Bách Hoa Sâu Thẳm - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 49

"Tốt quá! Tốt quá!" Bạch Tê Lĩnh trong lòng thán phục. Cô nương trước mặt hắn quả nhiên biết "báo đáp ân tình", ít nhất cũng sợ hắn cô đơn trên đường xuống suối vàng, biết đốt cho hắn một hình nhân giấy.

Bạch Tê Lĩnh không hiểu buổi tiễn biệt này để làm gì, trước khi chết còn phải tức giận như vậy. Nhìn lại người kia, hoàn toàn không hay biết, thậm chí còn ngồi xổm xuống đất vẽ một hình người nhỏ: tóc búi đôi anh dũng, mặt trái xoan, eo thon nhỏ, còn giải thích hai thứ tròn như trứng vịt trên mặt là má hồng.

"Thôi thì đốt cho ngài một cái như thế này vậy! Ta sẽ cài thêm nhiều trang sức vàng bạc lên đầu cô ấy, hai người chết nghèo có thể gỡ xuống đổi bạc mà tiêu."

Hoa Nhi cố ý trêu chọc Bạch Tê Lĩnh, nàng buồn nhưng cũng không muốn hắn dưới suối vàng nhớ đến mình là bộ dạng khóc lóc sụt sịt. Nàng cười nhiều một chút, hắn nghĩ đến cũng sẽ vui. Vì những người đã rời đi trong cuộc đời nàng hầu như đều không có dấu hiệu báo trước, nên nàng chưa từng có một buổi tiễn biệt như hôm nay.

Hoa Nhi hận mình đọc sách quá ít, nếu không lúc này nàng sẽ ngâm vài câu thơ, hát vài khúc ca, làm cho buổi tiễn biệt này thêm phần long trọng, trống kèn giòn giã, sẽ tốt biết bao.

"Trà gì?" Bạch Tê Lĩnh thấy chén trà Hoa Nhi mang đến đặt ở đó, có lẽ nàng cũng không nhớ đưa cho hắn uống, liền chủ động hỏi.

"Trà dại trong núi, ta thấy còn có cả cuống lá, hơi đắng. Nhị gia chịu khó nhấp một ngụm đi! Trên đường không có đâu."

Hoa Nhi cẩn thận nâng chén trà đưa đến miệng hắn, lo hắn bị bỏng, lại ghé lên thổi. Bạch Tê Lĩnh nhấp một ngụm, trong lòng mắng thứ này cho chó uống còn bị ghét bỏ. Nhưng hắn thực sự khát, thế là lại uống thêm vài ngụm.

"Ngày mai, nếu có đau thì ngài cứ kêu, không mất mặt đâu." Hoa Nhi đặt chén trà xuống, tay chỉ về phía sau núi: "Lúc Nhị gia chịu hình phạt, ta sẽ ra đó, không nghe thấy. Nhị gia không phải lo mất mặt trước ta."

"Ngày mai hình phạt này ta nhất định phải chịu sao? Bạch nhị gia ta không có cơ hội sống sót trở về nữa sao?"

"Cũng có." Hoa Nhi do dự một lát rồi nói: "Thầy tướng số đó... Ngài có biết thủ lĩnh của bọn sơn tặc là thầy tướng số trong thành Yên Châu không? Chính là ông lão mù đó, trước đây nói mình đi khắp bốn phương, mỗi năm đến Yên Châu ở vài tháng đó. Ngài có biết là ông ta không?"

"Không biết. Ngươi đã gặp ông ta rồi sao?"

"Gặp rồi. Hôm qua ông ta và Hoắc Ngôn Sơn ở cùng nhau, nhưng khi ông ta nói chuyện này với ta thì Hoắc Ngôn Sơn không có ở đó." Hoa Nhi nói nhỏ: "Lão già súc sinh đó muốn Nhị gia đưa ra một địa điểm, giao ra một người, như thế Nhị gia có thể thoát chết."

Bạch Tê Lĩnh cười khẩy một tiếng, lát sau nói với Hoa Nhi: "Thầy tướng số giỏi nhất là giả thần giả quỷ, bất kể ông ta nói gì với ngươi, ngươi cũng không cần để ý. Ngươi cứ đi theo bên cạnh Phi Nô ca ca của ngươi. Hắn trông có vẻ là một người tàn nhẫn nhưng khi cần thiết sẽ bảo vệ ngươi. Theo ta thấy, Phi Nô ca ca của ngươi có lẽ đã tạo dựng được vị thế của mình trên núi Hoắc Linh này."

Bạch Tê Lĩnh có mắt nhìn người, ngày hôm đó những tên sơn tặc qua lại đều khách khí với Phi Nô. Muốn bọn sơn tặc khách khí, hoặc là tiểu đầu mục, hoặc là đã đánh cho chúng phục. Còn Phi Nô, có lẽ là cả hai.

Bạch Tê Lĩnh từng nghĩ, nếu Phi Nô phản bội, núi Hoắc Linh này chưa chắc không phá được, nhưng rốt cuộc Phi Nô và Hoắc Ngôn Sơn có quan hệ như thế nào, còn phải suy nghĩ. Dù sao hắn cũng là người đã trải qua nhiều lần sinh tử, lúc nguy nan vẫn không sợ hãi, đầu óc minh mẫn, không hèn kém cũng không kiêu ngạo. Còn thứ mà tên thủ lĩnh súc sinh kia muốn, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.

"Đưa cho hắn thì ngài sẽ không chết." Hoa Nhi nói với hắn.

"Không đưa. Chết thì chết." Bạch Tê Lĩnh nói với giọng bình thản: "Ngươi vừa nói đợi ta chết thì đốt cho ta một hình nhân giấy để thành thân với ta. Vậy nếu Bạch nhị gia ta thoát chết thì sao? Trên đời này ta đáng bị sống cô độc sao?"

"Bạch nhị gia còn sống thì lo gì không tìm được nương tử? Chỉ cần ngài đừng hung dữ, các cô nương không sợ ngài, tự nhiên sẽ muốn gả cho ngài."

"Vậy thế này đi, ngươi dám đánh cược với ta không?"

"Cược gì?"

"Nếu lần này ta thoát chết, hai chúng ta sẽ cùng nhau sống qua ngày." Bạch Tê Lĩnh ho một tiếng, thở gấp, nhíu mày, giọng khinh bỉ: "Thôi, e rằng ngươi không có gan đó. Ngươi nhát như chuột..."

"Ta có gì mà không dám? Chính ta còn không biết mình có thể sống được mấy ngày, còn sợ đánh cược với người sắp chết như ngài sao? Buồn cười!" Hoa Nhi bị hắn chọc, tức giận nói: Nếu ngài không chết, chúng ta sẽ cùng nhau sống trong thời loạn này."

"Một lời đã định, ai đổi ý là chó."

Bạch Tê Lĩnh cười, hắn không biết ngày mai sống chết ra sao, cũng không biết hôm nay như thế có gọi là thoải mái không. Nhưng lời hứa bốc đồng của Hoa Nhi, người không giỏi nói lời từ biệt, lại khiến hắn vui vẻ đôi phần. Nhưng chính hắn cũng chỉ là nói đùa, chỉ là trong câu đùa có chút thật, thật giả lẫn lộn mà thôi.

Hắn không phải người lắm lời, sợ Hoa Nhi lại khóc lóc trước mặt mình, liền đuổi nàng đi. Mỗi lần chia ly đều là cửa ải sinh tử, dường như nếu không liên quan đến sinh tử thì hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau trong thế gian hỗn loạn này.

Hoa Nhi đi ba bước lại ngoái đầu một lần, trong lòng nàng buồn vì mình không có bản lĩnh phi thường để cứu Bạch Tê Lĩnh, luôn cảm thấy có lỗi với hắn. Đêm đó, nàng ngồi trong căn phòng nhỏ của Phi Nô, đợi Phi Nô uống rượu trở về.

Hắn đã trở về, trên người không có nhiều mùi rượu, trên quần áo dính từng mảng ẩm ướt, hẳn là đã giặt rồi.

Thấy Hoa Nhi ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài ngẩn ngơ, như trước kia, hắn kéo búi tóc cao của nàng. Hoa Nhi vỗ tay hắn, thuận theo lực kéo ngồi xuống đất cạnh hắn.

Ngón tay Phi Nô vạch trên nền đất bùn, ban đầu Hoa Nhi không để ý, một lúc sau mới phát hiện, vừa định nói thì bị hắn bịt miệng. Trong bóng tối mờ ảo, hắn lắc đầu, lại ghé sát tai nàng thì thầm: "Sáng mai xem! Muội ở Cốc gia quân chắc hẳn đã học qua rồi."

Hoa Nhi nhận ra không đơn giản, liền không nói gì nữa. Cho đến khi Phi Nô vẽ xong, kéo nàng ngồi lên giường, lúc này mới nhỏ giọng dặn dò nàng: "Ghi khắc vào trong đầu, xem xong hủy đi! Ngày mai ta không thể chăm sóc muội được, muội hãy tự chăm sóc tốt cho mình."

"Ngày mai huynh muốn làm gì?" Hoa Nhi hỏi.

"Ngày mai ta sẽ là người chém nhát dao đầu tiên lên Bạch Tê Lĩnh."

Hoa Nhi không kinh ngạc, ai lóc nhát đầu cũng vậy, hắn không lóc thì tự có người khác lóc. Phi Nô thấy nàng im lặng, liền nài nỉ: "Hoa Nhi, hứa với ta! Bất kể ngày mai xảy ra chuyện gì, bất kể ai sống ai chết, muội cũng đừng quản. Muội chỉ cần chạy, chạy thoát, tìm một nơi non xanh nước biết mà sống tốt. Phi Nô ca ca không muốn muội khổ nữa, muội đã đủ khổ rồi."

"Không quản Phi Nô ca ca sống chết sao?" Hoa Nhi dùng sức nắm chặt tay áo Phi Nô: "Huynh có biết tình nghĩa mười mấy năm của chúng ta là gì không? Huynh gặp nguy, ta sẽ liều mình để cứu huynh. Mặc dù bây giờ huynh không tin ta nữa, nhưng Phi Nô ca ca, huynh nghĩ lại xem, ta có lần nào bỏ mặc huynh chưa?"

"Chưa từng."

"Vậy đừng nói những lời đó."

"Ngày mai muội xem rõ ta vẽ gì rồi hãy nói."

Phi Nô nắm vai nàng, kéo nàng lại gần. Hoa Nhi giãy giụa, chống cự, cuối cùng hắn cũng giữ được vai nàng. Không có hành động khác, cũng không còn lời nào khác. Bên ngoài dường như lại có người đánh nhau, vì có tiếng reo hò. Tiếng cười ph*ng đ*ng, tiếng kêu thảm thiết, tiếng chửi tục tĩu vang lên. Ngọn lửa bùng lên, chiếu sáng đỏ rực cả cửa sổ.

"Cháy rồi sao?" Hoa Nhi hỏi.

Phi Nô chỉ ôm vai nàng nhẹ nhàng, an ủi: "Đừng sợ, Phi Nô ca ca ở đây."

Hoa Nhi nghe thấy tiếng nức nở của Phi Nô, nàng không hiểu nỗi buồn của hắn bắt nguồn từ đâu, chỉ an ủi qua loa: "Phi Nô ca ca, nếu có ai bắt nạt huynh, nói cho ta biết, ta sẽ đi tìm hắn."

Phi Nô lại chuyển sang cười, vừa khóc vừa cười, như đang say sưa tột độ. Trong cái hang ổ cướp bóc điên cuồng này, cười đùa, chửi rủa đều là chuyện thường tình. Có người bên ngoài ném đá vào cửa sổ, Phi Nô đẩy cửa sổ ra mắng. Hắn mắng chưa đã, cầm cung tên ở góc tường nhắm vào người đến, b*n r* một mũi tên. Một thoáng im lặng bao trùm, rồi lại trở về với cuộc diễu hành ma quái ban đêm.

Phi Nô náo loạn đủ rồi, ngồi xuống góc tường. Hoa Nhi nghĩ hắn có lẽ có chuyện muốn nói, nhưng hắn không nói gì mà nghiêng đầu ngủ thiếp đi. Hoa Nhi tìm áo đắp cho hắn, sau đó cũng ngồi xuống như mọi khi.

Khi trời tờ mờ sáng, Phi Nô đứng dậy rời đi. Bên ngoài sẽ có một buổi lễ, đúng như lời lão thầy tướng số nói: trên núi Hoắc Linh, lóc thịt là một đặc ân, không phải tù nhân nào cũng xứng đáng được hưởng. Buổi lễ đó vô cùng kinh hoàng. Bọn sơn tặc đều vẽ bùa máu trên mặt, tất cả đều c** tr*n, đi quanh giá hành hình, hét những lời mà Hoa Nhi không hiểu.

Một người đeo mặt nạ chậm rãi đi ra từ phía sau núi. Khi hắn đến gần, Hoa Nhi mới nhìn rõ, trên mặt nạ vẽ một khuôn mặt người, máu chảy ra từ bảy cái lỗ. Bọn sơn tặc nhìn thấy người đeo mặt nạ đều quỳ một gối xuống, giơ cao thanh đao trong tay.

Hoa Nhi không hiểu vì sao tên thủ lĩnh sơn tặc không đeo mặt nạ trước mặt nàng và Hoắc Ngôn Sơn mà hôm nay lại đeo. Hoắc Ngôn Sơn đứng phía sau hắn, bộ dạng như không liên quan gì.

Hoa Nhi tìm kiếm Phi Nô trong đám đông, nhưng trời còn sớm, bên ngoài mờ mịt, nàng không nhìn rõ. Bạch Tê Lĩnh bị bọn sơn tặc vây quanh, nàng cũng không nhìn rõ. Nhưng nàng có thể đoán được, Bạch Tê Lĩnh nhất định đang thầm cười nhạo bọn chúng bày ra mấy trò lòe loẹt này, không có cái nào ra hồn.

Tên thủ lĩnh đó không nói một lời, chỉ giả vờ cầm một chén rượu, dùng ba ngón tay giữa chấm rượu, kính trời, kính đất, kính thần linh. Hoa Nhi mắng hắn: thần linh mới không phù hộ ngươi, thần linh cũng không thiếu giọt rượu này của ngươi.

Đối mặt với cảnh tượng này, Hoa Nhi trong khoảnh khắc biến thành Bạch Tê Lĩnh. Người bên ngoài đều uống một chén rượu, sau đó lại bắt đầu chạy quanh Bạch Tê Lĩnh.

Làm ra vẻ huyền bí, giả vờ ra oai!

Trời dần sáng, một tia nắng chiếu vào, Hoa Nhi vội ngồi xổm xuống đất, xem thứ Phi Nô vẽ đêm qua. Những ngọn núi trùng điệp ban đầu nàng không hiểu, khi bình tâm nhìn kỹ, mới thấy linh am, con đường nhỏ, cầu thang trời phía sau núi.

Hoa Nhi chợt hiểu, núi Hoắc Linh này không phải là tường đồng vách sắt. Nó có đường đi.

Cốc gia quân tấn công núi Hoắc Linh Sơn có khả năng thắng.

Hoa Nhi run lên vì xúc động, nàng dường như hiểu vì sao Phi Nô đưa nàng lên núi, dường như đã hiểu ra. Bên ngoài đột nhiên yên tĩnh, Hoa Nhi không ngẩng đầu mà nín thở ghi nhớ tấm bản đồ đó, sợ mắc một chút sai sót nào. Sau khi ghi nhớ xong, nàng nhanh chóng đứng dậy, dùng chân xóa đi rồi giẫm phẳng đất.

Vào khoảnh khắc Hoa Nhi định đẩy cửa ra ngoài, nàng thấy cây phi tiêu phòng thân mà Bạch Tê Lĩnh đã tặng. Không biết bị ai lấy mất ở linh am, giờ đang nằm trên bàn của Phi Nô.

Hoa Nhi không kịp nghĩ ngợi, nhét cây phi tiêu đó vào người rồi đẩy cửa ra ngoài.

Tên sơn tặc nhỏ đi theo nàng hỏi nàng đi đâu, nàng chỉ vào giá treo cổ, run rẩy nói: "Hắn từng là chủ tử của ta, bây giờ hắn sắp bị lóc thịt, ta không chịu nổi. Ta muốn đi trốn." Nàng nói xong, đi về phía sau núi, một hơi leo lên cầu thang trời.

Xa xa vang lên tiếng hét, Hoa Nhi thấy có người đi về phía Bạch Tê Lĩnh, người đó không phải Phi Nô, Phi Nô đi đâu nàng không biết.

Người đó đi về phía Bạch Tê Lĩnh, Hoa Nhi thoáng thấy Bạch Tê Lĩnh đau đớn ngẩng đầu, nhưng hắn không kêu thành tiếng. Tên sơn tặc nhỏ chỉ về hướng giá treo, mắt đột nhiên đỏ ngầu, phấn khích hét lên: "Lóc thịt! Lóc thịt!"

Tiếng hét chưa dứt, Hoa Nhi đã không do dự nhảy lên, dùng dao găm cắt ngang cổ hắn. Máu phun ra, hắn ôm cổ, không thể tin được quay đầu nhìn Hoa Nhi. Nàng dùng sức đẩy hắn vào bụi cỏ ven đường, nhìn lại Bạch Tê Lĩnh đằng xa, nước mắt tuôn như suối.

Kiếp sau gặp lại, Bạch nhị gia! Ngươi nói đúng, thế gian này điều không nên sợ nhất chính là sinh tử, chỉ cần còn có người nhớ đến, thì không uổng một đời, một kiếp này. Nàng nức nở quay đầu chạy lên núi, không ngoảnh lại.

Mỗi bước Hoa Nhi chạy, tim nàng lại đau một lần. Nàng không hiểu, Bạch nhị gia chẳng qua là chủ nhân của nàng, từng lừa dối nàng, lợi dụng nàng, khiến nàng nhiều lần suýt chết. Đáng lẽ nàng phải hận hắn, nếu hận hắn thì tốt rồi, có hận sẽ không cảm thấy đau đớn thế này.

Nàng lau nước mắt chạy về phía trước, khi nhìn thấy cuối đường thì đột nhiên rẽ vào một con đường nhỏ. Bạch Tê Lĩnh nói đúng, hắn ngay từ đầu đã đúng, hắn nói nàng thích hợp làm trinh sát. Thế là tiểu trinh sát này, quên Bạch Tê Lĩnh ở phía sau, một lần lại một lần nhớ lại tấm bản đồ đó. Nàng tin chắc Phi Nô không lừa nàng, tin chắc mình là chút thiện lương cuối cùng trong lòng Phi Nô.

Nàng chạy điên cuồng trong rừng, từ sáng đến tối. Núi Hoắc Linh rộng lớn như vậy. Thú rừng dường như biết nàng đang gấp rút, ngày hôm đó giúp nàng một lần, đều ẩn mình vào hang động của chúng. Gió núi dường như cũng biết nàng đang vội, đẩy từ phía sau, giúp nàng một tay. Trăng đêm cũng biết nàng đang gấp, chiếu rõ những chỗ lầy lội nguy hiểm.

Đây đều là tưởng tượng của Hoa Nhi.

Chỉ có tưởng tượng như vậy mới khiến nàng nghĩ mình có thể chiến thắng bản thân. Trong cuộc chạy trốn này, nàng quên đi nguy hiểm, đau khổ, chỉ không ngừng nghĩ về tấm bản đồ đó.

Đợi đến khi Hoa Nhi rẽ vào con đường nhỏ thứ năm, đột nhiên cảm thấy mình như được khai sáng. Lúc này, trăng đã lên cao, có lẽ là vầng trăng đầu tiên sau khi Bạch Tê Lĩnh không còn trên đời.

"Tôn Yên Quy!" Có người gọi, Hoa Nhi tìm trong bụi cây, thấy Cốc gia quân phục kích sau gốc cây. Nàng bước loạng choạng đến, nói: "Mau! Dẫn ta đi gặp Đại tướng quân!"

Cơ thể nàng đã không còn thuộc về nàng, mỗi bước đi đều đau đớn tận xương. Vào khoảnh khắc nhìn thấy Cốc Tiễn, Hoa Nhi ngã vật xuống đất. Người khác vội đưa nước và thức ăn cho nàng. Nàng ăn ngấu nghiến một miếng, nhớ đến Bạch Tê Lĩnh xem như không ăn được nữa, miếng ăn đó nghẹn rất lâu mới nuốt trôi.

Hoa Nhi xin Cốc Tiễn giấy bút, tìm một nơi yên tĩnh, vùi đầu vào đó. Nàng nhớ từng gốc cây, từng ngã rẽ đã gặp trên suốt chặng đường chạy trốn. Nàng lặng lẽ vẽ nhanh, sao chép bản đồ đó không sai một ly, thêm vào cả những gì mắt thấy dọc đường.

Đây là bản đồ đầu tiên Hoa Nhi thám thính được với tư cách là trinh sát của Cốc gia quân. Nàng nghe Cốc Tiễn khen: "Tuyệt diệu! Tuyệt diệu!"

Tiếc là Bạch Tê Lĩnh không nghe được nữa.

Không nghe thấy Đại tướng quân của nàng khen nàng.

Hoa Nhi oà lên khóc, nước mắt giàn giụa.

Tiếng khóc của nàng làm Liễu Công hoảng hốt, nhân lúc người khác đang nghiên cứu tấm bản đồ, ông kéo Hoa Nhi sang một bên.

"Có chuyện gì sao?"

Hoa Nhi nhất thời không kìm được, mấy lần mở miệng đều bị tiếng khóc của mình chặn lại, rất lâu sau mới thút thít kể chuyện Bạch Tê Lĩnh bị lăng trì. Lúc nàng bỏ chạy, hắn đã bị lóc một nhát, ngửa cổ chịu đau mà không rên một tiếng. Hoa Nhi kéo tay áo Liễu Công nói: "Liễu Công, Liễu Công, Bạch nhị gia không còn nguyên vẹn nữa. Xương cốt của ngài ấy sẽ bị băm nát cho dã thú ăn, mang đi nấu canh. Bạch nhị gia chẳng còn gì trên cõi đời này nữa! Chẳng còn gì nữa!"

Bình Luận (0)
Comment