Tiểu Song không chịu đi đâu cả, cô bé mất mẹ và ca ca, khi ngủ cứ ôm chặt cánh tay Hoa Nhi. Cô bé liên tục gặp ác mộng, thường xuyên giật mình tỉnh giấc, hét lớn: "Ca ca ơi! Ca ca ơi! Nương ơi! Nương ơi!" Mỗi lần như vậy, Hoa Nhi lại ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.
Nàng hỏi Tiểu Song vừa tỉnh giấc: "Mơ thấy gì vậy?"
Nước mắt vẫn còn vương trên má Tiểu Song: "Mơ thấy ca ca rơi xuống sông. Mơ thấy mẫu thân lạc mất rồi."
Trong giấc mơ của Tiểu Song không có cuộc thảm sát đó, nhưng hai người trong giấc mơ của cô bé thì đã ra đi rồi.
Trong thành Yên Châu đổ nát, hầu như không còn tìm thấy một ngôi nhà nguyên vẹn nào. Hoa Nhi không hiểu, người Thát Đát muốn thành Yên Châu thì cứ lấy đi, tại sao lại phải giết chóc, đốt phá, biến Yên Châu ngàn năm này thành một đống đổ nát? Nàng không hiểu, thành trì dễ đổi chủ nhưng lòng người khó thu phục nhất. Chính là muốn giết, muốn đốt, muốn lột da, muốn hủy diệt nó, để xương sống của người Yên Châu cong xuống, thấy đại đao giương lên thì nhanh chóng rụt cổ quỳ xuống, từ nay về sau sẽ trở thành một nô lệ thực sự.
Thù hận lan rộng trong tim Hoa Nhi đến mức nàng cảm thấy mình sắp bị nó nhấn chìm.
Khi Bạch Tê Lĩnh rời đi, nàng đã nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Ta có thể sống sót, ta muốn giết hết bọn chúng." Nhưng hắn đi rồi, linh hồn nàng dường như cũng mất theo.
Thầy tướng số từng bỏ chạy khi thấy tình hình không ổn, giờ lại quay về. Cầm lá cờ rách nát, vai đeo túi vải sờn, ông ấy đảo mắt lượn lờ giữa những thi thể. Hoa Nhi đứng từ xa nhìn, nhớ lại ngày nọ ông ấy đã nói với nàng: Sắp có chuyện lớn, mau chạy đi!
Khi ấy, Hoa Nhi đã không tin, để rồi thảm cảnh xảy ra. Nàng thao thức suốt đêm, nhớ lại số mệnh đã nhiều lần nhắc nhở nàng, nhưng nàng còn trẻ dại, ngu ngốc, chẳng nghe lọt tai lời nào.
Thầy tướng số đi đến trước mặt Hoa Nhi, dọn một chỗ giữa đống lộn xộn xung quanh nàng để ngồi xuống. Mặt ông ta đột nhiên xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, giống như vỏ cây cổ thụ, không còn nhẵn nhụi như trước kia. Nhưng ánh mắt của ông ta lại dịu xuống, đầy từ bi, ông ta nói với nàng: "Ngày đó ta bảo ngươi chạy mà ngươi không chạy, muộn rồi phải không? Chết hết rồi phải không?"
Hoa Nhi vốn đã đau lòng, nghe ông ta nói câu đó xong thì bật khóc nức nở. Nỗi đau chôn sâu trong tim nàng bỗng chốc vỡ òa. Khi A Hủy chết trước mặt nàng, nàng thậm chí không thể thốt nên lời, nàng câm lặng. Lúc này nàng lại hận chính mình, nếu lúc đó nàng có thể kêu lên, có lẽ A Hủy đã không lạc lối giữa trời và đất.
Hoa Nhi khóc, khóc mãi, thầy tướng số ngồi đó nhìn nàng khóc. Rất lâu sau, nàng khóc mệt, dừng lại, ông ta mới từ tốn nói: "Biết trước thiên mệnh thì sao? Trách bản thân thì sao? Chẳng qua chỉ là một giấc mộng hão huyền mà thôi. Trước đây ta muốn bói cho ngươi, ngươi nói cơm còn không đủ ăn, không muốn bói quẻ này. Hôm nay ta lại hỏi ngươi, có muốn ta bói cho ngươi một quẻ không?"
"Xin ông." Hoa Nhi vừa khóc vừa gật đầu. Nàng quá sợ hãi, sợ tương lai mù mịt, sợ người thân sẽ ra đi hết, sợ đêm tối không còn sao, sợ nước sông Ngạch Viễn cạn khô, sợ thành Yên Châu biến mất trên bản đồ.
Thầy tướng số lấy ra một cái mai rùa, bảo nàng dùng đá cuội tự tay khắc lên đó. Hoa Nhi không biết khắc gì, ông ta bảo nàng cứ khắc tùy tiện. Nàng khắc lung tung, mai rùa bị nàng vẽ loạn xạ, hệt như trái tim nàng, gai góc khắp nơi, không tìm thấy lối ra.
Khi lửa bùng lên, cả hai đều nín thở. Thầy tướng số cẩn thận nhìn những đường vân, ngước lên trời khấn, cúi xuống đất niệm, dường như muốn bái lạy hết thần linh bốn biển tám phương, cuối cùng mới dừng lại. Những nếp nhăn trên mặt ông ta biến mất một cách kỳ diệu, một ánh sáng đỏ từ ngực ông bay thẳng lên, bao phủ đến đỉnh đầu, cuối cùng xông thẳng lên trời.
"Ông là thần tiên?" Hoa Nhi hỏi.
"Thế gian vốn không có thần tiên, thần tiên ở trong lòng người." Thầy tướng số phe phẩy quạt mo: "Quẻ của ngươi là điềm lành, từ nay về sau những người mà ngươi dựa vào đều sẽ không rời đi, những gì ngươi muốn bảo vệ đều bình an. Nếu ngươi còn muốn hỏi thêm, không bằng bảy năm sau, trời đất luân hồi, ta lại đến đây gặp ngươi."
Ông ta không nói gì nhiều, nhưng dường như đã nói hết mọi điều. Những nếp nhăn trở lại trên mặt ông, ông mỉm cười với Hoa Nhi, cầm lá cờ đó, biến mất trong đêm tối.
Hoa Nhi rùng mình mở mắt, đám rơm bên cạnh vẫn còn ấm, vết nước mắt trên mặt vẫn chưa khô. Nàng không biết thầy tướng số có thật sự đến hay đó chỉ là một giấc mơ. Nàng sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Song nói: "Ít nhất hãy sống thêm bảy năm nữa, rồi đi hỏi cho rõ ràng."
Nàng có rất nhiều điều không hiểu, không ai cho nàng lời giải đáp. Đêm dài thăm thẳm tạm thời chưa thấy bình minh, điều duy nhất có thể khiến nàng tỉnh táo chỉ có Tiểu Song. Tiểu Song gầy gò nhỏ bé giống như nàng hồi nhỏ, tuổi còn nhỏ đã không còn nhà, được người khác ôm về nuôi.
Hoa Nhi sợ Tiểu Song đói, dẫn cô bé đi tìm thức ăn. Thành hoang này ở đâu có thể tìm được thức ăn? Nàng nghĩ đến Bạch phủ, hẳn là nơi đó có thức ăn. Nàng dắt Tiểu Song đi về phía Bạch phủ, thỉnh thoảng gặp một người quen bị cụt tay cụt chân, liền hỏi người ta bây giờ đang dưỡng thương ở đâu, hoặc khuyên người ta mau chạy đi.
Bạch phủ huy hoàng ngày xưa giờ đã bị cháy mất nửa cánh cửa. Nhìn xuyên qua nửa cánh cửa đó, Hoa Nhi thấy một đống đổ nát bên trong. Nàng nhớ đến Bạch Tê Lĩnh, hắn ngồi trên ngựa, chạy quanh nàng mấy chục vòng, hỏi nàng có muốn đi theo hắn không. Lúc đó nàng đau khổ, gục bên thi thể của A Hủy và bà nội Tôn, không nhìn hắn cho kỹ. Lúc này, nàng nhớ lại giọng nói run rẩy của hắn, lại tự hỏi lòng: Bạch nhị gia đã khóc sao?
Nếu hắn thật sự đã khóc, vậy hắn cũng đau lòng vì quê hương mình bị san thành bình địa sao?
Hoa Nhi kéo Tiểu Song vào Bạch phủ, đi thẳng đến nơi từng là thư phòng của Bạch Tê Lĩnh. Đồ đạc bên trong đã bị cướp sạch, ngay cả những bông hoa khắc trên xà gỗ cũng bị gạch bỏ. Bộ trường kỷ mà hắn thường dựa vào vẫn còn đó, Hoa Nhi đặt Tiểu Song lên, bảo cô bé ngồi, còn nàng đi tìm thức ăn.
Bất kể lúc nào, con người cũng phải ăn, chỉ cần còn sống, món nợ máu này sớm muộn gì cũng phải trả. Hoa Nhi đi đến đầu giường của Bạch Tê Lĩnh để tìm, nàng phát hiện ra một chiếc hộp gỗ, đựng đầy những hạt hồ đào đã bóc vỏ, đặt dưới chân giường. Có lẽ người Thát Đát không thèm thứ này, cũng lười đập phá nó. Hoa Nhi ôm hộp gỗ ngồi xuống bên cạnh Tiểu Song, nói với cô bé: "Tiểu Song, ăn đi!"
Tiểu Song vừa khóc xong, lúc này đã không còn chút sức lực nào, bản năng sinh tồn khiến cô bé phải ăn, nhưng cô bé ăn một miếng rồi nôn ra. Hoa Nhi ôm mặt cô bé lau nước mắt cho cô bé: "Tiểu Song, muội nghe Hoa Nhi tỷ tỷ nói này: Con người sống trên đời này, sớm muộn gì cũng phải chết. Người chết sớm là được lên trời hưởng phúc, người ở lại mới là chịu tội. Nhưng thân thể tóc da của chúng ta là do phụ mẫu ban cho, không thể đối xử tệ bạc với nó như vậy. Chúng ta phải ăn, phải sống, phải tranh giành một hơi thở cho mình trong thế gian này. Được không, Tiểu Song?"
Hoa Nhi ôm Tiểu Song, nàng thật sự muốn khóc òa lên, nhưng nước mắt của nàng đã cạn khô rồi.
Tiểu Song cuối cùng cũng ăn, cô bé nhét từng nắm lớn vào miệng, nhét mãi đến nghẹn cũng không nỡ nhổ ra, cố nuốt xuống.
Bên ngoài có tiếng động, Hoa Nhi lập tức kéo Tiểu Song chạy vào phòng ngủ. Hai người trốn sau bình phong cùng nín thở, Tiểu Song run rẩy trong vòng tay nàng.
Có lẽ là ba đến năm người đang đến, Hoa Nhi nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi nàng: "Hoa Nhi, Hoa Nhi."
Là Triệu Diệp.
Bạch Tê Lĩnh trước khi rời đi đã bảo Hoa Nhi đợi Triệu Diệp. Hắn nói với nàng rằng Triệu Diệp sẽ sống sót đến tìm nàng. Hoa Nhi đợi mấy ngày không thấy động tĩnh, nàng tưởng Triệu Diệp cũng đã chết.
Hoa Nhi kéo Tiểu Song chạy ra ngoài, liền thấy Liễu Công dẫn Triệu Diệp đến.
Bạch Tê Lĩnh nói với Liễu Công: Hoa Nhi thông minh, cô ấy sẽ không để mình và Tiểu Song chết đói. Cô ấy sẽ đi đến những nơi có thể tìm thấy thức ăn. Nếu cô ấy không ở ngõ Liễu thì ông hãy tìm ở Bạch phủ và quán ăn bên bến tàu, đi hai nơi này trước.
Bạch Tê Lĩnh vẫn hiểu nàng, chủ tớ một đời, hiểu rõ tính cách của nàng. Hắn không yên tâm về nàng nên đã dặn dò Liễu Công dẫn Triệu Diệp đến tìm nàng.
Liễu Công nhìn khuôn mặt hốc hác của Hoa Nhi, lòng ông dâng lên nỗi xót xa: Khó khăn lắm mới nuôi béo lên được một chút, mấy ngày đã lại như thế này rồi.
Ông lại nhìn Tiểu Song. Lúc này cô bé đang co rúm trong vòng tay Hoa Nhi, bị dọa sợ nên không dám nhìn người. Hoa Nhi tỷ tỷ là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô bé.
Trong lòng Hoa Nhi có ngàn vạn lời cảm ơn muốn nói, nhưng nàng không nói gì cả. Triệu Diệp bế Tiểu Song lên, nói với Hoa Nhi: "Đi theo ta trước, Hoa Nhi! Người Thát Đát không biết khi nào lại đến nữa. Bọn họ đã chiếm được đại doanh rồi."
"Vậy từ nay về sau quân thủ thành sẽ ở trong núi sao?"
"Hai vị Cốc tướng quân nói: Không chết trận không quay về."
"Thành Yên Châu này thật sự giao cho bọn chúng sao?"
"Hai vị Cốc tướng quân nói: Sớm muộn gì cũng sẽ giành lại."
Cốc đại tướng quân cả đời chinh chiến, xông pha ngàn dặm, chưa từng nếm trải thất bại như vậy. Ông ngàn vạn lần không ngờ rằng lúc tuổi già lại bị triều đình mà ông đã chiến đấu cả đời vì nó và người Thát Đát cùng nhau bày ra một màn "bắt rùa trong chum". Tráng sĩ ôm hận nhưng khí phách vẫn còn. Trước khi xin lệnh đến Yên Châu, đâu phải họ chưa từng nghĩ rằng đây có lẽ sẽ là một con đường hung hiểm. Nhưng họ vẫn dứt khoát đến.
Hoa Nhi không ngờ trên đời này còn có người có khí phách như vậy, còn có người đặt bách tín Yên Châu trong lòng. Nàng không biết mình và Tiểu Song có làm phiền họ không. Liễu Công thì nói: Cứ đi đi, họ đến đây là để bảo vệ bách tính. Bây giờ đại chiến vừa kết thúc, cũng đang chỉnh đốn quân ngũ, tạm thời sẽ không xuất quân.
Lần này người Thát Đát cũng bị tổn thất nặng nề, đang nghỉ ngơi trong đại doanh Ngạch Viễn.
Hoa Nhi đi theo Triệu Diệp, nàng thấy mắt Triệu Diệp như vừa khóc xong, liền nhẹ giọng nói với hắn: "Triệu Diệp ca ca, Tiên Thiền nhờ ta nhắn với huynh một câu. Tỷ ấy nói đợi đến ngày chính đạo sáng tỏ là lúc các người đoàn tụ. Bất kể ở đâu, tỷ ấy sẽ nhớ huynh, đợi huynh. Tiên Thiền cũng muốn Triệu Diệp ca ca sống thật tốt."
Triệu Diệp lập tức rơi lệ, Tiểu Song vội vàng lau nước mắt cho hắn. Hắn nghẹn ngào nói: "Nếu các muội viết thư cho nhau, hãy nói với nàng ấy không cần đợi ta. Ta đã không thể cho nàng ấy sự ổn định, vừa không thể công thành danh toại. Trận chiến này không biết phải đánh bao nhiêu năm, nàng ấy đợi ta đến già nua, quãng đời tươi đẹp cứ thế trôi qua. Không cần đâu, không cần đâu."
"Hai người tuy ở hai nơi khác nhau, một người theo nghiệp võ, một người theo nghiệp văn, nhưng đều vì cùng một ước nguyện. Tiên Thiền sẽ không quên huynh, cũng sẽ không buông tay huynh. Nếu có một ngày, ngòi bút của Tiên Thiền có thể cứu người đời khỏi nước sôi lửa bỏng, thì thanh đao trong tay Triệu Diệp ca ca chính là ánh sáng trong lòng tỷ ấy. Thế gian không thể không có huynh, không thể không có Tiên Thiền, càng không thể không có hai người."
Hoa Nhi kéo tay áo Triệu Diệp: "Triệu Diệp ca ca, ngàn vạn lần đừng nói những lời như vậy nữa. Chúng ta từ ngõ Liễu bước ra, còn phải quay trở về. Huynh phải tin Tiên Thiền, cũng phải tin chính mình."
Triệu Diệp nghẹn ngào, lúc đó hắn theo tướng quân giao chiến với người Thát Đát, nghe trinh sát nói Yên Châu bị thảm sát, hắn tối sầm mắt lại, suýt chết trong tay người Thát Đát. Hắn đến đại doanh làm lính gác, chiến đấu đổ máu bên ngoài, chẳng qua là để bảo vệ sự bình an của người mình yêu, nhưng người mình yêu lại buộc phải đi xa. Ngày và đêm hôm đó, hắn đã thấy được nơi tối tăm nhất thế gian. Thanh đao của hắn vung ra hết lần này đến lần khác, mạng người trong mắt hắn như cỏ khô, chém là chém, hắn thậm chí không kịp nhìn kỹ. Hắn cảm thấy trên tay, trên người mình đều phủ một tầng máu tanh. Hắn không thể dùng thân thể như vậy để ôm lấy Tiên Thiền nữa.
Ta đã thành yêu ma rồi. Triệu Diệp nghĩ: Ta đã thành yêu ma rồi.
"Triệu Diệp ca ca, Tiên Thiền tuy là nữ nhi nhưng tỷ ấy cũng có hoài bão của riêng mình. Dì Vương đã chết dưới lưỡi đao của người Thát Đát khi gọi tên tiểu tam đệ, Tiên Thiền bây giờ chắc chắn đã biết. Tỷ ấy không về tiễn dì Vương chặng cuối, huynh có biết tại sao không? Vì Tiên Thiền đã buông bỏ tất cả mọi chuyện sau lưng, cũng mang theo tâm trạng quyết tử. Tiên Thiền yêu huynh, nhưng tỷ ấy không muốn huynh bảo vệ tỷ ấy. Tiên Thiền nói tỷ ấy muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn. Huynh đừng khóc nữa, Tiên Thiền biết huynh đau khổ như vậy tỷ ấy cũng sẽ rất đau khổ." Hoa Nhi khuyên Triệu Diệp, lấy chiếc khăn tay mà Tiên Thiền để lại cho nàng ra lau nước mắt cho Triệu Diệp.
Trên đời này sinh ly tử biệt quá nhiều, họ đã không còn thời gian để bận tâm nữa. Dù vạn tiễn xuyên tim, lúc này cũng có thể qua loa cho xong. Tiên Thiền mang theo tâm trạng quyết tử rời đi, Hoa Nhi mang theo tâm trạng quyết tử ở lại, Triệu Diệp mang theo tâm trạng quyết tử xuyên qua đống đổ nát, họ đều giống nhau.
Họ đi ra khỏi thành, xuyên qua khu rừng đó, cuối cùng đi đến trong núi.
Mùa hè trong rừng nhiều côn trùng rắn rết. Triệu Diệp ôm chặt Tiểu Song, Hoa Nhi đỡ Liễu Công, mấy người cứ đi sâu vào. Cuối cùng ở bên một con sông, họ nhìn thấy Cốc gia quân rải rác dọc bờ sông.
Triệu Diệp dẫn Hoa Nhi đi tìm Cốc Vi Tiên, ông ấy nhìn nàng một cái rồi hỏi nàng: "Sợ không?"
Hoa Nhi gật đầu rồi lại lắc đầu, đẩy tấm chăn mỏng mà Cốc Vi Tiên đưa cho nàng ra, nói: "Ta không cần chăm sóc. Ta đã đến đây rồi thì không còn là người cần chăm sóc nữa. Hoa Nhi xin thiếu tướng quân ban cho Hoa Nhi một việc."
Cốc Vi Tiên dường như không ngạc nhiên khi nàng nói như vậy, chỉ nghiêm túc nhìn nàng một lúc lâu không trả lời. Quân Cốc gia chưa bao giờ có nữ tử, huống hồ người trước mắt này lại gầy yếu như vậy. Ông ấy không lo lắng nàng sẽ trở thành gánh nặng, bởi vì ông ấy có thể nhìn thấy ý chí của nàng đủ kiên định.
Cốc Vi Tiên không nói gì, nhưng có một giọng nói như chuông đồng vang lên sau lưng họ: "Hay lắm! Hay lắm! Quân Cốc gia của ta cũng chào đón nữ tử sắt đá đầu tiên. Lo gì không đánh bại được giặt Thát Đát. Yên Châu không được giành lại."
Hoa Nhi nhìn người vừa nói, đôi giày chiến và áo giáp trên người ông đã rách nát, nhưng đôi mắt ông là đôi mắt mà tiên sinh kể chuyện thường nói "nhìn khắp giang hồ, thấy hết thiên hạ". Ngay cả những nếp nhăn trên mặt ông cũng kiên định như một dãy núi hùng vĩ. Ông đứng đó, cả người toát lên khí phách "không phá Lâu Lan thề không về".
Hoa Nhi không cần đoán cũng biết ông ấy là ai. Là vị tướng quân bất bại trong lời kể của tiên sinh kể chuyện, là huyền thoại chiến trường nổi tiếng từ khi còn thiếu niên, là anh hùng mà mỗi khi nghe chuyện kể về ông đều khiến nàng say mê.
Lúc này người đó đang đứng trước mặt nàng, không mang theo định kiến của thế gian về nữ nhi, nói nàng là "nữ tử sắt đá". Hoa Nhi biết thân mình yếu ớt, không những không phải sắt đá, mà còn là điểm yếu của đội quân sắt này. Nhưng lời của Cốc đại tướng quân đã khiến nàng cảm động.
"Ta... muốn làm trinh sát!" Hoa Nhi nói: "Thính giác của ta rất tốt, ta cũng rất thuộc đường, dù ở giữa núi non trùng điệp, ta cũng có thể nhìn ra lối thoát ngay lập tức." Hoa Nhi không biết lấy đâu ra dũng khí, một hơi nói: "Bạch nhị gia nói ta có thể làm trinh sát."
Đó vốn là một câu nói đùa trong chuyến đi hiểm nguy đó, nhưng hôm nay lại được số mệnh xóa đi lớp vỏ bọc của lời nói đùa, trở thành một sự thật không thể tranh cãi.
"Tốt!" Cốc đại tướng quân nói: "Tốt! Trinh sát!"
Liễu Công một bên vuốt râu, ông nghĩ: Tiểu cô nương này thật phi thường, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô đã đứng dậy từ nỗi đau. Cô dường như đã quên đi nỗi đau.
Đêm đó, Hoa Nhi tìm một cái cây trèo lên. Cây đó cao nhất, gần trời nhất, nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, từng ngôi sao đều sáng. Ngân hà mênh mông, không biết nỗi khổ của nhân gian. Triệu Diệp đến tìm nàng, cũng trèo lên cây ngồi cùng nàng. Khi họ còn rất nhỏ, cây cổ thụ ngoài thành là nơi trú ngụ của họ, từng đào tổ chim ngồi trên đó vui đùa. Trẻ con không lo âu, chỉ kể những chuyện nhàm chán mà giờ nghĩ lại thấy vô vị, nhưng tiếng cười đó lại chân thật, khiến họ bây giờ nghĩ lại mà đau lòng.
Họ phải nhớ nhung quá nhiều người, nhiều đến nỗi những cái tên đó lâu lắm cũng không thể đọc hết. Hoa Nhi nghĩ: Tiên sinh kể chuyện nói đúng, con người ta, gặp một lần là ít đi một lần. Khi chia ly không bao giờ nói ngày sau còn dài. Đường giang hồ xa xôi, không có ngày sau, không có dài lâu. Nghe tin sinh tử, cười nói đối mặt, còn lại đều là xong rồi. Xong rồi!
Họ tự an ủi mình thôi, buông bỏ đi, nhưng lại không buông bỏ được. Hoa Nhi hỏi Triệu Diệp: "Cơn ác mộng này chúng ta sẽ gặp cả đời sao?"
Triệu Diệp nức nở một tiếng: "Nó sẽ như hình với bóng."
Hoa Nhi từ trên cây xuống, lẩm bẩm một câu: "Hôm nay là thất đầu của A Hủy ca ca và bà nội Tôn."
"Là thất đầu của ngõ Liễu và thành Yên Châu." Triệu Diệp nói.
"Chúng ta đốt ít giấy đi?"
"Không có giấy."
"Đốt ít lá cây đi."
Họ tìm một nơi vắng vẻ, cành lá rậm rạp, che phủ họ bên trong, gom nhiều cành lá, muốn cầu phúc cho vong hồn. Tuy nhiên, vừa mới mưa xong, lửa dù thế nào cũng không thể đốt cháy, khó khăn lắm mới đốt được, lại toàn là khói.
Hai người ho sặc sụa đến ch** n**c mắt, Hoa Nhi nức nở nói: "Thất đầu rồi, lên đường đi! Đừng quay đầu lại."
Triệu Diệp một bên lau nước mắt, không ngừng thêm cành cây vào đống lửa, muốn cho lửa cháy mạnh hơn, mạnh hơn nữa.
Tiểu Song những ngày này luôn mơ, cô bé sẽ khóc mà tỉnh giấc từ trong mơ, ôm cánh tay Hoa Nhi mà khóc. Hoa Nhi nói: "A Hủy ca ca, đêm nay huynh hãy báo mộng cho Tiểu Song, bảo con bé hãy sống tốt, đừng khóc nữa. Huynh đi đường mang theo bà nội Tôn của muội, bà tuổi đã cao, không biết đường Hoàng Tuyền có dễ đi không?"
"Còn nữa, huynh ở bên kia cũng giúp muội tìm ông nội Tôn của muội. Có một chuyện muội hổ thẹn với bà nội, thật ra muội đã gặp ông nội rồi, chỉ là ông nội... ông ấy...muội không biết ông còn sống không..."
"Lên đường đi, lên đường đi!"
Khói trong rừng bất ngờ cuộn thành một luồng, mang theo hai đốm lửa nhỏ bay lên, xuyên qua kẽ hở của rừng, bay thẳng lên trời. Trong mơ hồ, Triệu Diệp và Hoa Nhi nhìn thấy một thành trì đèn đuốc sáng trưng và một số người mặt mũi mơ hồ. Những người kia đứng ở nơi trời đất giao nhau, thành vẫn là thành đó, người vẫn là những người đó, trong đêm đầy sao mênh mông, dần dần đi xa.
Họ chắc hẳn đã lên trời, vì những ngôi sao đó sáng hơn. Họ nhất định đã lên trời, vì trong chớp mắt sao rơi như mưa.
"Họ đi rồi." Hoa Nhi lẩm bẩm.
"Đúng vậy, đi rồi."
Triệu Diệp và Hoa Nhi đứng cạnh nhau, không nói thêm lời nào.