói ta nhớ rồi, sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.

Nàng quay người đi làm việc, thỉnh thoảng nhìn về phía Tiên Thiền và Triệu Diệp đang ngồi đối diện bên cửa sổ.

Tháng ba đầu xuân, ngoài cửa sổ là bến tàu, mặt sông lấp lánh, phản chiếu ánh sáng lên khuôn mặt của hai người họ. Triệu Diệp gắp một miếng thịt đặt vào bát Tiên Thiền, rồi ngây ngốc nhìn cô cười. Nếu là người khác, một người sắp đi kinh thành, một người phải giữ đại doanh, đều là sống chết chưa biết, tuyệt đối không thể cười được. Nhưng hai người này, nhân lúc không ai để ý liền nắm tay, mỉm cười thấu hiểu, như thể những phiền muộn đó không liên quan gì đến họ.

Ngay cả khi họ nói về chuyện tương lai, cũng bình thản như vậy. Tiên Thiền chỉ cảm thấy có lỗi với Hoa Nhi, cô phải đi kinh thành ổn định trước, mẫu thân cần giao cho Hoa Nhi chăm sóc. Bản thân Hoa Nhi đã rối bời, vì cô ấy và A Hủy đi kinh thành, lại có thêm một người già và một đứa trẻ. Tiểu Song tuy hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng không thể gánh vác, không biết Hoa Nhi sẽ phải chịu bao nhiêu vất vả.

"Sau này chúng ta sẽ báo đáp Hoa Nhi thật tốt." Triệu Diệp an ủi cô: "Ta cũng sẽ thường xuyên trở về, muội cứ yên tâm đi, nếu Hoa Nhi biết muội lo lắng nhiều như vậy, muội ấy cũng sẽ không vui. Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tính cách của Hoa Nhi chúng ta đều rõ."

Tiên Thiền cảm thấy có lỗi với Hoa Nhi, trong lòng cũng không nỡ rời xa Triệu Diệp. Cô có vẻ không để tâm, nhưng không biết bao nhiêu đêm không ngủ được. Ăn cơm xong cô và Triệu Diệp kẻ trước người sau, đi qua bến tàu nhộn nhịp, đi thẳng về căn nhà rách nát ở ngõ Liễu.

So với mùa đông năm ngoái, trong nhà đã có chút hơi ấm. Tiên Thiền nhẹ nhàng ôm Triệu Diệp, thì thầm kể lể với hắn. Cô sắp đi rồi, cô không nỡ xa hắn. Bàn tay ấm áp của hắn nâng niu khuôn mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi và giữa lông mày cô. Cô kéo tay hắn, muốn cùng hắn bái thiên địa trở thành phu thê, nhưng hắn lại nói: Đừng vội, Tiên Thiền!

Triệu Diệp không muốn làm chuyện hồ đồ vào lúc này. Kinh thành và thành Yên Châu không giống nhau, ở đó có những văn nhân sĩ tử chân chính, những công tử hào môn, hắn muốn Tiên Thiền đi xem. Nếu cô ấy xem xong vẫn yêu hắn, thì ở nơi xa xôi phía Bắc này, trái tim hắn sẽ sáng như những vì sao soi bóng trên sông Ngạch Viễn, cô ấy sẽ mãi mãi nhìn thấy.

Khi Tiên Thiền đi Triệu Diệp không thể về kịp để tiễn cô, vì vậy hắn ôm chặt cô, thì thầm với cô, dặn cô phải tự chăm sóc tốt cho mình. Nói hết với cô tất cả những lời dặn dòn bảo trọng, hắn lại phải rời đi. Trên đường đến đại doanh, cô đi theo sau hắn, tiễn hắn đến ngã rẽ.

Tiên Thiền nhìn Triệu Diệp ca ca của mình không quay đầu lại, nhưng cô biết hắn nhất định đã khóc. Cả hai đều không biết khi nào sẽ gặp lại, chỉ coi đây là một cuộc hành trình vì số phận của mình, mang theo lời hứa 'sơn thủy tương y'.*

* "山水相依" - sơn thủy tương y - núi và nước nương tựa vào nhau.

Ngày hôm đó là một ngày bình thường trong mùa xuân tươi đẹp của thành Yên Châu. Sau khi Tiên Thiền và Triệu Diệp rời quán ăn, Hoa Nhi xin phép chưởng quầy đi đến Bạch phủ.

Bạch Tê Lĩnh đã thưởng cho tất cả các nha hoàn trong phủ một bộ y phục mới. Bộ váy áo đó được làm từ lụa Tô Hàng, áo cổ chéo màu vàng ngỗng thắt khuy, váy thêu Tô Châu màu xanh lục. Các nha hoàn mặc rất vui vẻ, ngay cả các bà tử trong nhà bếp cũng thay y phục mới cùng các nha hoàn xoay vòng trong sân.

Họ cười nói ồn ào, làm cho Bạch phủ vốn trầm lặng trở nên náo nhiệt lạ thường. Ngay cả những chú chim én làm tổ cũng vui lây, đứng trên xà nhà hót líu lo.

Hoa Nhi rất ngưỡng mộ. Hỏi lão quản gia dẫn đường: "Bạch nhị gia chỉ thưởng cho những gia nhân trong phủ, vậy tiểu nhị trong quán ăn có được thưởng không?"

"Nhị gia tuy không nói rõ, nhưng có nhắc một câu: Ta cũng cần thể diện. Cho nên ta đoán là cũng đã chuẩn bị cho ngươi một bộ." Lão quản gia rất hiểu lòng người. Bạch Tê Lĩnh chỉ nói thể diện của Bạch phủ quan trọng chứ không nói gì khác. Lão quản gia thích Hoa Nhi, cũng biết nàng chính là "thể diện" mà Bạch Tê Lĩnh nói, vì vậy tự ý làm chủ chuẩn bị cho nàng thêm một bộ y phục.

Lão quản gia đã gần bảy mươi, thân hình vẫn còn khỏe mạnh, là quản gia được Bạch Tê Lĩnh mang về từ kinh thành. Gia nhân trong Bạch phủ chỉ gọi ông là lão quản gia, tên của ông là gì thì không người nào biết.

Thực ra lão quản gia họ Liễu, là người được Bạch Tê Lĩnh cứu trên đường trong lần đầu tiên hắn bị đuổi ra khỏi nhà. Bạch Tê Lĩnh trước mặt gọi ông là lão quản gia, sau lưng gọi ông là "Liễu Công **". Liễu Công văn võ song toàn, nhưng gân tay gân chân bị người ta chặt đứt, bản thân không thể luyện võ nữa. Trước khi Bạch Tê Lĩnh tự ý đi tòng quân, ông đã thực sự dạy hắn một số thứ để bảo toàn mạng sống.

** "公"- Công - dùng để xưng hô tôn kính với người đàn ông lớn tuổi.

Liễu Công và Bạch Tê Lĩnh là bạn vong niên, ông dốc lòng truyền thụ cho Bạch Tê Lĩnh, Bạch Tê Lĩnh đối xử với ông rất kính trọng. Lần này trở về kinh thành, Liễu Công nói tuổi già không chịu nổi sự xóc nảy không muốn đi nữa, Bạch Tê Lĩnh liền giao gia nghiệp ở vùng này cho ông. Tiện thể bàn bạc với ông: Ông một mình chạy đi chạy lại thực sự vất vả, chi bằng chọn một người ưng ý cho ông dùng. Người đó nhanh nhẹn, chịu khó chịu khổ, lại thú vị, khi rảnh rỗi còn có thể chọc cười Liễu Công.

Liễu Công vuốt bộ râu đẹp của mình mỉm cười hiền từ: "Người mà Nhị gia nhắc kia hẳn là Hoa Nhi, người quen chạy đến Bạch phủ."

"Phải, là cô ấy."

"Vậy thì tốt quá, ta 'cũng' thấy cô nương ấy rất vừa mắt."

Liễu Công dùng từ "cũng", hàm ý rất nhiều, Bạch Tê Lĩnh không để tâm, chỉ nói vậy thì giao người cho Liễu Công.

Lúc này Liễu Công nhìn Hoa Nhi thấy cô gầy hơn trước một chút, mặc quần áo mùa đông được phát trong phủ, lại để lộ mắt cá chân, ống quần lửng lơ. Ông cảm thấy rất hài lòng: "Xem ra thức ăn của Bạch phủ không uổng phí, Hoa Nhi cô nương đã lớn phổng phao rồi."

Hoa Nhi cười khúc khích: "Con cũng cảm thấy hình như mình cao lên rồi, hôm nay ra ngoài suýt nữa thì đụng vào khung cửa thấp trong nhà. Bà nội còn hỏi con là khung cửa thấp đi hay là con cao lên." Nói xong nàng đứng cạnh lão quản gia so chiều cao, mãi cũng không so ra được điều gì.

Liễu Công đưa Hoa Nhi đi nhận y phục mới. Đứng trong căn phòng đầy váy áo, nàng trầm trồ trước vẻ đẹp của chúng. Nàng nghĩ: Quả nhiên mình cũng thích những thứ này, quả nhiên mình sinh ra đã yêu cái đẹp. Nàng cẩn thận chạm vào, chiếc váy mềm mại trơn tru làm lòng nàng say mê. Nàng cười nhạo mình: Quả nhiên là thiếu hiểu biết.

Hoa Nhi chọn một bộ thay vào, nàng chưa từng mặc chiếc váy nào như vậy, kéo vạt váy xoay trái xoay phải, tự ngắm mình trước gương đồng: Đây là cô nương nhà ai vậy? Xinh đẹp quá! Nói xong học theo các tiểu thư khuê các che miệng cười khúc khích, tự mình cũng bật cười.

Nàng ôm y phục cũ của mình đi ra, thấy Liễu Công đứng đó đợi, liền bước đến trước mặt ông. Nàng quá gầy, y phục rộng thùng thình trên người, vòng eo nhỏ nhắn bị hàng khuy tàu thít lại, cái cổ dài gầy đến nỗi không lấp đầy được cổ áo. Bản thân Hoa Nhi thì hài lòng, xoay một vòng hỏi lão quản gia: "Thế nào? Có đẹp như họ không?"

"Vẻ đẹp của Hoa Nhi cô nương là độc nhất vô nhị."

"Độc nhất vô nhị thế nào?"

"Vẻ đẹp không phô trương, không diêm dúa."

"Vậy là không đẹp." Hoa Nhi bị Liễu Công chọc cười khúc khích, thầm nghĩ ông lão này thật thú vị, người khác khác nói ông thường có vẻ gian xảo như chó giữ nhà, thực ra là miệng lạnh tim nóng. Nàng nhìn Liễu Công như nhìn thấy ông nội Tôn, trong lòng ấm áp, muốn làm nũng với ông.

Liễu Công thương Hoa Nhi, không ngừng khen nàng. Hoa Nhi mãn nguyện, ôm y phục đi tìm Bạch Tê Lĩnh, vừa vào cửa liền khoe với hắn: "Nhị gia ngài xem, có phải người đẹp vì lụa không?"

Bạch Tê Lĩnh liếc nhìn nàng, chê nàng quá gầy, y phục quá rộng, nhíu mày, thực sự không nói được lời khen nào, lại cúi đầu xử lý những thứ trước mắt. Thứ này thực ra rất khó, phải làm thủ công, gọi là xâu hạt. Sợi chỉ nhỏ xâu vào từng hạt lưu ly, sau đó buộc chặt hai đầu.

Hoa Nhi thấy hắn thực sự vất vả, liền nói: "Mười lăm đồng."

Bạch Tê Lĩnh vứt sợi dây đã xâu xong vào đĩa kêu lách cách, Hoa Nhi cười nói: "Chậc chậc, hạt lớn hạt nhỏ rơi trên đĩa ngọc."

"Ngươi biết đọc sách sao?"

"Tiên Thiền mấy hôm trước đọc cho ta nghe."

"Nếu ngươi muốn đọc sách, Liễu Công có thể dạy ngươi. Ta đã giao ngươi cho Liễu Công, ngươi có thể học quản gia, cũng có thể học chữ; nếu ngươi có tài, còn có thể học võ."

Hoa Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc lâu mới nói: "Học đọc học viết, cũng giống Tiên Thiền giúp Nhị gia sao chép những thứ nguy hiểm sao? Cũng giống Tiên Thiền, cùng Nhị gia đi kinh thành, tranh giành một thiên hạ thái bình sao?"

Bạch Tê Lĩnh lặng lẽ nhìn nàng, hắn biết Tiên Thiền sẽ không nói cho nàng nghe, thông minh như nàng, nhất định đã dò la được điều gì. Hắn không định lừa dối nàng, nếu nàng hỏi gì hắn nhất định sẽ nói thật. Nhưng nàng không hỏi gì cả, chỉ mỉm cười với hắn: "Nhị gia ngài có biết không? Từ mùa đông năm ngoái, trên người ta đã xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, những người bên cạnh sắp đi hết rồi. Ban đầu ta oán trách ngài, nhưng sau này ta đã hiểu ra, ngài nói đúng, mỗi người một chí hướng, mỗi người một con đường. Điều duy nhất ta mong muốn là: Dù ở đâu, sống là tốt rồi. Nếu không sau này còn phải làm hình nhân để đốt."

"Ta hứa với ngươi, Tiên Thiền và A Hủy, ta sẽ đưa đi thật tốt, đưa về thật tốt."

"Sao ngài phải hứa với một nô tài như ta?" Hoa Nhi nghiêng cổ nhìn hắn, trên d** tai đầy đặn nếu có một đôi hoa tai chắc cũng sẽ rất đẹp.

Bạch Tê Lĩnh thấy Hoa Nhi thật không biết điều, liền không để ý đến nàng nữa.

Nàng ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ, cúi đầu xâu hạt, hạt lưu ly nuốt ánh sáng mặt trời rồi thả lại lên gò má, khiến đôi má nàng ửng hồng. Bạch Tê Lĩnh ngồi uống trà đối diện Hoa Nhi, vẫn nhớ khuôn mặt đỏ ửng và thô ráp của nàng vào mùa đông năm ngoái. Giờ đây các vết nứt nẻ hầu như đã biến mất để lộ làn da trắng nõn. Giống như cái cây khô trước cửa Bạch phủ, cuối cùng cũng gặp mùa xuân. Nàng đã có dáng dấp của một thiếu nữ, trông xinh đẹp hơn trước.

Hoa Nhi nhanh tay, từng hạt lưu ly rất ngoan ngoãn trên đầu ngón tay nàng. Bạch Tê Lĩnh nhìn một lúc, lại gọi nha hoàn đi lấy cái mới. Người được gọi là 'nha hoàn' trông có vẻ đã ngoài bốn mươi, là một người lạ. Hoa Nhi thấy ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn thêm hai lần, rồi nói: "Bạch nhị gia thực sự là một người kỳ lạ."

"Kỳ lạ thế nào?"

"Nha hoàn của các ông chủ khác đều xinh đẹp lanh lợi, Nhị gia hình như rất sợ những cô nương tuổi mười sáu, mười bảy, như thể sợ bị ăn thịt vậy."

Tạ Anh ở ngoài cửa sổ nói: "Nhị gia sợ bị người ta trèo giường. Lần trèo giường đó đã làm Nhị gia sợ chết khiếp." Bạch Tê Lĩnh cầm một tách trà ném ra ngoài cửa sổ, Tạ Anh tránh được, hừ một tiếng. Hanh Tướng nhanh tay đỡ lấy, trách móc: "Ngươi không đỡ sao? Đây là ấm trà làm từ đất sét tốt nhất đấy."

"Nhị gia của chúng ta không sợ trời không sợ đất, lại sợ mấy tiểu nha hoàn trèo giường." Hoa Nhi nhanh trí lại nảy ra ý tưởng xấu. Nàng nghĩ đến việc nửa đêm để lão quản gia cho nàng vào, vòng qua Tạ Anh, dọa Bạch Tê Lĩnh một trận, xem liệu có thể nhân lúc hắn kinh hoàng mà đòi lấy gia sản của hắn hay không. Nàng cũng chỉ nghĩ vậy, lại nghĩ đến vẻ mặt đáng sợ của Bạch Tê Lĩnh, e rằng hắn mà hất tay một cái là nàng sẽ bị ngã từ trên giường xuống đất, mất nửa cái mạng.

Nha hoàn ôm đến một cái hộp nhỏ, bên trong đầy những hạt lưu ly. Hoa Nhi hỏi: "Cái này để làm gì vậy? Xâu nhiều thế này?"

"Nhị gia nói lưu ly đẹp, xâu xong treo lên cửa sổ." Tạ Anh lại nói.

Hoa Nhi tuyệt đối sẽ không tin Bạch Tê Lĩnh có tâm trạng nhàn rỗi như vậy, nhưng vì muốn kiếm chút bạc nên nàng cứ xâu. Đợi mọi người đi hết, nàng mới nói với hắn: "Mấy ngày nay bến tàu không được yên tĩnh cho lắm."

"Ừ."

"Ngài biết rồi sao?"

"Biết."

Hoa Nhi nhíu mày: "Ta thấy những người đó rất giống những kẻ đã ám sát ngài trước đây. Nhưng lại cảm thấy có chút khác biệt. Những người này nói chuyện không gượng gạo. Hơn nữa, sau khi đại doanh thay đổi quân thủ thành mới, thì lại yên tĩnh hơn nhiều. Triệu Diệp ca ca hôm qua trở về, rất tin phục vị tướng quân mới đó."

Hoa Nhi hạ giọng nói: "Vị tướng quân mới được giao nhiệm vụ trong lúc nguy cấp, đến nay triều đình vẫn chưa ban bố cáo thị, dân chúng đều không biết người đến là ai. Nhưng ta tin rằng Nhị gia nhất định đã biết rồi."

"Ai vậy?" Bạch Tê Lĩnh cố ý hỏi nàng.

"Cốc đại tướng quân đã ngàn dặm truy kích bắt gọn kẻ địch trong vòng vây. Cốc gia quân đã đến." Mắt Hoa Nhi sáng lên: "Ta thích nhất nghe kể chuyện về Cốc gia quân, cũng kính phục nhân cách của Cốc đại tướng quân. Nghe nói người mới đến là ông ấy, ta thậm chí còn muốn trà trộn vào đại doanh để xem."

"Rồi sao nữa?" Bạch Tê Lĩnh hỏi: "Xem xong rồi sao?"

"Thì chỉ là xem thôi." Hoa Nhi nói chuyện phiếm với hắn: "Ngài có quen Cốc đại tướng quân không?"

"Không quen."

"Nói dối."

Hoa Nhi dừng công việc đang làm, nghiêm túc nhìn Bạch Tê Lĩnh: "Triệu Diệp ca ca nói Cốc gia quân dùng một loại nỏ, có thể bắn xa trăm thước. Còn nói mỗi người bọn họ đều có một phi tiêu, phi tiêu đó, giống hệt cái ngài đã cho ta." Hoa Nhi dừng lại một chút: "Binh khí bọn họ dùng chính là lô binh khí đã đoạt lại từ núi Hoắc Linh ngày đó. Nhị gia, mặc dù ngài không nói gì, nhưng về nơi đi của lô binh khí này, ta thật sự kính phục ngài."

Hoa Nhi quả thật rất thông minh. Ngày thường vui vẻ nghịch ngợm, nhưng những chi tiết nhỏ nhặt đó nàng luôn suy ngẫm thấu đáo, nàng biết nhưng hiếm khi nói ra, nếu không phải giữa họ đã trải qua nhiều lần sinh tử, lại từng có những lúc thẳng thắn mở lòng, e rằng hôm nay những lời này nàng sẽ nuốt vào bụng, cả đời không nói ra.

Hoa Nhi cúi đầu xâu hạt lưu ly, nhưng vẫn tự mình nói: "Hoắc Ngôn Sơn từng nói: Thái tử trong cung là kẻ ăn thịt người, tiểu thái giám đi ngang qua đều bị hắn đè ra sỉ nhục, không kính trời đất không kính thần linh, càng không kính bách tính. Trước đây ta từng lo lắng Nhị gia có phải là người của thái tử hay không, bây giờ ta không sợ nữa, Nhị gia không phải. Ta nghĩ, Nhị gia là người độc đoán, nhưng trong lòng Nhị gia cũng có một ngọn đèn. Nhị gia rõ ràng mọi chuyện, Nhị gia cũng có điều nên làm và điều không nên làm."

"Vì vậy, chủ tớ một đời, những lời hay ý đẹp không thể để Nhị gia nói hết. Hoa Nhi cũng muốn nói vài câu: Hoa Nhi tin ngài. Bất kể sau này ở đâu, nghe thấy gì, dù Nhị gia vì mưu phản mà lên đoạn đầu đài, bị người đời phỉ báng, Hoa Nhi cũng cảm thấy Nhị gia không phải là người là người tội ác tày trời không thể tha thứ."

Lời này nghe thật nản lòng, còn liên quan đến chuyện đoạn đầu đài. Bạch Tê Lĩnh bảo Hoa Nhi im miệng chuyên tâm xâu hạt lưu ly của mình, nói thêm một câu nữa thì cút đi. Hoa Nhi vừa xâu hạt vừa cười khúc khích. Bên ngoài, Tạ Anh bĩu môi với Hanh Tướng, khinh thường hai chủ tớ tình sâu nghĩa nặng bên trong.

Sau đó Bạch Tê Lĩnh hỏi nàng: "Người Thát Đát còn đến quán ăn không?"

"Còn."

"Còn chuyện lạ nào khác không?"

"Chuyện lạ rất nhiều, liên tiếp xảy ra."

"Ngươi phải bảo trọng."

"Nhị gia cũng vậy."

Hoa Nhi treo từng sợi hạt lưu ly đã xâu xong lên, nếu kết chúng lại thành một tấm rèm cửa, vào mùa hè gió thổi qua, hạt va vào nhau kêu leng keng, cả căn phòng tràn ngập ánh sáng lưu ly, chắc chắn sẽ rất đẹp.

"Vậy thì, hôm nay coi như tạm biệt Nhị gia!" Hoa Nhi cười rạng rỡ, bắt chước nha hoàn có quy củ nâng váy cúi chào Bạch Tê Lĩnh. Bạch Tê Lĩnh hừ một tiếng, quay mặt ra cửa sổ không nhìn nàng. Hắn xưa nay ghét chuyện nhi nữ thường tình, đại trượng phu phải đội trời đạp đất, đi thì đi ở thì ở, cần gì những lời tiễn biệt vô dụng này.

Hắn quay lưng về phía nàng nói: "Nếu nhìn trúng ai, không cần sợ. Cứ để Liễu Công giúp ngươi viết một lá thư cho ta, ta sẽ cướp người trong lòng về giúp ngươi. Nếu không nhìn trúng ai, cũng không cần sợ, cứ theo Liễu Công thật tốt, sau này làm phú thương phương Bắc, để phương Bắc có danh tiếng của ngươi."

"Vậy ta xin tạ ơn Nhị gia."

Hoa Nhi nâng váy rời khỏi Bạch phủ, đi đường còn không vững. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng mặc bộ váy như vậy, gió thổi qua, váy bay lượn, nàng liền tưởng tượng mình là tiên nữ, có thể cưỡi gió mà đi.

Đi vài bước, lại quay đầu đứng lại, nhìn cánh cổng phủ nghiêm trang rất lâu, rồi mới từ từ rời đi.

Nàng nhớ đến một câu trong vở tuồng của tiên sinh kể chuyện: Người này, gặp một lần thì ít đi một lần. Lúc chia ly không bao giờ nói ngày sau còn dài. Giang hồ đường xa, không có ngày sau, không có dài lâu. Nghe tin sinh tử, cười nói đối mặt, còn lại đều là xong rồi. Xong rồi!

Nàng bắt chước người kể chuyện lắc đầu: Xong rồi! Xong rồi!
 

Bình Luận (0)
Comment