Hoa Nhi lần mò về phía góc tường, chẳng may giẫm phải thứ gì đó, nàng loạng choạng nép vào tường. Bên ngoài đột nhiên mưa như trút nước, kèm theo sấm chớp, căn phòng chợt sáng lên trong khoảnh khắc. Nàng nhìn thấy căn phòng, trong góc chất đống mấy thi thể, cùng với người đang ngồi đó.
Hoa Nhi bịt miệng, tưởng mình gặp ma.
Nàng nhớ ngày hôm đó, Bạch Tê Lĩnh đẩy cánh cửa chính khép hờ của Tôn phủ, những thi thể nằm la liệt trên đất. Tôn phủ bị diệt môn, nhưng Tôn lão gia bị cắt mất "của quý" lại ngồi ở đây. Toàn thân hắn đầy máu, nhe răng cười trong bóng tối. Trong ánh chớp, Hoa Nhi nhìn thấy cái miệng không răng của hắn và thanh đao cong trong tay hắn.
Nàng gần như không thở nổi.
Hoa Nhi đưa tay sờ vũ khí phòng thân, trống rỗng, không biết là đánh rơi trên đường hay vừa bị ai đó lấy mất.
Phía lão Tôn chợt có tiếng động, Hoa Nhi co rúm vào góc tường, nghe thấy giọng nói khô khốc của hắn: "Giết thêm một mạng nữa, ta sẽ được lên núi."
Hoa Nhi nín thở.
Nàng nhớ Phi Nô từng kể: Nếu muốn lên núi Hoắc Linh làm sơn tặc, trước hết phải trải qua một trận giết chóc, người sống sót mới được ở lại. Hoa Nhi từng nói đó là hành vi súc sinh, coi rẻ mạng người.
"Vì sao?" Nàng đè giọng hỏi, sợ bị lão Tôn nhận ra, dù hắn giờ đã điên loạn, khó lòng nhận ra nàng.
"Giết ngươi, lên núi."
"Nhưng ta không muốn lên núi, ta đến cầu bình an, cầu bình an cho người thân của ta."
"Đây là cửa tử, vào đây là phải chết, ngươi vô tình xông vào, vậy thì chịu chết đi!"
Hoa Nhi bị lời nói của hắn dọa sợ, tay s* s**ng tìm vũ khí, nhưng căn phòng trống trơn. Dường như chỉ có thanh đao cong trong tay lão Tôn. Hoa Nhi không biết hắn làm sao thoát chết, vì sao lại ở đây, vì sao muốn lên núi. Nàng chỉ muốn cười nhạo số phận mình quá hiểm ác.
Hoa Nhi thắc mắc vì sao lão Tôn chưa ra tay. Đợi đến khi cửa mở, người bên ngoài ném một thứ giống như tấm khiên vào, Hoa Nhi mới mơ hồ nhìn thấy lão Tôn chậm rãi đứng dậy. Hoa Nhi nhớ đến Phi Nô, lúc hắn kể chuyện này, có lẽ thực sự biết một hai điều, mà hắn lên núi, e rằng cũng đã trải qua một trận giết chóc như vậy.
Muốn làm sơn tặc, trước tiên phải nhập ma đạo.
Lúc này, lão Tôn muốn giết Hoa Nhi. Nàng nhìn thấy hắn từ từ đi về phía mình. Trong đêm tối đen như mực, thanh đao cong trong tay hắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh chớp. Hắn từ từ giơ đao lên, rồi hung hãn chém xuống. Hoa Nhi thở gấp né sang một bên, nhìn hắn chém đao vào bức tường đất. Hắn khó nhọc rút ra, rồi quay người lại. Hoa Nhi lúc này mới nhìn rõ, quần của hắn gần như rách, phần th*n d*** tr*n tr** xấu xí hiện ra trước mắt nàng. Hoa Nhi bị một trận buồn nôn, vịn tường nôn thốc.
Tiếng nôn của nàng đã chọc giận hắn. Hắn đột ngột xông tới hai bước, một lần nữa vung đao. Ba nhát đao liên tiếp, nhát nào cũng muốn lấy mạng Hoa Nhi. Hoa Nhi không thể làm thánh nhân mặc người chém giết mà không oán trách. Nếu nàng muốn sống, nàng phải chiến đấu. May thay người trước mặt là lão Tôn tàn ác, nàng không hề hối hận khi nảy sinh ý nghĩ giết người.
Hoa Nhi vùng dậy trong chớp mắt. Khi hắn tiếp tục chém tới, nàng đột ngột lao tới húc ngã hắn. Trong lúc hắn choáng váng, nàng vớ lấy chiếc ghế duy nhất đập vào hắn. Nàng không biết cú đó đập vào đâu, chỉ nghe thấy hắn rên lên một tiếng, rồi vùng vẫy đứng dậy. Hoa Nhi lại đập xuống, hết lần này đến lần khác, lão Tôn không còn động tĩnh nữa.
Hắn chết rồi.
Đây là lần đầu tiên trong đời Hoa Nhi giết người, giết kẻ từng hoành hành ở thành Yên Châu. Nàng dựa vào góc tường, như thể đã trải qua cả ngàn năm.
Giết người dễ dàng như vậy, Hoa Nhi nghĩ, giết người quả nhiên dễ dàng. Nàng thắc mắc vì sao mình không run rẩy, không sợ hãi, cũng không có lòng thương xót đối với mạng người. Mình cũng thành ma rồi sao? Nàng bò tới, lấy thanh đao cong, ngồi trong bóng tối lặng lẽ chờ đợi.
Nàng không biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra, cũng không biết liệu có còn ai vào không. Bên ngoài mưa như trút nước, như trời long đất lở, trong phòng mùi máu tanh nồng. Hoa Nhi ban đầu còn nôn, về sau, nàng tê liệt, không ngửi thấy nữa.
Mưa rơi cho đến gần sáng, đột nhiên tạnh. Ngoài hiên nước mưa nhỏ giọt tí tách, trong phòng dần có ánh sáng. Ánh sáng đầu tiên chiếu vào bức tường, ban đầu Hoa Nhi còn ngạc nhiên, sao lại có bức tường như hoa sen đọng sương sớm như vậy. Nhìn kỹ lại nàng mới thấy, đó là những vết máu đậm nhạt dính lên tường, như nét vẩy mực. Sau đó là đồ đạc trong phòng, Hoa Nhi lúc này mới nhìn thấy, giữa bức tường bên kia có một khoảng trống, thờ một pho tượng Phật. Pho tượng đó đó mỉm cười nhìn cảnh tàn sát trước mặt, trên gương mặt sứ trắng, còn một giọt máu cũ chưa lau sạch. Lão Tôn nằm ngửa, phần th*n d*** tr*n tr** vô cùng đáng sợ, Hoa Nhi vội quay mặt đi. Trong lúc quay mặt đi, nàng nhìn thấy trong đống thi thể chất chồng, mơ hồ có một đứa trẻ không đủ sức trói gà bị đè bên dưới.
Điều này khiến nàng đau lòng.
Mãi lâu sau, Hoa Nhi mới đi đến trước thi thể lão Tôn, cố nén cảm giác khó chịu, lục soát người hắn. Bên trong chiếc áo dính đầy máu của hắn, có một cái túi nhỏ được khâu vào, trong túi có một tấm thẻ gỗ. Những thứ khắc trên đó Hoa Nhi không nhận ra, nhưng nàng cảm giác đây không phải thứ tầm thường. Vì vậy nàng nhét vào lớp áo trong cùng của mình.
Rồi nàng rụt vào góc tường.
Khi cửa bị đẩy ra, người bước vào nhìn thấy một Hoa Nhi đang run rẩy. Người đó trầm giọng gọi: "Hoa Nhi muội muội."
Là Phi Nô.
Hoa Nhi không đáp, nàng trong chốc lát đã hiểu ra. Đêm qua, có lẽ Phi Nô đã đứng ngoài cửa sổ, lặng lẽ dõi theo cuộc tàn sát trong phòng. Có lẽ hắn muốn nàng giống như hắn, tay dính máu, rồi khoe khoang với thế gian rằng nàng đã thắng một trận giết chóc, cuối cùng mới có thể trở thành tên sơn tặc tàn ác.
Hai người bọn họ rốt cuộc đã xa nhau rồi!
Phi Nô bước tới kéo Hoa Nhi dậy, lấy thanh đao trong tay nàng. Hoa Nhi nhận thấy tay hắn đang run, nàng ngẩng mặt nhìn hắn, thấy mắt hắn đỏ ngầu. Hoa Nhi khẽ gọi: "Phi Nô ca ca."
"Phi Nô ca ca, sao giờ huynh mới đến?" Hoa Nhi chớp mắt, nước mắt rơi xuống. Là thực sự nhớ Phi Nô, nhưng cũng có chút giả tạo.
"Đêm qua mưa lớn, đường bị chặn." Phi Nô không hỏi Hoa Nhi vì sao lại đến. Khi thành Yên Châu bị tàn sát hắn không có mặt, sau đó hắn tìm nàng một thời gian. Có người nói nàng đi kinh thành, có người nói nàng chạy nạn, cũng có người nói nàng theo Cốc gia quân. Phi Nô hiểu Hoa Nhi, nàng nhất định đã đến Cốc gia quân.
Hoa Nhi bây giờ, không còn là cô nương yếu ớt ngày xưa nữa. Nàng đã lớn lên và trưởng thành như hắn mong đợi, nhưng cũng xa cách hắn.
Phi Nô biết tất cả, nhưng hắn không nói gì. Hoa Nhi đã đến, bất kể nàng đến vì điều gì, hắn cũng không muốn nàng đi nữa. Phi Nô kéo cổ tay Hoa Nhi, đưa nàng ra ngoài. Giữa ban ngày, linh am được ánh nắng chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng thần thánh.
Mắt Hoa Nhi bị chói không mở ra được, Phi Nô liền dùng tay che cho nàng, đợi nàng quen dần mới bỏ ra.
"Theo ta lên núi!" Phi Nô nói: "Muội đã đến đây rồi, không đi được nữa. Linh am này cũng không còn là linh am ngày xưa nữa. Linh am nằm bên cạnh con đường chính lên núi, là con đường duy nhất để đến sào huyệt. Ta đoán muội hẳn đã biết rồi." Phi Nô hạ giọng rất thấp, tiếp tục nói: "Nếu muốn sống sót, hãy quên những chuyện dưới núi đi. Thi thể lão Tôn coi như là 'lễ vật nhập môn' của muội. Nếu muội nhất quyết muốn chết, bây giờ hãy đi nói với những người đó rằng muội đã đi Cốc gia quân. Họ sẽ nhốt muội trở lại căn phòng đó, chờ đợi người tiếp theo đến."
Hoa Nhi nhìn Phi Nô, muốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn, nhưng bị hắn nắm chặt. Trán hắn nổi gân xanh, nghiến răng nói: "Các người đừng hết lần này đến lần khác bỏ ta mà đi."
"Là huynh hết lần này đến lần khác bỏ bọn ta mà đi." Hoa Nhi hét khẽ: "Là huynh! Không từ biệt, khiến bọn ta trong bao nhiêu đêm tuyết hết lần này đến lần khác ra ngoài tìm huynh. A Hủy ca ca vì tìm huynh mà mòn cả đế giày. Bọn ta cả đêm không ngủ được, sợ huynh chết ngoài đường. Bây giờ huynh muốn nói là bọn ta bỏ huynh mà đi sao? Không ai bắt huynh lên núi. Không ai."
"Ta đã nói với muội, nếu ta không lên núi, ta sẽ chết. Bạch Tê Lĩnh phái người giết ta, vì sao muội vẫn không tin ta? Hay là muội chỉ tin Bạch nhị gia của muội. Muội bề ngoài làm tay sai cho hắn, nhưng trong lòng đã coi hắn là tướng công rồi sao? Có phải vậy không?" Tay Phi Nô càng dùng sức hơn, mặc cho Hoa Nhi giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
Trong lúc giằng co, nghe thấy tiếng bước chân, cả hai đều dừng lại.
Phi Nô cuối cùng dặn dò một câu: "Đừng nói lung tung, cầu xin muội."
Người đến là người đêm qua đi chân chữ bát, đến trước mặt họ, hỏi Phi Nô: "Là muội muội của ngươi sao?"
Phi Nô nói: "Phải."
Đêm qua trời tối, người đó không nhìn rõ mặt Hoa Nhi, lúc này nhìn kỹ, lại có vài phần nhan sắc. Mắt kẻ đó lộ vẻ d*m d*c, hắn tiến lên một bước. Phi Nô bước lên đứng chắn trước Hoa Nhi, con dao găm trong tay đã đặt lên cổ hắn, mắng một câu: "Cút!"
Trên núi, phải hung hãn đấu tranh, chỉ cần yếu một chút cũng không sống sót được. Kẻ đó tiến lên một bước, dao găm của Phi Nô lại tiến thêm một phân, cổ hắn ta bật máu. Hắn thấy Phi Nô không có ý lùi lại, trừng mắt nhìn mình rất lâu, nên cuối cùng lùi lại một bước, chỉ tay vào Phi Nô: "Ngươi đợi đấy!"
Phi Nô không để ý đến hắn, nắm tay Hoa Nhi đi về phía cửa sau linh am. Linh am này chặn ngang một con đường. Nếu muốn đi vòng qua rừng cây bên cạnh e rằng rất khó. Mùa hè mưa nhiều, rừng ẩm ướt, địa thế lại hiểm trở, đại quân đi qua là điều không thể.
Phi Nô dẫn Hoa Nhi ra khỏi cửa sau linh am. Trước mắt là một con đường mòn nhỏ, nhưng có từng bậc đá dẫn lên núi. Hoa Nhi không còn giãy giụa, lặng lẽ đi bên cạnh hắn, đợi xác nhận xung quanh không có người mới mở miệng hỏi hắn: "Phi Nô ca ca trước khi lên núi cũng vậy, phải là người sống sót cuối cùng trong căn phòng đó phải không?"
Phi Nô im lặng rất lâu.
Hắn không muốn nhắc đến chuyện này, đây chỉ là một trong những 'lễ vật nhập môn' của hắn.
Hai người im lặng đi, Phi Nô nhận thấy thể lực của Hoa Nhi rất tốt, liền dừng lại nhìn nàng nói: "Muội ở Cốc gia quân có được đối xử tốt không? Có được ăn no không? Họ có bắt nạt muội không?"
Hoa Nhi không trực tiếp trả lời hắn, mà nói: "Phi Nô ca ca, ta có tên rồi, gọi là Tôn Yên Quy. Ta theo họ của bà nội Tôn, Yên là Yên trong thành Yên Châu, Quy là Quy trong 'Quy thị do đãi cố nhân quy*'. Mặc dù ta biết đời này không thể nữa rồi, thành Yên Châu không còn nữa, chúng ta cũng đều đã đi trên những con đường khác nhau. Vậy thì hãy coi nó là giấc mơ của ta đi. Đời người ai cũng phải mơ một lần."
* 歸是猶待故人歸 - Quy thị do đãi cố nhân quy: Trở về vẫn còn đợi cố nhân
"Phi Nô ca ca muốn ta theo huynh lên núi, ta lên là được. Ít nhất ta biết bất kể lúc nào, huynh cũng sẽ bảo vệ ta. Chỉ là ta không biết, nếu ta thực sự lên núi, mà trên núi đều là những người như tên vừa rồi, dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, muốn xé xác ta ra. Vậy thì lúc đó, Phi Nô ca ca có thể giết được mấy người?" Ánh mắt nàng nhìn hắn vừa dịu dàng vừa thẳng thắn.
Phi Nô vẫn nhớ năm ngoái, hai người họ luôn cãi nhau, hắn thường xuyên chọc Hoa Nhi tức giận. Lúc đó nàng như một đứa trẻ nghịch ngợm, cổ nghểnh lên là biểu hiện tức giận, còn hắn luôn thay đổi cách để dỗ dành nàng.
Những ngày tháng tốt đẹp đó đã không còn nữa!
"Vậy thì ta sẽ giết hết bọn chúng." Phi Nô nói.
"Vậy Phi Nô ca ca thực sự lợi hại."
"Vì sao muội lại đến núi Hoắc Linh?"
Hoa Nhi không nỡ lừa hắn nhưng sẽ không nói ra sự thật. Nàng vỗ trán một cái: "Ôi chao! Giỏ thuốc của ta!" Thấy Phi Nô nhìn mình, Hoa Nhi liền chỉ về phía linh am: "Ta ra ngoài hái thuốc. Cốc gia quân hết thuốc. Người giả trang xuống núi bị bắt và bị chém đầu rồi. Đại tướng quân phái ta và Triệu Diệp ca ra ngoài hái thuốc, bọn ta bị lạc nhau. Ta vô tình đến địa phận núi Hoắc Linh, nghĩ rằng ở đây có linh am, chi bằng đến thắp một nén hương."
"Muội đến linh am rồi, lão hòa thượng có tụng kinh cho muội không? Muội cầu gì?"
"Ta cầu những người ta quan tâm bình an."
Hoa Nhi nói xong đi trước lên núi, thấy Phi Nô đứng đó không động, liền quay lại gọi hắn: "Đi nhanh lên! Cùng làm sơn tặc!"
"Hoa Nhi, muội là đến thám thính đường." Phi Nô vô cùng đau khổ: "Muội là đến thám thính đường, cho nên muội mới không phản đối lên núi. Nếu không với tính cách trước đây của muội, muội tuyệt đối sẽ không đồng ý lên núi với ta. Không những không đồng ý, còn sẽ mắng ta trách ta, còn sẽ kéo ta đến Cốc gia quân." Mắt hắn càng đỏ hơn, bước mấy bước đến trước mặt Hoa Nhi, giọng nói nghẹn ngào: "Hoa Nhi, ta không tin muội không biết, ta yêu muội. Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy."
Trước đây Phi Nô luôn cảm thấy Hoa Nhi còn nhỏ, phải đợi nàng thêm vài năm, đợi rồi đợi đến khi mỗi người một ngả. Hắn không muốn sống như chó trong thời loạn lạc, càng không muốn làm công việc mà Hoa Nhi phải cúi đầu cầu người giúp hắn, huống hồ lại ở trong hoàn cảnh như vậy, lên núi là con đường duy nhất của hắn.
Chưa từng có ai thổ lộ tình cảm với Hoa Nhi như vậy. Trước đây, nàng mơ hồ cảm nhận được tình cảm của Phi Nô dành cho mình, nhưng nàng không muốn tin. Nàng luôn cảm thấy hai người luôn như huynh muội. Nàng thân thiết với hắn, tôn trọng hắn, lo lắng cho hắn, nhưng nàng không yêu hắn. Hoa Nhi chưa từng yêu ai, những tâm tư uẩn khúc mà Tiên Thiền đã kể cho nàng, nàng dường như chưa từng có.
Lại như, đã từng có. Hoa Nhi không nói rõ được.
Nàng tránh ánh mắt của Phi Nô, cho đến khi hắn nâng mặt nàng lên, nói với nàng: "Ta sẽ không bao giờ ép buộc muội, ta sẽ đợi muội. Nhưng ta muốn muội biết một điều, Cốc gia quân không thể trấn áp được sơn tặc núi Hoắc Linh. Còn Bạch Tê Lĩnh, chỉ có đường chết."
"Huynh đang nói gì vậy?" Hoa Nhi hỏi hắn.
Hắn cười lạnh một tiếng: "Nếu muội không tin, thì hãy theo ta lên núi!"
Bước chân của Hoa Nhi nhất thời loạn nhịp. Phi Nô nhìn thấy, đột nhiên đấm một cú vào cây, những chiếc lá bị mưa đêm qua làm cho lung lay rơi lả tả. Hoa Nhi tiến lên kéo tay áo hắn muốn xem tay hắn, bị hắn hất ra. Hắn chỉ vào chóp mũi nàng, không thể kiềm chế được cảm xúc, giọng nói run rẩy, lại mang theo lòng căm hận: "Chỉ khi ta nói Bạch Tê Lĩnh sẽ chết, muội mới biết sợ. Muội làm tay sai cho hắn, trong ngoài đều thành tay sai của hắn!"
Phi Nô vừa nói vừa giật áo của Hoa Nhi: "Hắn có tôn trọng và yêu thương muội như ta sao? Không, hắn chỉ biết nhục mạ và dọa nạt muội."
Trong lúc giằng co, Hoa Nhi tát Phi Nô một cái, nước mắt vì hổ thẹn và phẫn uất trào ra: "Sao huynh lại như thế? Sao lại như thế?"
Hoa Nhi không hiểu. Thời loạn sẽ khiến người ta hóa điên, nhưng tình yêu cũng vậy sao?
Phi Nô bừng tỉnh, buông Hoa Nhi ra. Hắn nhận ra mình đã điên rồi. Có lẽ là do lòng hận thù vô cớ đối với Bạch Tê Lĩnh không thể nguôi, giờ lại thêm ghen tuông, khiến hắn đôi lúc nảy sinh ý nghĩ giết Bạch Tê Lĩnh và hủy hoại Hoa Nhi.
Hai người đứng ở hai bên con đường nhỏ, Hoa Nhi lau nước mắt trên mặt, giận dữ nói: "Dù huynh có tin hay không, Bạch nhị gia chưa từng đối xử với ta như vậy. Giữa ta và hắn căn bản không có tình cảm nam nữ, ta và huynh cũng không. Huynh đừng đổ oan cho ta. Nếu đây là cái cớ để huynh lên núi làm cướp, vậy thì huynh cứ tự bịa ra cái cớ đó đi. Như thể cả thế gian đều bắt nạt, khinh rẻ huynh. Liệu khi huynh lên núi làm cướp, vung dao chém người tốt, những kẻ bắt nạt, làm nhục huynh sẽ sợ huynh sao? Không! Bọn họ sẽ chỉ nói: Nhìn kìa, thế gian lại có thêm một kẻ ác, giống như chúng ta!"
Hai chữ "kẻ ác" như dao đâm vào lòng Phi Nô, hắn hỏi Hoa Nhi: "Muội cho rằng ta là kẻ ác?"
"Chẳng lẽ không phải."
Phi Nô gật đầu: "Vậy ta chính là kẻ ác. Hôm nay muội sẽ thấy kẻ ác thực sự trên núi trông như thế nào."
Hắn dẫn Hoa Nhi đi lên, chờ xem nàng khi nào sẽ sợ. Nhưng nàng chẳng nói nửa lời, chỉ lặng lẽ bước đi. Hoa Nhi nghĩ: Ta không thể đến đây vô ích, con đường dẫn đến sào huyệt của bọn sơn tặc này, ta phải ghi nhớ kỹ.
Con đường này thẳng tắp vút lên mây xanh. Vùng đất này có những ngọn núi hùng vĩ, nhưng chỉ có một đỉnh núi hiểm trở chọc trời. Sơn tặc núi Hoắc Linh dựng sào huyệt ở một nơi như vậy, quả thực là "một người giữ cửa, vạn người khó qua". Họ đi qua Nhất Tuyến Thiên, Vạn Thạch Cốc, Thiên Thê, cuối cùng đến một thảo nguyên trên cao.
Phi Nô quay lại nói với Hoa Nhi: "Ta cho muội cơ hội cuối cùng. Nếu muội nhất quyết muốn đi, ta sẽ thả muội đi ngay bây giờ, ta đảm bảo không ai làm khó muội. Nếu muội không đi, quyết định theo ta lên núi, vậy thì sau này muội không thoát được đừng trách ta."
"Ta muốn đi theo huynh." Họ đã đi đến đây, đã đến cửa sào huyệt của bọn cướp, Hoa Nhi không muốn bỏ cuộc. Nàng muốn cược một phen, thăm dò thực hư. Nàng không biết dũng khí và gan dạ của mình đã lớn lên từ khi nào, đến khi nhận ra, nàng đã trở thành một kẻ liều mạng. Hoa Nhi chỉ vào đám cỏ xanh đung đưa theo gió, kiên quyết nói: "Ta muốn ở lại."
Phi Nô nghĩ: Có lẽ từ đầu đến cuối ta thích chính là dáng vẻ này của nàng. Khi nàng còn rất nhỏ, nàng vì tranh một lẽ phải, cũng từng có thần thái như vậy.
Lần này hắn không mềm lòng. Hắn cho rằng ông trời sẽ giúp hắn một lần, giữ Hoa Nhi ở bên cạnh hắn.
"Theo ta!" Phi Nô nói, rồi bước tiếp. Cỏ dại trên núi cao ngang người, theo bước chân hắn đi về phía trước, cỏ dại biến mất. Hoa Nhi nhìn thấy một bức tường cao như thành lũy, trên tường, cung nỏ giương đầy. Chỉ cần một mệnh lệnh, kẻ nào đến gần sẽ ngã gục ngay lập tức.
Sơn tặc núi Hoắc Linh trong lời đồn là những con quỷ lang thang trong rừng núi. Nào ngờ bọn chúng lại xây dựng một pháo đài bất khả xâm phạm trên đỉnh núi này. Phi Nô đưa ra tấm thẻ gỗ, cửa mở, tiếng uống rượu ca hát từ bên trong vọng ra.
Trên giá gỗ song song buộc hai người. Hoa Nhi dụi mắt, nàng nhìn rõ, hai người máu me be bét kia chính là Cốc Vi Tiên và Triệu Diệp ca ca.
Nàng quay lại nhìn Phi Nô, nhưng Phi Nô mặt lạnh như tiền, như thể đã quá quen với cảnh này.
Hoa Nhi chỉ thấy hai tai ù đi, lúc này Phi Nô đến trước mặt nàng, khẽ nói: "Đừng sốt ruột, Bạch nhị gia của muội, cũng đang trên đường đến rồi."
"Các người sắp được đoàn tụ rồi."