Sau khi thành Yên Châu bị tàn sát, Hoa Nhi ngồi giữa đống đổ nát, ôm Tiểu Song đang đau đớn tột cùng, từng có những khoảnh khắc không biết là mơ hay tỉnh. Thầy tướng số kia đã bói cho nàng một quẻ, bảo nàng bảy năm sau hãy hỏi lại một đáp án.
Ngày thường, thầy tướng số kia ngồi ở một góc thành Yên Châu trợn mắt lên trời. Rất ít người tìm ông ta bói toán, cũng không biết ông ta sống qua ngày thế nào. Trong chiếc túi vải bố ông ta đeo, đựng đủ thứ đồ nghề. Nếu người đến muốn xin xăm, ông ta sẽ mang ra một ống xăm; nếu người đến muốn bói quẻ, ông ta sẽ cầm bút tính ngày sinh. Không ai biết ông ta tên gì, nhắc đến ông ta chỉ có câu: ông thầy tướng số mù đó.
Thầy tướng số luôn muốn bói quẻ cho Hoa Nhi, hồi nhỏ nàng vàng vọt ốm yếu, đi ngang qua quầy bói của ông ta, ông ta gọi nàng: "Tiểu nha đầu, để ta bói cho ngươi một quẻ?"
Lúc đó Phi Nô kéo tay Hoa Nhi chạy đi, vừa chạy vừa hét: Thầy tướng số lừa tiền lại dám lừa đến Hoa Nhi muội muội của ta rồi.
Ông ta cũng không giận, phe phẩy chiếc quạt rách, lắc đầu nguầy nguậy: "Thiên cơ bất khả lộ."
Mấy ngày trước khi thành Yên Châu bị phá, ông ta nói với Hoa Nhi: "Thế đạo loạn rồi, nên chạy đi!" Sau đó ông ta mang theo đồ đạc của mình, biến mất khỏi thành Yên Châu.
Con người rốt cuộc có bao nhiêu lớp da, Hoa Nhi không nói rõ được. Nàng thường cảm thấy mỗi lớp da dán trên mặt lâu rồi, khi lột ra đều sẽ kéo theo da thịt, cả khuôn mặt máu thịt lẫn lộn. Người trước mắt này rốt cuộc có bao nhiêu lớp da đây?
Lúc này, người trước mắt Hoa Nhi không còn trợn mắt nữa. Ông ta mặc một bộ y phục xanh, không giống sơn tặc, lại giống tiên sinh dạy chữ. Bộ râu của được cắt tỉa gọn gàng, trong tay mân mê một cây bút đã tháo ngòi. Hoa Nhi biết khuôn mặt này cũng không phải thật, nếu không những tên sơn tặc bên ngoài chắc chắn sẽ không dã man như bây giờ.
Nàng im lặng nhìn Hoắc Ngôn Sơn và thầy tướng số vô danh kia.
Hoắc Ngôn Sơn cũng nhìn nàng. Hắn suýt nữa không nhận ra nàng.
Trước đây nhìn nàng quá yếu ớt, hắn cũng có đôi lúc nghĩ đến dáng vẻ nàng sau này. Nhưng cô nương trước mặt hắn lúc này, dù chỉ cách có mấy tháng, đã lột xác hoàn toàn.
Ba người im lặng đối mặt, Hoa Nhi ở thế yếu có thể chết bất cứ lúc nào. Hoắc Ngôn Sơn ra ngoài trước, khi đi ngang qua Hoa Nhi, hắn nói với nàng: "Ngươi không phải muốn tìm ta sao? Lát nữa ở trước giá treo cổ, những lời cần nói ngươi cứ nói với ta."
Hắn đi rồi, chỉ còn lại Hoa Nhi và thầy tướng số trong phòng.
Ông ta đi đến trước mặt Hoa Nhi, cúi người nhìn nàng. Nàng lùi lại một bước, ông ta đi theo.
"Lão bói toán già! Ông đừng có giả thần giả quỷ với ta!" Hoa Nhi đẩy ông ta ra: "Ông lừa ta thảm quá. Uổng công ta coi ông như bằng hữu, thành Yên Châu bị tàn sát ta còn mừng vì ông chạy trước. Ai ngờ ông lại giúp kẻ ác."
"Ta bảo ngươi chạy, ngươi không chạy, ngươi ngược lại trách ta? Tiểu cô nương, vô lương tâm." Thầy tướng số nhìn Hoa Nhi. Ông ta lăn lộn giang hồ mấy chục năm, luôn là 'hoa thơm chạm nhẹ không dính lá', nhưng cũng có lần sơ suất, để lại một đứa con gái. Nghe nói cô bé đó bằng tuổi Hoa Nhi, trong bụng mẹ không được ăn no, khi sinh ra chỉ bằng bàn tay. Đến khi ông ta biết chuyện đi tìm thì cả hai mẫu tử bọn họ đều biến mất. Lúc đó ông ta nghe nói ngõ Liễu có một bé gái sơ sinh, bèn đi xem qua một lần, lại thấy lông mày có vài phần giống mình. Hỏi thăm thêm, nghe nói bé gái sơ sinh được bà Tôn nhận nuôi có phụ mẫu đều rõ ràng. Sau đó ông ta hỏi thăm nhiều nơi, nhưng thế đạo dần loạn, một đứa trẻ vô danh vô tính cuối cùng cũng không xứng đáng có cuộc sống tốt đẹp, ông ta liền bỏ qua chuyện này.
Nhưng sau đó, nếu ông ta gặp Hoa Nhi, thỉnh thoảng cũng trêu chọc nàng một chút. Ông ta đại khái nghĩ nếu con gái ruột duy nhất của mình còn sống, cũng sẽ mang cái dáng vẻ vàng vọt ốm yếu đó. Kẻ cầm thú giết người không chớp mắt như ông ta lại hiếm khi có chút lòng từ bi.
Cũng như lúc này, ý định ban đầu của ông ta là l*t s*ch nàng rồi ném đến trước giá treo cổ, trước mặt Bạch Tê Lĩnh. Để người ta công khai sỉ nhục 'tên tay sai' của hắn, bắt hắn giao ra nơi chế tạo binh khí, và người kỳ tài chế tạo binh khí đó. Nhưng nha đầu đó gọi ông ta "lão bói toán già", khá giống nữ nhi làm nũng với phụ thân.
Nghĩ lại, Bạch Tê Lĩnh chỉ ác hơn ông ta chứ không tốt hơn ông ta. Hắn không thể vì một 'tên tay sai' mà giao ra mạng sống của mình.
Mắt ông ta đảo một vòng, cuối cùng cũng mở miệng: "Ngày mai sẽ hành hình chủ tử của ngươi bằng cách 'lăng trì'. Ta biết ngươi và hắn chủ tớ tình sâu, tối nay đặc biệt cho phép ngươi mang một bát cơm đoạn đầu cho hắn, tiễn hắn lên đường."
"Lăng trì là gì?"
"Lăng trì..." Ông ta lấy ra một con dao nhỏ dài bằng ngón tay từ trong tay áo: "Cái này, trên núi mỗi người một cái, dùng để lóc thịt gia súc. Ngày mai, dùng nó để lóc Bạch Tê Lĩnh, mỗi người một nhát dao, cho đến khi hắn tắt thở. Trên núi Hoắc Linh của ta, không phải ai cũng có được vinh dự này."
Da gà trên người Hoa Nhi nổi lên đến tận mặt, nghĩ đến cái chết của Bạch Tê Lĩnh, nàng đau khổ tột cùng. Hơi thở trong ngực mất một lúc lâu mới trở lại, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Nàng hỏi ông ta: "Chắc ông sẽ không chỉ để ta mang cơm đoạn đầu cho hắn. Ông phải có mục đích gì khác, nếu không sẽ không phát lòng tốt này."
"Đương nhiên." Thầy tướng số cười lạnh một tiếng: "Bạch Tê Lĩnh có một bảo vật địch quốc *. Hắn chỉ cần nói ra ở đâu, và giao một người cho ta, ta sẽ tha chết cho hắn."
* '个富可敌国的宝贝'- bảo vật địch quốc: một báu vật có giá trị lớn đến mức có thể khiến cho một cá nhân hoặc tổ chức trở nên giàu có và có thể sánh ngang với một quốc gia về mặt tài chính.
"Ta là ai chứ? Ta chẳng qua là một tên tay sai của hắn."
"Ngươi khá mưu mẹo, lại muốn cứu hắn, đương nhiên sẽ tìm cách bắt hắn nói ra."
"Sao ông biết ta muốn cứu hắn?"
Thầy tướng số xua tay: "Thiên cơ bất khả lộ, ngươi cứ đi đi. Nhớ kỹ! Sau khi trời tối, mang cơm đoạn đầu!"
Hoa Nhi gật đầu: "Được, cơm đoạn đầu."
Nàng nói xong, quay người đi ra. Nàng đại khái biết lão súc sinh này muốn gì. Những thứ Bạch Tê Lĩnh có, bọn chúng không có. Vì vậy chúng hết lần này đến lần khác ép hắn giao ra, hoặc dùng mạng sống của hắn để uy h**p, hoặc dùng mạng sống của những người bên cạnh hắn để uy h**p. Hoa Nhi lại nghĩ đến Hoắc Ngôn Sơn, hắn rõ ràng đã nhận ra Cốc Vi Tiên, nhưng dường như không nói cho lão súc sinh kia biết.
Hoa Nhi không chắc về Hoắc Ngôn Sơn. Sau khi ra ngoài, nàng đi đến trước giá treo cổ tìm hắn, nhưng hắn không có ở đó. Hỏi tên sơn tặc đang được phái đi theo dõi nàng: "Ngươi có biết Hoắc Ngôn Sơn đi đâu không? Hoặc ta có thể tìm hắn ở đâu?"
Tên sơn tặc bĩu môi, chỉ về phía sau núi, quay người đi. Hoa Nhi đi theo hắn. Khi nàng đi ngang qua Triệu Diệp thì thấy mí mắt hắn đã sưng vù che kín mắt, mắt của Bạch Tê Lĩnh bên cạnh thì tốt, chỉ là trong chiếc áo mở rộng lộ ra b* ng*c đầy vết thương. Hoa Nhi không dám nhìn Cốc Vi Tiên thêm một lần nào, chỉ vội vàng đi ngang qua trước mặt họ, đi theo tên sơn tặc thẳng về phía sau núi. Những ngôi nhà của bọn chúng được xây dựa vào núi, ở phía sau núi có một con đường mòn nhỏ, cứ leo lên mãi, thì đến một c cầu thang bằng đá dẫn thẳng lên trời.
Hoắc Ngôn Sơn đang nằm trên bậc đá mục nát nhai rễ cỏ, thấy Hoa Nhi đến thì nhổ ra, vẫy tay ra hiệu cho tên sơn tặc lui xuống.
Hoa Nhi đứng dưới bậc thang ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn thấy nàng không tiến lên, thì vỗ vỗ bậc thang ra hiệu nàng ngồi xuống: "Ân nhân cứu mạng, ngươi sợ ta làm gì?"
Hoa Nhi tiến hai bước, ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Có chuyện gì cầu ta?" Hoắc Ngôn Sơn hỏi nàng.
Hoa Nhi không vòng vo với hắn, trực tiếp nói: "Ngươi đã nói Hoắc gia Giang Nam có ơn tất báo, bây giờ ta muốn ngươi báo ơn."
Hoắc Ngôn Sơn nghe vậy cười lớn: "Ngươi quên lần trước ở núi Hoắc Linh ngươi suýt hại chết ta sao? Bây giờ ngươi lại mở miệng bảo ta giúp ngươi cứu người, ngươi coi Hoắc Ngôn Sơn ta là đồ ngốc sao?"
"Lần trước ở núi Hoắc Linh, tranh chấp giữa ngươi và Bạch Tê Lĩnh không liên quan gì đến ta, ta chỉ là quân cờ giữa các người. Nếu ngươi muốn nhắc đến chuyện này, vậy ta phải nói cho ngươi biết." Hoa Nhi quyết định tranh luận với Hoắc Ngôn Sơn, thuận thế vén tay áo lên. Trên cánh tay gầy gò của nàng lộ ra những vết trầy xước nhỏ, là dấu vết do đánh nhau với Tôn lão gia.
"Sao mà ra nông nỗi này?" Hoắc Ngôn Sơn hỏi nàng.
Hoa Nhi đạt được ý muốn nhưng cố làm ra vẻ tức giận: "Còn có thể làm sao nữa? Những tên sơn tặc đó muốn mạng của ta." Nàng kể lại chuyện Tôn lão gia, thấy Hoắc Ngôn Sơn cau mày, thì hỏi hắn: "Lúc đó ngươi nói thái tử trong cung giết người uống máu, không màng an nguy của bách tính. Thái tử cấu kết với sơn tặc núi Hoắc Linh và người Thát Đát, tàn sát bách tính thành Yên Châu. Chuyện này phải nói thế nào? Ngươi lại đi tìm người Thát Đát, lại nói thế nào? Ngươi coi thường họ, lại đồng lõa với họ, ta không hiểu ngươi."
Hoa Nhi lắc đầu: "Những chuyện này không liên quan gì đến ta nữa, ta chỉ muốn ngươi cứu người."
"Cứu ai?"
"Ba người trên giá treo cổ."
"Người Hoắc gia ta có ơn tất báo, một mạng chỉ trả một mạng. Ngươi chỉ có thể cứu một người."
"Vậy được, vậy hôm nay ta sẽ nói chuyện rõ ràng với ngươi. Ngày đó ngoài thành Yên Châu, có tổng cộng năm người cứu ngươi: có ta, Tiên Thiền, A Hủy, Phi Nô, Tiểu Song. Triệu Diệp ca ca là người yêu của Tiên Thiền, nếu ngươi muốn báo đáp Tiên Thiền, cứu Triệu Diệp ca ca là được." Nàng lanh lợi, tìm một cái cớ để cứu Triệu Diệp trông có vẻ ít quan trọng nhất trước. Quả nhiên, Hoắc Ngôn Sơn bĩu môi: "Vậy hai người còn lại, ngươi cứu ai?"
"Người bên cạnh Triệu Diệp."
"Thiếu tướng quân Cốc Vi Tiên, ngươi không cần giả vờ không nhận ra hắn." Hoắc Ngôn Sơn nói thẳng.
Thế là Hoa Nhi gật đầu: "Đúng, ta muốn cứu Cốc Vi Tiên." Hoa Nhi đánh cược Hoắc Ngôn Sơn chưa nói với tên thủ lĩnh sơn tặc về Cốc Vi Tiên. Hắn đương nhiên biết bọn sơn tặc này làm đủ mọi điều ác, nếu không có quân Cốc gia, ở đây không ai có thể kiềm chế bọn chúng và người Thát Đát. Nàng cũng đánh cược Hoắc Ngôn Sơn không phải phe thái tử. Nếu Cốc Vi Tiên chết ở đây tương đương với việc nhổ cái gai trong mắt thái tử, Hoắc Ngôn Sơn cũng không muốn như vậy.
"Vì sao ngươi không cứu Bạch nhị gia của ngươi?"
"Hắn không phải Bạch nhị gia của ta, hắn sống hay chết không liên quan gì đến ta." Hoa Nhi nhìn Hoắc Ngôn Sơn, mắt dần ứa lệ: "Cốc gia quân đã cứu mạng ta. Thành Yên Châu bị tàn sát, ta và Tiểu Song không nơi nương tựa, là Cốc gia quân đã cưu mang ta. Ơn tái tạo đời đời khó quên. Ta cầu xin ngươi, Hoắc Ngôn Sơn, hãy cứu Cốc Vi Tiên. Các người hẳn cũng là cố nhân, ngươi hẳn phải hiểu Cốc Vi Tiên, ông ấy không phải người xấu. Ông ấy..."
"Đừng nói nữa!" Hoắc Ngôn Sơn giơ tay ngăn nàng lại: "Đừng nói nữa, ta cứu. Nhưng từ nay về sau ta không còn nợ ngươi nữa, bất kể ngươi sống hay chết cũng không cần tìm ta nữa. Ngươi đã không cùng chí hướng với ta, vậy hãy tránh xa ta."
Hoa Nhi lau nước mắt, nói với hắn: "Đa tạ ngươi, Hoắc Ngôn Sơn, ngươi sẽ có báo ứng tốt."
"Ta sao?" Hoắc Ngôn Sơn chỉ vào chóp mũi mình: "Vậy ngươi hãy nhớ kỹ lời nói hôm nay, nếu ngày sau ta thực sự đạt được ước nguyện, ta sẽ đến khoe khoang với ngươi!" Hắn đứng dậy, đột nhiên hỏi Hoa Nhi: "Ngươi thấy vết sẹo trên mặt ta có nhạt hơn không?"
Hoa Nhi nhìn kỹ mặt hắn, vẫn còn vết sẹo mờ, nhưng hắn đã phong lưu như xưa. Hoa Nhi tuy chưa từng thấy mặt hắn không có sẹo, nhưng cũng có thể đoán chắc là một nam nhân phong lưu tuấn tú.
"Không nhìn rõ lắm."
"Ta nhìn thấy ngươi lần đầu tiên đã biết ngươi cao lên rồi, vết sẹo của ta ở trên mặt, ngươi lại không thèm nhìn một cái. Trước đây ta dẫn ngươi lang thang trên núi, khi tâm sự với ngươi từng lầm tưởng ngươi sẽ trở thành tri kỷ của ta. Bây giờ xem ra, ngươi chưa bao giờ đặt ta vào lòng."
Hoa Nhi không giải thích, chỉ đi xuống một bậc thang trước. Nàng không biết phải giải thích thế nào, việc nàng có đặt hắn vào lòng hay không cũng không thay đổi bất cứ điều gì. Hắn vẫn có ước nguyện riêng của hắn, con đường hắn đi có thể hy sinh mạng sống của bất kỳ ai, cũng sẽ bao gồm cả nàng. Nàng biết rõ điều đó. Lúc này hắn chưa giết nàng, còn có thể nghe nàng nói vài câu, để mặc nàng mặc cả với hắn, chỉ vì nàng chưa đến mức phải chết, hoặc đối với hắn vẫn còn hữu dụng. Hoa Nhi từ đầu đến cuối đều hiểu rõ.
Hoắc Ngôn Sơn giữ lời, phái người của mình đưa Triệu Diệp và Cốc Vi Tiên đi. Hoa Nhi không tin hắn, nghĩ lại: nếu Hoắc Ngôn Sơn thực sự muốn giết thì cần gì phải diễn vở tuồng này với nàng? Chắc là điều họ quan tâm từ đầu đến cuối chỉ là binh khí trong tay Bạch Tê Lĩnh mà thôi.
Trên giá treo cổ chỉ còn lại một mình Bạch Tê Lĩnh.
Một người cao lớn như vậy, cố gắng ưỡn thẳng lưng, không biết muốn cho ai xem.
Hoa Nhi nghĩ đến việc hắn sẽ bị lăng trì, liền cười chua chát trong lòng: Nhìn xem! Bảo ngươi kiêu ngạo, cuối cùng chẳng phải cũng bị người ta lóc thịt sao? Ban ngày sao lại dài đằng đẵng thế này? Khi nào nàng mới có thể mang bát cơm đoạn đầu đến cho hắn đây?
Hoa Nhi cảm thấy có lỗi với Bạch Tê Lĩnh.
Dù sao cũng từng là chủ tớ, hắn đối xử với nàng thực sự rất tốt, nhưng nàng lại thấy hắn chết mà không cứu. Bạch nhị gia có bản lĩnh phi thường nay đang ở trên giá treo cổ, e rằng không thể biến ra cánh nữa rồi.
Phi Nô đi bên cạnh nàng, khi nàng ngồi nhìn Bạch Tê Lĩnh, hắn cũng nhìn Bạch Tê Lĩnh. Hai người nghĩ cũng đại khái giống nhau: đợi đến sáng mai, vị Nhị gia từng một tay che trời ở thành Yên Châu sẽ không còn nữa.
Đến lúc trời tối, Hoa Nhi tự tay làm một bát mì cho Bạch Tê Lĩnh. Nàng biết hắn thích trà, còn pha thêm một chén trà, sau đó từng bước mang đến trước mặt hắn. Thầy tướng số sai người chặn Phi Nô từ xa, cũng không cho phép người khác đến gần họ.
"Ta làm cho Nhị gia một bát mì, ăn đi!" Hoa Nhi dùng đũa gắp một sợi mì, nhẹ nhàng thổi hai cái, đưa đến miệng Bạch Tê Lĩnh. Bạch Tê Lĩnh quay đầu đi không chịu ăn, nhưng lại hỏi nàng một câu thực sự không liên quan gì: "Sao ngươi không trả lời thư của ta?"
"Ngài sắp chết rồi, trả lời thư thì ngài cũng không mang đi được."
"Ta chết hay không với ngươi trả lời thư hay không là hai chuyện khác nhau. Đừng có vòng vo với ta!"
"Bị thương cũng không ngăn được cái miệng của Nhị gia!" Hoa Nhi bị Bạch Tê Lĩnh tra hỏi đến mức nổi giận, nàng gắp một đũa mì nhét vào miệng hắn. Bạch Tê Lĩnh nuốt trọn, còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Hoa Nhi nhét thêm một miếng nữa.
Cho hắn ăn thêm một miếng, nàng bật khóc: "Đây là cơm đoạn đầu của Nhị gia, ngày mai Nhị gia sẽ bị lăng trì. Lăng trì là..."
"Ta biết lăng trì là gì. Ngươi khóc cái gì? Ngươi còn không trả lời thư của ta, còn có mặt mũi rơi nước mắt sao? Ngươi nín đi cho ta!"
Hắn nói quá hùng hồn, đến nỗi Hoa Nhi mơ hồ tưởng hắn không bị thương, liền nương theo ánh trăng tiến lại gần xem. Tóc nàng quét qua ngực hắn, hắn khó chịu rít lên một tiếng: "Đi chỗ khác cho ta!"
Hoa Nhi "ồ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn Bạch Tê Lĩnh. Hắn hoàn toàn không để hình phạt lăng trì vào mắt, thấy Hoa Nhi nhìn mình, lại kiên trì hỏi: "Vì sao không trả lời thư của ta?"
Bạch nhị gia này từ khi sinh ra đến khi chết đều là bộ dạng này, nhất định phải đòi cho được một câu trả lời.
"Nếu ta trả lời, ngài biết ta sống tốt, thì sẽ không có lá thư tiếp theo."
Dù sao sống chết của hắn khó lường, Hoa Nhi cũng không tiếc nói thật với hắn: "Mỗi lá thư của Nhị gia ta đều đọc đi đọc lại mấy chục, mấy trăm lần. Từ nhỏ chưa ai viết thứ đó cho ta, một là mới lạ, hai là quý giá, nên lúc nào cũng không nỡ rời tay. Nhị gia không cần lo lắng thư bị chó đọc mất, chó không có lương tâm như ta đâu."
Bạch Tê Lĩnh cúi mắt nhìn Hoa Nhi, rõ ràng nàng đang rất đau khổ, nhưng vẫn giả vờ bình thản trước mặt hắn. Khi Triệu Diệp và Cốc Vi Tiên rời đi, Bạch Tê Lĩnh đã đoán được nàng và Hoắc Ngôn Sơn đã trao đổi điều kiện, và cũng đoán được nàng đã dùng cách gì. Khi Hoa Nhi có thể chọn cứu ai, nàng đã bỏ rơi hắn.
Nàng bỏ rơi hắn, bây giờ lại hối hận, cảm thấy có lỗi với hắn. Nước mắt nàng lăn quanh mấy lần, đều bị nàng ngẩng đầu kìm lại.
"Ngươi thật sự coi thường Nhị gia của ngươi." Bạch Tê Lĩnh khó khăn động cằm, ra hiệu Hoa Nhi đến gần hơn. Hoa Nhi đứng gần hơn, nghe Bạch Tê Lĩnh nói: "Ngươi chỉ cần nhớ, bất kể khi nào, Nhị gia của ngươi không cần ngươi cứu. Ngươi cứ cứu người ngươi muốn cứu, Nhị gia của ngươi có thể tự cứu. Nếu không thể tự cứu, đó là Nhị gia của ngươi mệnh mỏng, vậy thì kiếp sau gặp lại. Đừng bận tâm những chuyện tình cảm nam nữ yếu mềm đó."
Hoa Nhi đưa ngón tay chạm mạnh vào ngực hắn. Hắn không kìm được, ho dữ dội mấy tiếng. Cái khí thế "Nhị gia" vừa nãy kìm nén, lập tức bị Hoa Nhi gỡ bỏ. Hắn nhìn nàng mà không nói được lời nào trọn vẹn nữa.
Giọng Bạch Tê Lĩnh đứt quãng: "Nếu không sống nổi thì đi tìm Tiên Thiền, ta đã để lại đường lui cho ngươi ở kinh thành."
"Ngươi học cho giỏi, sau này ngươi thay ta quản lý gia nghiệp Bạch gia."
Hoa Nhi muốn nghe thử xem hắn còn nói lời bi quan nào nữa, nhưng hắn không nói nổi nữa, hắn mệt rồi. Thế là nàng lại đến gần, hỏi hắn: "Vậy Nhị gia vì sao lại viết thư cho ta?"
Đôi mắt Hoa Nhi dưới ánh trăng dịu dàng trong suốt, cứ nhìn thẳng vào đôi mắt trốn tránh của Bạch Tê Lĩnh. Cuối cùng, Bạch Tê Lĩnh chậm rãi nói: "Vì trong lòng ta nhớ ngươi."
"Bạch nhị gia trong phủ có nhiều gia đinh như vậy, đều đã viết thư rồi sao?" Hoa Nhi lại hỏi hắn.
Dưới ánh nhìn của nàng, hắn hoảng loạn đến mức vô tình thốt ra một câu mà bản thân sau khi nói xong cũng phải giật mình. Hắn nói: "Vì trong lòng ta có ngươi."
Hoa Nhi cứ thế nhìn hắn, dõi theo ánh mắt hắn từ bên này sang bên kia. Nàng không muốn phân biệt thật giả, chỉ muốn nhìn Bạch nhị gia bối rối trước mặt nàng. Hắn sắp chết rồi, Hoa Nhi vẫn còn đùa giỡn với hắn, đùa giỡn đến nỗi mặt nàng đỏ bừng, nàng nói: "Nhị gia, ngài yên tâm đi! Đợi ngài chết hẳn, ta đốt cho ngài một hình nhân để thành thân, vậy ngài sẽ không phải làm một người cô độc nữa!"