Hai người trên thuyền vẫn đứng ở mũi thuyền xem đục cá trên sông, người trên bờ đứng xem bọn họ cũng rất đông. Có người nói: "Cá tươi đó khỏi phải nói là tươi đến mức nào, đục xong trực tiếp xách vào thuyền hoa. Trong thuyền ấm áp như mùa xuân. Nước làm cá đã sôi từ sớm. Đầu bếp dùng dao thái lát, nhúng thịt cá vào nước sôi một cái, chấm vào nước sốt đã pha sẵn trong bát. Chậc! Sảng khoái!" Kể đến mức người khác ch** n**c miếng, như thể người đó thực sự nhìn thấy cảnh tượng bên trong như thế nào.
Giới Ác nghe một lúc lâu, nhấc chân đi lên mặt băng. Hoa Nhi hỏi ông ấy: "Lão hòa thượng, ông đi đâu vậy?"
"Đi hóa duyên một miếng cá."
"Ông không phải ăn chay sao?"
"Ta không ăn chay."
Liễu Chi bên cạnh bật cười thành tiếng: "Hóa ra là một hòa thượng ăn mặn!" Cô và Hoa Nhi không tiện đi theo, liền để Yên Hảo đi. Hai người rút khỏi đám đông, tìm một chỗ vắng vẻ đứng.
"Vì sao không nói Bạch nhị gia giúp chúng ta trà trộn vào hoàng cung?" Liễu Chi hỏi Hoa Nhi: "Chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao? Hắn bây giờ là hồng nhân trước mặt hoàng thượng rồi."
"Hoàng thượng chưa chắc đã tin hắn. E rằng chuyện gì dính dáng đến hắn, nhất định sẽ bị điều tra kỹ lưỡng. Điều tra kỹ lưỡng thì không sợ, chỉ sợ có người theo dõi, hành động sẽ không tiện." Hoa Nhi nói: "Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tìm được cách trà trộn vào."
"Vậy tỷ thật sự không gặp Bạch nhị gia?" Liễu Chi lại hỏi.
"Gặp hắn làm gì?" Hoa Nhi liếc nhìn mặt sông. Giới Ác đã đi đến trước mặt Bạch Tê Lĩnh, dường như ông ấy đang nói gì đó với hắn. Một lúc sau, ông ấy theo Bạch Tê Lĩnh lên thuyền hoa.
Phải mất một lúc lâu sau Giới Ác mới lau miệng đi ra. Yên Hảo theo sau ông ấy, ôm một đống đồ, giống như tiểu tùy tùng của ông ấy. Gặp Hoa Nhi, Yên Hảo liền bĩu môi nói: "Bọn họ là hạng người gì vậy!"
Hóa ra Giới Ác muốn bói quẻ cho Bạch Tê Lĩnh. Bạch Tê Lĩnh lại đồng ý, yêu cầu bói một quẻ nhân duyên. Lão già đó làm phép như thật, lấy ra rất nhiều đồ, bày đầy thuyền hoa, miệng lẩm bẩm, lại còn từ xa dập tắt một chậu lửa, cuối cùng nói với Bạch nhị gia: Người trong lòng ngay trước mắt. Bạch nhị gia vui mừng, thưởng cho Giới Ác ăn cá. Con cá đó thực sự được ăn như lời người kia đã nói. Ăn cá xong lại thưởng cho ông ấy bạc và rất nhiều đồ.
Liễu Chi nghe vậy tức giận đùng đùng, lập tức muốn trèo lên cây bắn chết Bạch Tê Lĩnh. Nhưng cô lại nghĩ Hoa Nhi sớm muộn gì cũng sẽ xử lý hắn, liền hừ một tiếng, đi theo sau Giới Ác.
Yên Hảo nói với Hoa Nhi: "Hai người đó hình như có tình ý với nhau, mà Bạch nhị gia nói chuyện cũng rất ngọt ngào."
"Coi như hắn có tiền đồ!" Hoa Nhi hừ một tiếng rồi đi theo sau Giới Ác. Yên Hảo nói tiếp: "Đục cá cũng không phải vì quý nữ đó muốn ăn, mà là hoàng thượng muốn ăn, sai Bạch nhị gia làm chuyện này. Hoàng thượng nói người trong cung không ai làm việc ổn thỏa bằng Bạch nhị gia. Con cá đó chắc phải đục mấy ngày, hoàng thượng muốn ăn con lớn nhất."
"Cứ để hắn đục đi, đừng quản hắn." Hoa Nhi nhìn Giới Ác phía trước: "Vừa hay gặp được vị thần nhân này, đi theo ông ấy để làm quen với kinh thành cũng là ý hay."
Liễu Chi che miệng cười: "Tỷ chưa thấy lão hòa thượng đó bày trận sao? Ông ấy hẳn là người trong giang hồ, chuyên lừa người để kiếm miếng cơm thôi."
"Vậy chẳng phải càng tốt sao? Nếu chúng ta học được bộ võ công của thuật sĩ giang hồ, biết đâu chúng tha có thể nhanh chóng thi triển quyền cước ở kinh thành." Hoa Nhi chạy nhanh mấy bước đuổi kịp Giới Ác. Lão già ăn uống no nê, còn lẩm bẩm: Bạch nhị gia là người tốt, trán đầy đặn là tướng có phúc, tính tình hào phóng nhất định sẽ đại phú đại quý.
"Hắn chẳng qua cho ông một con cá ăn, cho ông mấy lạng bạc vụn tiêu." Hoa Nhi bên cạnh chen vào nói đùa. Giới Ác không giận, lại bày ra vẻ mặt bí hiểm, tiếp tục đi khắp phố phường.
Nhờ hành động của Giới Ác, ba người Hoa Nhi ngày hôm đó đã đi khắp kinh thành. Mặc dù kinh thành rộng lớn hơn thành Yên Châu nhiều, nhưng cũng chú trọng phong thủy. Quan lại quý tộc sống ở những nơi phong thủy tốt nhất, ngược lại dân thường sống ở những nơi phong thủy xấu. Đi ngang qua nhà cũ của Cốc gia ở phía bắc thành, họ nhìn thấy rễ cỏ khô trước cửa đều bị tuyết vùi lấp, trên tường có rất nhiều tổ chim, tấm biển "Mãn môn trung liệt" chắc hẳn được lau chùi thường xuyên, bốn chữ đó đặc biệt nổi bật trong tuyết.
Giới Ác đứng trước ngôi nhà, nhắm mắt suy nghĩ gì đó, rất lâu sau mới mở mắt lắc đầu nói: "Nơi đây oán khí quá nặng."
Liễu Chi chỉ vào chữ trên tấm biển: "Trên đó viết rõ ràng, Mãn môn trung liệt, đâu ra oán khí? Lão hòa thượng này quen nói bậy!"
Giới Ác cũng không giải thích mà tiếp tục đi. Hoa Nhi ngẩng đầu nhìn lại tấm biển, trong lòng cảm thấy thật chua xót. Sau khi Cốc đại tướng quân chết, Hoa Nhi nghe thấy Lâu Kình đã đề bút ban tấm biển này. Khi đó nàng cảm thấy kẻ tàn ác Lâu Kình đó đáng bị ngũ mã phanh thây, nàng rất muốn đập nát tấm biển đó. Nhưng giờ đây cũng chỉ liếc nhìn một cái.
Giới Ác ngâm nga: Nhẫn được khổ hôm nay, mới giải được lo ngày mai.
Hoa Nhi cũng không biết vì sao ông ấy lại hát như vậy, nhưng cũng cảm thấy hợp cảnh. Đi ngang qua một ngôi miếu đổ nát, nàng nhìn thấy Tiểu Song đang dạy người khác cách xin ăn: "Ăn xin sao, phải đáng thương một chút. Đương nhiên, mọi người đều là người đáng thương, chỉ là phải đáng thương hơn một chút. Rụt cổ lại, tay run rẩy một chút, mắt nhìn người phải rụt rè một chút. Gặp quan lại quý tộc thì sẽ bị đá một hai cái, đá thì đá, cũng là mệnh tốt! Quan lại quý tộc vì sao không được đá người khác chứ."
Mấy người nghe vậy đều che miệng cười, Hoa Nhi vẫy tay với Tiểu Song: "Tiểu ăn mày, ngươi lại đây!"
Tiểu Song chạy đến trước mặt họ. Nhìn thấy một lão hòa thượng đứng đó, cô bé liền cúi người hành lễ với Giới Ác, sau đó rụt rè nhìn Hoa Nhi.
Hoa Nhi lấy ra mấy đồng tiền đặt vào lòng bàn tay Tiểu Song, rồi nói: "Ngươi giúp ta chạy chút việc được không?"
"Chạy việc gì?"
"Trên phố Hà Nguyệt có một quán rượu, phía sau quán rượu có một ngôi nhà, ở đó có một vị khách quý từ xa đến. Ngươi hãy giúp ta nhắn một lời, hỏi vị khách quý đó lời nói hôm qua có tính không?" Hoa Nhi nói.
Tiểu Song hiểu ra, cầm đồng tiền chạy đi. Cô bé ở kinh thành nhiều ngày, đã quá quen thuộc với nơi đó. Phố Hà Nguyệt là phố phong nguyệt, nơi mà các quý ông ở kinh thành thích đến nhất. Tối đến uống rượu hoa, nghe hát, nếu hôm đó quán rượu nhà nào có hoa khôi, thì sẽ đến nhà đó. Tương truyền trên đời có hàng ngàn mỹ nữ tuyệt sắc, phố Hà Nguyệt chiếm một nửa.
Tiểu Song tuy còn nhỏ, nhưng cũng hiểu biết một phần. Cô bé nghĩ có lẽ vị khách quý mà Hoa Nhi tỷ tỷ muốn tìm cũng thích nữ sắc. Cô bé chạy một mạch đến nơi, nhìn thấy các cửa hàng trên phố Hà Nguyệt đều đã mở cửa, có những cô nương lười trang điểm, đứng dựa cửa, cầm khăn mời chào những vị khách lẻ tẻ.
Quán rượu kia ở sâu nhất trong phố Hà Nguyệt. Tiểu Song chạy một mạch đến, không biết đã nhìn thấy bao nhiêu cô nương xinh đẹp. Đến quán rượu, cô bé hỏi chưởng quầy tìm vị khách quý từ xa đến, chưởng quầy lập tức hiểu ra, dẫn cô bé đến sân sau.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy một người, Tiểu Song thoáng thấy quen thuộc. Sau một hồi suy nghĩ, cô bé bật khóc gọi "Phi Nô ca ca!", rồi lao vào lòng hắn.
Khi thành Yên Châu bị phá, Tiểu Song còn quá nhỏ, nhưng trong ký ức của cô bé vẫn nhớ Phi Nô. Phi Nô ca ca và A Hủy ca ca của cô bé luôn đi cùng nhau, Phi Nô ca ca luôn lén lút nhét đồ ăn cho Tiểu Song.
Phi Nô ngây người một lúc, rồi ôm lấy Tiểu Song, dùng giọng nói hiếm hoi dịu dàng hỏi cô bé: "Sao muội lại ở kinh thành?"
"Ta đến xin ăn!" Tiểu Song không biết có nên nói thật với Phi Nô không, nên chỉ nói nửa câu. Phi Nô nhìn thấy sự lanh lợi của cô bé thì mỉm cười. Trong lòng hắn có rất nhiều cảm xúc, những cảm xúc mà hắn chưa từng có trong những năm tháng làm sơn tặc ở núi Hoắc Linh. Hắn nhớ khi Tiểu Song ba bốn tuổi, A Hủy cả ngày khuân vác hàng hóa ở bến tàu, luôn lo lắng cho tiểu muội của mình sẽ chết đói. Tiểu Song cũng hiểu chuyện, hầu như không bao giờ khóc lóc, không ai trông nom cô bé, cô bé cứ lẽo đẽo đi theo sau Hoa Nhi.
Lúc đó cuộc sống tuy khổ sở, nhưng ít ra mọi người vẫn còn. Bây giờ A Hủy đã đi lâu như vậy, nhưng tiểu muội của hắn đã lớn rồi.
Phi Nô lau nước mắt cho Tiểu Song, nói với cô bé: "Ta biết muội đến đây làm gì, muội đã theo Cốc đại tướng quân một thời gian, học được không ít thứ. Sau khi Cốc đại tướng quân tử trận, muội sống cùng Cốc gia quân mấy năm, từ nhỏ đã rèn luyện được một thân bản lĩnh. Bây giờ muội và Hoa Nhi đều đến kinh thành, e rằng có nhiệm vụ quan trọng."
Tiểu Song gật đầu.
Phi Nô hỏi cô bé: "Tiểu Song, có sợ không?"
Tiểu Song lắc đầu: "Không sợ! Lúc A Hủy ca ca chết, ta đã nhìn thấy rồi, huynh ấy không sợ, ta cũng không sợ!"
Phi Nô nghe vậy xoa đầu cô bé. Tiểu Song nhớ lời Hoa Nhi dặn cô bé mang đến, liền nói với Phi Nô. Phi Nô biết vì sao Hoa Nhi lại muốn Tiểu Song đến, nàng biết khi hắn gặp được Tiểu Song sẽ nảy sinh lòng thương xót, vì thế sẽ ghi nhớ lời hứa tối qua. Mặc dù bọn họ đã không còn đi chung đường, nhưng vì Tiên Thiền, dường như họ có thể tin tưởng nhau một lần nữa.
Phi Nô lấy ra một thỏi bạc đưa cho Tiểu Song, Tiểu Song lắc đầu: "Ta sống trong miếu đổ nát, người đông mắt tạp, thỏi bạc này không giữ được."
"Muội sẽ bị đói sao?"
Tiểu Song vỗ ngực nói: "Tiểu Song lanh lợi! Chưa bao giờ bị đói!"
Thần thái trên đôi mắt cô bé giống như một tiểu "Hoa Nhi". Lúc đó, tiểu Hoa Nhi cũng sống những ngày tháng "xin ăn" khắp nơi, cũng thường có thần thái như vậy, như thể không có việc gì khó, nàng chỉ đến thế gian dạo chơi.
"Nếu có người bắt nạt muội thì sao?" Phi Nô hỏi.
Tiểu Song từ trong lòng lấy ra một con dao nhỏ: "Vậy thì đâm hắn."
"Muội sẽ không sợ sao?"
"Ta không giết hắn, hắn sẽ giết ta, vậy thì ta không sợ giết hắn."
Tuổi còn nhỏ đã đánh đấm! Phi Nô bị Tiểu Song chọc cười, véo mặt cô bé, lại dặn dò cô bé rất nhiều điều, cuối cùng mới nói: "Muội hãy nói với cô ấy là: Ta chưa từng lừa dối cô ấy."
Tiểu Song gật đầu, lưu luyến bước ra ngoài. Phi Nô thấy cô bé thật đáng thương, liền nói: "Phi Nô ca ca sẽ ở đây không đi đâu cả, nếu muội nhớ Phi Nô ca ca, thì đến đây xin ăn."
Tiểu Song nghe vậy vui vẻ chạy đi, khi ra đến cửa thậm chí suýt trượt chân. Phố Hà Nguyệt đã thắp đèn hoa ngũ sắc, cũng trở nên náo nhiệt hơn lúc nãy. Tiểu Song dù sao cũng còn nhỏ tuổi, nghĩ rằng ở đây xin ăn có lẽ sẽ được nhiều hơn, liền ngồi xổm ở một góc, đưa tay run rẩy gọi: "Cho một chút đi, cho một chút đi."
Ba người Hoa Nhi đi theo Giới Ác, đi đến tối mà vẫn chưa thấy Tiểu Song quay về. Nàng lo lắng cô bé gặp chuyện, liền chủ động đi tìm. Đi trên phố Hà Nguyệt, cuối cùng tìm thấy cô bé đáng thương đang co ro ở một góc, Hoa Nhi liền lên tiếng gọi: "Tiểu ăn mày!"
Tiếng gọi này vốn dĩ rất bình thường, nhưng Bạch Tê Lĩnh đang bước lên bậc thang Phong Nguyệt Lâu lại thu chân về, nhìn về hướng có tiếng gọi.
Góc đó tối đen, hắn không nhìn rõ, nhưng hắn nghĩ mình không nghe nhầm, liền sai Tạ Anh đi xem chỗ đó là ai. Tạ Anh đi đến, vốn định hỏi cho rõ, khi nhìn thấy Hoa Nhi thì vô cùng hoảng hốt. Tạ Anh vốn dĩ trầm tĩnh, lúc này như nhìn thấy ma, ngón tay run rẩy chỉ vào Hoa Nhi: "Cô... cô..."
"Cô cái gì mà cô!" Hoa Nhi hung dữ nói quát hắn một câu, lại tiếp tục nói: "Có quen biết gì với ngươi mà cô, cô, cô!"
Tạ Anh cũng không ngờ mới có mấy năm không gặp, cái miệng của người trước mặt đã lợi hại như vậy, tướng mạo lại anh khí như vậy, khi mặt lạnh thì cảm giác đáng sợ không thua kém Bạch Tê Lĩnh. Suýt nữa thì hắn không thở nổi, quay người chạy đi báo cáo.
Bạch Tê Lĩnh hỏi hắn giọng nói đó là của ai. Tạ Anh nghĩ chuyện này không tiện nói to, liền ghé sát lại. Vừa lúc có một cô nương xinh đẹp kéo cổ tay Bạch Tê Lĩnh, đưa hắn vào Phong Nguyệt Lâu. Tạ Anh bước nhanh theo, kéo tay áo Bạch Tê Lĩnh, nháy mắt ra hiệu.
Bạch Tê Lĩnh hiểu ra, hắn không nghe nhầm, người nói chuyện chính là người đó!
Hắn bước nhanh mấy bước đến góc tường nhưng ở đấy không còn ai.
"Tìm cho ta!" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.