Bách Hoa Sâu Thẳm - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 47

Trong khoảnh khắc, cơn lạnh từ đầu ngón chân, ngón tay dâng lên tận tim Hoa Nhi. Nàng nhìn Phi Nô rất lâu, đến giờ vẫn không tin người từng đặt họ trong lòng, người sẵn sàng xông pha vì sinh kế kẻ khác, cuối cùng lại đẩy họ vào hố lửa.

Nhưng rồi ngay lập tức nàng hiểu ra, mình không nên trách Phi Nô. Hắn chỉ là một tên lâu la nhỏ trên núi Hoắc Linh, làm sao có quyền làm chủ hành động của đám sơn tặc kia?

"Phi Nô ca ca, huynh không cần phải làm ra vẻ." Hoa Nhi khẽ nói: "Huynh chỉ đang dọa ta, muốn tranh giành vị trí trước Bạch Nhị gia. Dù cho Bạch nhị gia thật sự bị bắt đến, người cũng không phải huynh bắt. Chúng ta đều là cỏ rác, bèo bọt, ai mà chẳng có thể làm chủ được cái loạn thế này?" Nói xong, nàng kéo tay áo hắn, lay lay như trước kia: "Huynh nhất định phải khiến ta sợ huynh sao? Huynh nhất định phải đóng vai kẻ ác sao?"

Xa xa dưới ánh lửa trại, đàn ông ôm đàn bà cắn xé, kẻ say rượu lớn tiếng nói lời tục tĩu, bàn tay đầy bùn đất vo viên đất ném vào đống lửa, mỗi người đều đặt một thanh đao lớn bên cạnh. Bọn chúng như đang tham gia vào một bữa tiệc cực lạc cuối cùng trên đời, có người vung đao chém ai đó, người bị chém giơ tay lên miệng uống máu.

Hoa Nhi nhìn chúng, rồi nhìn Phi Nô trước mặt, khẽ nói: "Huynh từng khinh bỉ những thứ này, Phi Nô ca ca. Huynh khinh bỉ cái thế đạo này, khinh bỉ những kẻ ăn thịt người này." Hoa Nhi hạ giọng: "Trừ khi huynh có chuyện giấu ta, nếu không ta chết cũng không tin huynh tự nguyện sa đọa thế này."

Một chiếc đũa từ xa bay tới suýt trúng mặt Hoa Nhi, Phi Nô vung tay đánh rơi, trừng mắt nhìn lũ người đang say xỉn phía trước, quát: "Muốn tìm chết sao?"

Kẻ kia lại nói với Hoa Nhi: "Tối nay ông đây sẽ cho ngươi sướng! Có gì hay ho với cái thằng ẻo lả đó, đồ của ông đây mới là nhất." Nói xong, hắn đứng dậy cởi dây lưng, những người khác như đã quen với cảnh này, reo hò ầm ĩ.

Phi Nô im lặng, gân xanh trên mặt hắn nổi lên. Khi kẻ kia lộ h* th*n, hắn liền xông tới đè lên người tên đó. Tên say mèm đó đương nhiên không phải đối thủ của Phi Nô, nhưng hắn ta vẫn gào: "Cả ngươi nữa, ông đây cũng cho ngươi sướng!" Nói xong, tên đó cười lớn.

Đám người xung quanh hò reo: "Giết hắn! Giết hắn!"

Phi Nô bị tên đó chọc giận, nhặt mảnh vỡ vò rượu dưới đất, thẳng tay cứa ngang cổ hắn, máu phun xối xả. Tên đó ôm cổ giãy giụa, Phi Nô ghì chặt hắn không cho hắn chạy, cho đến khi hắn dần dần tắt thở.

Thấy người chết, đám đông càng phấn khích, thậm chí còn bước tới nâng Phi Nô lên ăn mừng. Đây là địa ngục, đúng, là địa ngục. Ở đây, mạng người rẻ rúm, ai có đao thì sống. Muốn sống, phải giết người.

Hoa Nhi đứng im. Trong lúc bọn chúng đang cuồng hoan, nàng liếc nhìn Triệu Diệp và Cốc Vi Tiên, nhớ lại đại doanh Cốc gia quân hòa thuận vui vẻ. Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa thiện và ác.

Trên khuôn mặt nát bươm của Cốc Vi Tiên và Triệu Diệp không nhìn ra được biểu cảm gì. Nhưng mắt Cốc Vi Tiên chợt sáng lên, tay ông ấy khẽ ra hiệu. Hoa Nhi hiểu ý, ông ấy muốn nàng giả vờ không quen biết họ.

Còn Triệu Diệp, như thể đã chết tâm.

Khi hắn bị áp giải vào sơn trại, tên đầu mục bắt Phi Nô trói hắn, lòng Triệu Diệp trào lên sự uất ức. Phi Nô vừa ra sức trói, vừa nói với hắn: "Đường lớn thông thiên nhiều như vậy, ngươi cứ nhất định phải vào Cốc gia quân. Đáng đời ngươi hôm nay phải chết!"

Triệu Diệp nghẹn ngào gọi: "Phi Nô, Phi Nô." Phi Nô trở tay tát hắn một cái. Cái tát mạnh đến nỗi dường như cắt đứt hết tình nghĩa trước đây của bọn họ.

Phi Nô bóp mặt Triệu Diệp, hung hăn nói: "Đừng gọi tên ta! Ngươi suy nghĩ kỹ đi!" Rồi hắn nhổ nước bọt vào Triệu Diệp.

Cái tát này hoàn toàn bóp nát trái tim Triệu Diệp. Những trận đòn roi của sơn tặc núi Hoắc Linh không làm tim hắn tan nát, nhưng những lời phỉ nhổ của Phi Nô mới khiến tim hắn tan nát. Họ từng xem nhau như huynh đệ ruột thịt, nhường nhau từng miếng ăn, cùng chịu đói rét, tìm niềm vui trong gian khổ. Hắn những tưởng tình nghĩa ấy cảm động trời đất, suốt đời không thay đổi, nào ngờ huynh đệ của hắn lại nhổ vào hắn một bãi nước bọt.

Tim Triệu Diệp đau như thể bị ngàn mũi tên xuyên qua, cúi đầu im lặng rất lâu. Ngay cả khi trước mặt có người chết, hắn cũng không ngẩng đầu lên.

Cốc Vi Tiên thấy Hoa Nhi bị Phi Nô kéo vào bữa rượu hỗn loạn, ông ấy liếc nhìn xung quanh, xác định không có ai rồi nói với Triệu Diệp: "Hắn bảo ngươi suy nghĩ kỹ, là nghĩ gì? Nghĩ vì sao hai người lại đi trên hai con đường khác nhau sao? Ngươi hãy suy nghĩ đi!"

"Còn nữa..." Cốc Vi Tiên vì nói chuyện mà đau nhức gân cốt, rít lên một tiếng: "Trước đây ngươi nói hắn quan tâm Hoa Nhi nhất, nhưng hắn lại đưa Hoa Nhi về đây."

Cốc Vi Tiên đã kiệt sức, nhưng ý chí vẫn tỉnh táo.

Đêm xuống gió lớn nổi lên, gió cuốn đá sỏi, lá cỏ, đống lửa trại lại được thêm một vòng củi. Có kẻ đổ rượu vào lửa, nhìn ngọn lửa bốc cao rồi cười lớn. Lũ sơn tặc đó vẫn uống rượu, một vài tên ôm một nữ nhân, hôn cắn, cô ta e thẹn né tránh, đại khái nói một câu: "Đồ quỷ sứ."

Triệu Diệp cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía đó, yêu ma quỷ quái hiện nguyên hình giữa đêm khuya. Chúng nói lời tục tĩu, tùy tiện đáp lại người trước mặt, không một lời thật lòng, không một nơi nào sạch sẽ. Hoa Nhi ngồi đó bất động, còn Phi Nô vì rượu nóng, cởi bỏ áo. Qua ánh lửa và màn đêm, hắn liếc nhìn giá treo, cũng không rõ ánh mắt đó có dừng trên người Triệu Diệp hay không. Thỉnh thoảng có một mũi tên bắn về phía giá treo, tim Hoa Nhi thắt lại. Ánh mắt nàng xuyên qua màn đêm, sợ hai người kia lại bị thương.

Đêm nay sào huyệt sơn tặc đặc biệt náo nhiệt, may mắn là không ai biết một trong những người họ bắt là thiếu tướng quân của Cốc gia quân.

Bữa tiệc rượu kéo dài đến rạng sáng mới kết thúc, nhiều người nằm la liệt bên đống lửa, tiếng ngáy vang lên khắp nơi. Phi Nô nắm chặt cổ tay Hoa Nhi, kéo nàng vào một góc riêng. Căn phòng nhỏ hẹp đó là do hắn cướp được, nếu không hắn cũng phải ngủ dưới đất.

Hắn say mèm, siết chặt cổ tay Hoa Nhi, đe dọa nàng: "Muội không chạy thoát đâu."

"Ta không định chạy."

"Vậy thì ở đây thành thân với ta đi!" Nói xong, hắn buông nàng ra, lật người ngủ say. Hoa Nhi đợi một lúc, nghe hơi thở hắn đều đều, liền rón rén xuống giường, nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ. Bức tường thành đó xây cao như vậy, phía trên còn bố trí nhiều trạm gác bí mật. Nàng buộc mình phải bình tĩnh lại để đếm, đôi mắt lại không ngừng tìm kiếm lối thoát.

Trong bóng tối, hơi thở Phi Nô vẫn đều đều, nhưng mắt hắn từ từ mở ra. Hoa Nhi muội muội của hắn đang đứng bất động, dán mặt vào cửa sổ, dù biết mình không thể thoát nhưng vẫn muốn chạy. Hắn cố ý ho một tiếng, Hoa Nhi lập tức quay lại giường. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, không dám gây ra thêm bất kỳ tiếng động nào.

Phi Nô thỉnh thoảng ho một tiếng trêu nàng, sau vài lần, Hoa Nhi nhận ra, nhìn hắn. Nhưng Phi Nô vẫn làm mặt lạnh, nằm nhắm mắt không nói gì.

Dù không nói chuyện, họ như trở về lúc nhỏ, chỉ là người trước mặt không còn là người xưa. Hoa Nhi dùng giọng rất nhỏ nói với Phi Nô rằng sau khi hắn đi họ đã lo lắng thế nào, nói rằng nàng mơ thấy đầu hắn bị chặt, lăn trên mặt đất. Nói rằng thế đạo đã thế này, nếu họ thực sự tan rã, thì thà chết còn hơn.

"Huynh thấy không?" Hoa Nhi nhìn ra ngoài: "Triệu Diệp ca ca đã chết tâm rồi. Nếu huynh không ở đây, huynh ấy sẽ tìm cách sống sót. Nhưng giờ, Triệu Diệp ca ca đã chết tâm rồi."

Trong bóng tối, hơi thở Phi Nô dường như nặng hơn, hắn hít mũi một lần, rồi không còn tiếng động nào nữa.

Trời sáng hẳn, Hoa Nhi nghe tiếng gió ngựa phi bên ngoài. Cánh cổng thành đóng chặt từ từ mở, xa xa vọng lại tiếng còi, tiếng roi, cùng thứ âm thanh giống thú gầm mà Hoa Nhi không hiểu. Ngay sau đó, mười mấy con ngựa phi vào, người cầm đầu giơ tay hô lớn, những người khác đồng thanh hô theo.

Bọn chúng như đang thực hiện một nghi lễ nào đó, phi ngựa vòng quanh bãi đất, giá treo bị chúng vây quanh ở giữa, có kẻ giương cung lên trời, có kẻ rút đại đao bên hông. Hoa Nhi lay Phi Nô: "Phi Nô ca ca! Phi Nô ca ca! Họ muốn giết Triệu Diệp ca ca." Hoa Nhi khóc nức nở, khẩn khoản cầu xin hắn: "Huynh nghĩ cách đi, Phi Nô ca ca. Triệu Diệp ca ca chết, Tiên Thiền cũng không sống nổi, ta cũng không sống nổi."

"Không phải."

"Cái gì?"

"Bạch Nhị gia của muội đến rồi."

Hoa Nhi nghe vậy, tay khựng lại, chạy đến bên cửa sổ. Đám ngựa đã chạy đủ, đứng yên, xung quanh trở nên yên tĩnh. Tiếng bánh xe từ xa dần dần đến, nghiến trên con đường đá gập ghềnh, phát ra âm thanh trầm bổng. Hoa Nhi siết chặt nắm tay, nàng thậm chí không nhận ra mình đã toát mồ hôi lạnh. Phía sau, Phi Nô vẫn nằm đó không động đậy, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhẹ.

Con đường nhỏ ngoài cổng thành dường như dài vô tận, tiếng bánh xe càng lúc càng gần, cho đến khi Hoa Nhi thấy một chiếc xe tù nhỏ. Một người khom lưng trong xe, cổ hắn bị cùm bằng gông, còng tay lắc lư theo chuyển động của xe.

Bạch Nhị gia, người không bao giờ chịu cúi đầu, giờ đây bị nhét vào xe tù, mặc cho người ta xẻ thịt. Nhưng đôi mắt hắn vẫn như lần đầu tiên Hoa Nhi nhìn thấy, đen kịt như muốn giết người.

Khi Bạch Tê Lĩnh rời thành Yên Châu, Hoa Nhi từng nghĩ có lẽ bọn họ cả đời sẽ không gặp lại. Hoặc một ngày nào đó mấy chục năm sau, ngựa của hắn đạp bùn hoa mà đến, toàn thân mang theo mùi hương của núi rừng. Lúc đó hai người đã già, chủ tớ ngồi trong sân Bạch phủ, kể lại những sóng gió đời này. Nàng chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Bạch Tê Lĩnh, mà hắn lại ở trong xe tù của sơn tặc.

Hoa Nhi hoàn toàn không rõ chuyện gì đã xảy ra.

Triệu Diệp nói với nàng rằng lương thảo sắp đến, là Bạch Nhị gia mạo hiểm chủ động ứng chiến đưa tới. Vậy thì Bạch Tê Lĩnh đáng lẽ phải đang trên đường đến kho lớn Giang Nam, theo thời gian hẳn là đã đến nơi đó rồi. Sao hắn lại ở đây?

Hoa Nhi không nghĩ ra, cho đến khi sau xe tù xuất hiện một con ngựa phi tới, cưỡi trên lưng ngựa là một người mặt mũi khôi ngô. Người đó từng nói sẽ đưa nàng đi, sẽ tìm cho nàng một ngôi nhà bên sông Giang Nam.

Hoắc Ngôn Sơn đã trở lại!

Hoa Nhi thấy như sét đánh ngang tai. Nàng vẫn nhớ rõ vẻ mặt giận dữ của Hoắc Ngôn Sơn khi thua trận ngày đó, hắn nhất định muốn giết Bạch Tê Lĩnh, nhất định tiêu diệt những người tiếp nhận binh khí của Bạch Tê Lĩnh. Nhưng điều mà Hoa Nhi lo lắng nhất là Cốc Vi Tiên. Hoắc Ngôn Sơn, hậu duệ của Hoắc gia danh tiếng ở Giang Nam và Cốc Vi Tiên, hậu duệ võ tướng triều đình, không thể không quen biết.

Quả nhiên, ngựa Hoắc Ngôn Sơn dừng trước giá treo Cốc Vi Tiên. Cố nhân gặp lại.

Ban đầu hắn nheo mắt khó tin, rồi đột nhiên mở mắt, nhảy xuống ngựa, tiến lên vài bước đến trước Cốc Vi Tiên. Hắn không nói gì, nhưng dùng roi ngựa nâng cằm Cốc Vi Tiên lên, nhìn kỹ khuôn mặt y.

Cốc Vi Tiên khẽ mở mắt, nhìn thấy cố nhân thuở thiếu thời.

Khi đó Hoắc Ngôn Sơn nếu đến kinh thành, thường tới Cốc gia, mời Cốc Vi Tiên, thiếu niên xuất chúng của Cốc gia ra tranh luận trị quốc. Hai người tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, gan nóng bừng bừng, khi chia tay thậm chí còn không ôm quyền, giận dữ nói: "Vĩnh biệt!" Lần sau lại lặp lại như cũ.

Ánh mắt của Hoắc Ngôn Sơn rất phức tạp, hắn ghé sát tai Cốc Vi Tiên, thì thầm một câu: "Có hối hận không?"

Cốc Vi Tiên nhìn hắn, ánh mắt sắc bén, kiên định thốt ra hai chữ: "Chưa từng."

Hoắc Ngôn Sơn lại nói: "Giờ ngươi rơi vào tay ta rồi."

"Sơn tặc là bọn hai mặt, ngươi thật sự nghĩ chúng chỉ nghe lời ngươi sao?" Cốc Vi Tiên hỏi hắn.

Hoắc Ngôn Sơn như đang suy nghĩ. Hoa Nhi thấy hắn đứng thẳng dậy, đột nhiên dùng sức đá Cốc Vi Tiên một cước.

Hoa Nhi không hiểu được tình hình hiện tại. Nàng co rúm trong góc tường, ép mình phải bình tĩnh để suy nghĩ về đầu đuôi câu chuyện.

Nàng nhớ lại sự ghét bỏ của Hoắc Ngôn Sơn khi nói về thái tử, nếu hắn ghét như vậy, hẳn không thuộc phe thái tử. Mà sơn tặc núi Hoắc Linh cấu kết với phe thái tử, chặn đường lui của Cốc gia quân, nên Cốc gia quân mới phải diệt sơn tặc. Mối quan hệ ẩn chứa trong đó được kéo bởi một sợi dây dễ đứt, phức tạp đến mức, chạm vào là đứt. Đây là những chữ mà Hoa Nhi không biết, là câu đố khó mà nàng đang vật lộn để giải.

Bỗng nhiên Hoa Nhi thấy như đã thông suốt.

Nàng điên cuồng lay Phi Nô, nhỏ giọng hỏi hắn: "Phi Nô, huynh căn bản không phải vì sơn tặc mà bán mạng đúng không? Huynh là người của Hoắc Ngôn Sơn!"

"Ngày đó chúng ta cứu Hoắc Ngôn Sơn ngoài thành, sau đó hắn tìm thấy huynh trước rồi mới tìm thấy ta phải không?"

Mắt Hoa Nhi sáng lên, giọng run rẩy, nàng mơ hồ thấy câu đố đó đã có lời giải. Có lẽ, có lẽ bàn tay yếu ớt của nàng có thể cứu bạn mình một lần. Nàng gần như sắp khóc, nắm chặt tay Phi Nô, van xin: "Phi Nô ca ca, ta xin huynh, huynh có thể nhắn một lời cho Triệu Diệp ca ca được không?"

Hoa Nhi không dám nhắc đến tên Cốc Vi Tiên, chỉ nhắc Triệu Diệp. Nàng hy vọng tên của Triệu Diệp có thể gợi lại ký ức tuổi thơ của Phi Nô: tiếng cười vang khắp ngõ Liễu, những lần họ cùng nhau bước qua những ngõ hẻm cũ nát của thành Yên Châu.

"Được không? Phi Nô ca ca, được không?"

Phi Nô nhìn Hoa Nhi một lúc, hỏi nàng: "Muội không muốn gặp Bạch Tê Lĩnh sao? Không muốn nhắn cho hắn lời nào sao?"

Không đợi Hoa Nhi trả lời, Phi Nô kéo nàng ra ngoài.

Hôm đó, nắng chiếu chói chang trên đỉnh núi, Hoa Nhi vừa ra khỏi cửa đã bị lóa mắt. Nàng chỉ thấy bóng lưng Hoắc Ngôn Sơn, hắn bị dẫn thẳng vào ngôi nhà bên trong cùng. Theo quan sát của Hoa Nhi, ngôi nhà đó được xây dựa vào núi, an toàn nhất, người ở đó hẳn là thủ lĩnh của bọn sơn tặc.

Thủ lĩnh sơn tặc, Hoa Nhi chợt nghĩ: không ai từng thấy mặt thủ lĩnh sơn tặc, chỉ nghe đồn rằng hắn thích uống máu người, thích xem treo cổ. Nàng định nhìn về phía đó, Phi Nô đã xoay mặt nàng lại: "Muốn giữ mạng thì đừng nhìn lung tung."

"Huynh từng gặp thủ lĩnh sơn tặc chưa?" Hoa Nhi hỏi hắn.

Phi Nô không trả lời, mà dẫn nàng đến trước một chiếc nồi lớn, lấy hai cái bát, múc cho mỗi người một bát canh thịt cùng một cái bánh bao.

"Ngon không?" Phi Nô hỏi nàng.

"Ngon."

"Con ngựa trắng của Bạch Tê Lĩnh, lọc xương nấu canh đấy."

Tay đang cầm bát của Hoa Nhi run nhẹ. Lúc xưa, ở ngoài thành, Phi Nô liên tục ngoái lại nhìn con ngựa trắng, nàng tưởng hắn thích, hoặc định tính kế gì để bán nó.

Hoa Nhi không nuốt nổi nữa, đặt bát xuống.

Con ngựa ấy đã cùng Bạch Tê Lĩnh phi hàng vạn dặm, cũng từng cõng nàng xuyên qua gió đông núi Hoắc Linh. Nó hiền lành, chưa một lần muốn hất nàng xuống.

Mạng người còn chẳng cứu được, lại còn đau lòng vì một con ngựa. Bạch Tê Lĩnh, kẻ mất mèo còn phát điên, giờ ngựa yêu quý chết rồi, hắn chẳng còn gì để mà phát điên nữa.

Dưới ánh nắng gay gắt, Triệu Diệp và Cốc Vi Tiên đều cúi đầu xuống. Họ chưa uống nước, cũng chưa ăn gì, cứ thế này sẽ chết đói mất. Chiếc xe chở Bạch Tê Lĩnh từ con đường nhỏ từ từ tiến đến. Bạch Tê Lĩnh vẫn như thế, ánh mắt lạnh giá như dao cắt qua người, khiến ai bị hắn nhìn trúng đều muốn xông lên đấm hắn một phát, đạp hắn một cái. Cuối cùng ánh mắt ấy rơi vào Hoa Nhi và Phi Nô, hắn sững lại một chút, rồi quay người đi.

Bạch nhị gia kiêu hãnh bất khuất, lại để 'kẻ tay sai' của mình nhìn thấy bộ dạng thảm hại nhất. Hắn chắc chắn rất đau lòng phải không? Hoa Nhi nghĩ.

Xe tù của Bạch Tê Lĩnh bị đẩy đến cạnh giá treo, một giá treo mới được dựng lên. Hoa Nhi thấy hắn bị mấy người khiêng ra, quất roi vào người rồi trói lên giá.

Trong lúc đó, Hoa Nhi thoáng thấy Cốc Vi Tiên và Bạch Tê Lĩnh trao nhau ánh mắt, không hiểu vì sao, lòng nàng bỗng nhiên bình tĩnh lại.

"Muội có muốn nhắn gì cho Triệu Diệp không?" Phi Nô hỏi nàng.

"Không." Hoa Nhi lắc đầu: "Hết lời rồi."

"Nếu có lời, ta sẽ tự mình đi." Hoa Nhi nói với Phi Nô: "Bây giờ, ta muốn gặp Hoắc Ngôn Sơn. Ta là ân nhân cứu mạng hắn, hắn từng nói bất cứ khi nào ta có việc cầu xin hắn, hắn đều sẽ giúp ta. Vì Hoắc gia Giang Nam có ơn tất báo."

Phi Nô không chịu đưa nàng đi, Hoa Nhi giãy giụa tiến lên, bị cánh tay hắn chặn lại, hai người tranh cãi giữa bãi đất trống. Có lẽ động tĩnh quá lớn, thu hút nhiều người vây xem, Hoa Nhi nhân cơ hội hét lớn: "Hoắc Ngôn Sơn! Hoắc Ngôn Sơn! Hoắc Ngôn Sơn, ngươi ra đây!"

Phi Nô bịt miệng nàng: "Hoa Nhi, muội bình tĩnh lại!"

"Ta không bình tĩnh! Triệu Diệp ca ca sắp chết rồi mà huynh còn bảo ta bình tĩnh! Hoắc Ngôn Sơn! Ngươi ra đây!"

Bạch Tê Lĩnh thấy Hoa Nhi như phát điên, trong tiếng cười nhạo của đám sơn tặc, nàng giãy giụa đòi gặp Hoắc Ngôn Sơn. Nàng đã cao hơn một chút, cũng xinh xắn hơn một chút, nhưng bộ quần áo dính đầy máu đó là sao? Hắn nghĩ: 'Tay sai' của ta e rằng lại chịu nhiều đau khổ rồi. Nếu một ngày nào đó hắn biết Hoa Nhi đã tự tay giết Tôn lão gia trong bóng tối, hắn nhất định sẽ khen nàng lợi hại.

Nhưng trong tình cảnh nguy nan này, Hoa Nhi không dám nhìn Bạch Tê Lĩnh thêm lần nào, chỉ một mực làm ầm ĩ đòi gặp Hoắc Ngôn Sơn.

Tiếng hét của Hoa Nhi quá lớn, cuối cùng có một tên sơn tặc chạy ra từ bên trong, túm cổ áo nàng lôi đi. Phi Nô xông lên ngăn cản, giằng co với tên sơn tặc đó, Hoa Nhi hét lên với hắn: "Huynh đừng quản! Ta không cần huynh quản! Nếu huynh còn chút lương tâm, nhớ đốt giấy tiền cho bọn ta!"

Nàng hy vọng hắn hiểu câu nói này, hy vọng dù ở đây hắn nhỏ bé vô dụng, vẫn có thể vì Triệu Diệp mà liều một lần. Nếu hắn không làm, Hoa Nhi không trách, hắn có thể sống lâu trăm tuổi, cũng coi như là phúc của hắn.

Người kia kéo Hoa Nhi vào một căn phòng, rồi bước ra đóng cửa lại.

Hoa Nhi ngồi dậy từ dưới đất, thấy Hoắc Ngôn Sơn đứng trước mặt và người đứng sau lưng hắn.

Là người hay ma, nàng không nhìn rõ.

Bình Luận (0)
Comment