Lúc đầu, Tiên Thiền chỉ khẽ cười, ngón tay kẹp khăn tay lụa đưa lên môi, ánh mắt liếc nhìn chân Lâu Kình. Rồi như nhớ ra điều gì thú vị, cô bật cười thành tiếng.
Lâu Kình chưa từng thấy Tiên Thiền như thế này, cuối cùng cũng dừng cuộc đối đầu với Bạch Tê Lĩnh, nhìn về phía cô. Tiên Thiền cười xong, lắc vai, bắt chước giọng hát của đám đào hát ngoài sân thở dài: "Thân thể ta đau quá..."
Lâu Kình hỏi cô: "Ngươi đang làm trò điên rồ gì đó?"
Tiên Thiền đáp: "Ngài nói ta làm trò điên rồ gì! Ngài quấy rầy giấc ngủ yên bình của ta, lại còn mang cả phòng đầy người vào, giờ lại còn đấu kiếm trước cửa nữa. Sự yên tĩnh quý giá của ta bị ngài phá hỏng hết rồi!"
Lâu Kình thu chân lại, bước về phía Tiên Thiền. Tiên Thiền trước giờ vẫn luôn không nghe lời hắn, hôm nay hắn cũng không ngạc nhiên. Hắn chỉ không thích cô cười đúng lúc thôi, rõ ràng là muốn giúp người khác thoát khỏi rắc rối.
Hắn chưa kịp đưa tay, Tiên Thiền đã mềm nhũn ngã xuống đất, tỏ vẻ mặc người ta chém giết. Cô nằm dưới đất, ánh mắt vừa vặn chạm phải Hoa Nhi. Thấy vẻ lo lắng ẩn giấu trong cái đầu cúi gằm của Hoa Nhi, cô liền nháy mắt, bảo nàng yên tâm.
Quả nhiên, Lâu Kình chỉ dùng mũi giày gõ nhẹ vào chân Tiên Thiền một cái, giục cô đứng dậy.
"Không." Tiên Thiền nói: "Thân xác này đã đau, đứng dậy còn đau hơn. Dậy rồi cũng không được yên tĩnh, phải nghe chuyện gia tộc, chuyện quốc gia, ai bị bắt cóc, ai bị ép gả. Cứ nằm ở đây mà nghe!"
Sự yếu đuối, mất đi ý chí phản kháng của Tiên Thiền, ngược lại khiến Lâu Kình bỏ cuộc. Hắn vốn định dùng Tiên Thiền làm con tin, uy h**p để ép Bạch Tê Lĩnh cưới Triều Quý. Nhưng Tiên Thiền đã tự mình buông xuôi, bày tỏ thái độ với sống chết bằng cách này. Bạch Tê Lĩnh thông minh đến vậy, đương nhiên hiểu được.
Lâu Kình luôn biết Tiên Thiền thông minh và kiên cường. Bên trong cơ thể mềm yếu đó là một trái tim dũng cảm. Quả nhiên, Bạch Tê Lĩnh tiếp lời: "Không cưới."
Hắn vừa dứt lời, từ xa vọng đến một tiếng nổ lớn, rung chuyển cả mặt đất. Tiếng nổ lớn này đến đúng lúc, làm Triều Quý sợ hãi đứng bật dậy, hỏi: "Tiếng động gì vậy?"
Bạch Tê Lĩnh nhìn Lâu Kình: "Hoàng thượng biết." Hắn không cần nói nhiều. Lâu Kình giết binh khí sư phó của hắn, cứ tưởng đã chặt đứt đôi tay hắn, muốn nhân cơ hội này giết hắn. Hắn đang tặng cho Lâu Kình một món quà kịp thời để xoa dịu cơn giận. Thấy Lâu Kình ngả người trở lại trường kỷ, hắn tiến lên kéo Hoa Nhi dậy, mắng nàng: "Nàng đúng là biết tìm chỗ dựa. Bên cạnh Hoàng thượng có nhiều mỹ nữ như vậy, sao lại có thể để ý đến một nữ nhân thô lỗ như nàng?"
"Tốt hơn chàng." Hoa Nhi ngẩng đầu nhìn Lâu Kình, rồi nhìn Bạch Tê Lĩnh: "Hoàng thượng dung mạo tuyệt vời, tốt hơn cái đồ thô lỗ như chàng!"
"Đừng cãi nữa, cút đi!" Tiên Thiền ôm đầu: "Ta đau đầu quá, trả lại sự yên tĩnh cho ta đi! Mới có mấy năm không gặp mà Nhị gia lại có thêm tật xấu rồi, giờ lại học đòi cướp người!"
"Hôm nay, nếu không cho ta một lời giải thích thì không ai được rời đi!" Triều Quý rút roi mềm ra chỉ vào Tiên Thiền: "Ngươi đừng có gây rối! Đồ tiện tì!"
Tiên Thiền thở dài, ngồi trở lại, giọng điệu bình thản: "Công chúa Triều Quý đã biết ta là tiện tì, sao lại tức giận với ta như vậy? Chẳng lẽ Công chúa không thể bắt nạt người khác trong phòng này, nên mới nhắm vào một kẻ nửa người nửa ngợm như ta? Thế thì không được đâu! Ta dù có bị quất roi, cũng phải là bị Hoàng thượng quất, sao có thể đến lượt Công chúa ra tay? Cho dù ta có muốn, Hoàng thượng chưa chắc đã đồng ý."
Tiên Thiền làm vậy là vì tốt cho Triều Quý. Loại người như Lâu Kình ghét nhất ai đụng vào đồ của hắn. Trong lòng hắn, Tiên Thiền giống như Lâu phu nhân đã chết trong lửa, là người hắn cả đời không thể có được. Hắn có thể không quý trọng Tiên Thiền, nhưng hắn lại vô cùng yêu quý Lâu phu nhân. Nếu Triều Quý dám vung roi quất Tiên Thiền, Lâu Kình sẽ đáp trả lại, sẽ khiến cô ta sống không bằng chết. Theo ý của Tiên Thiền, Triều Quý nên tiết chế bớt cái tính kiêu ngạo của Công chúa Thát Đát. Lâu Kình rõ ràng đã chán ngấy cô ta rồi.
"Cất roi đi!" Lâu Kình lần đầu tiên ra lệnh cho Triều Quý: "Đừng có làm loạn. Ta đang có tâm trạng tốt."
"Ngươi làm gì được ta?!" Triều Quý tiến lên một bước: "Để phụ vương ta..."
"Công chúa Triều Quý nói sai rồi!" Tiên Thiền ngắt lời cô ta: "Công chúa phải xem mình có còn mạng để gửi thư cho phụ vương của ngươi hay không!"
Triều Quý nghe vậy thì im bặt. Cô ta nhận ra món đồ chơi này của Lâu Kình không hề tầm thường, phủ đệ sâu trong Tam Hẻm này hiển nhiên cũng không đơn giản. Thậm chí cô ta còn có một linh cảm kỳ lạ rằng ngay tại đây, có lẽ sẽ xảy ra một trận mưa máu, một cuộc đối đầu thực sự. Cô ta mỉm cười, thu roi lại, chắp tay với Lâu Kình: "Chuyện của Bạch Nhị gia để sau bàn. Hôm nay đến đây thôi!"
Cô ta quay người định đi, chưa kịp bước qua ngưỡng cửa, tiểu thái giám đã hối hả chạy vào, thì thầm vào tai Lâu Kình. Hóa ra lúc chạng vạng, thị vệ đổi ca, thấy mấy người đứng dưới tường thành, liền tiến lên xua đuổi. Ai ngờ vừa chạm vào, người đó đã ngã lăn ra, không rõ đã chết bao lâu. Nhìn kỹ mới biết người chết là thân quyến của Thái hậu. Đây là chuyện hệ trọng, Lâu Kình nghe vậy liền đứng bật dậy đi ra ngoài.
Bạch Tê Lĩnh kéo Hoa Nhi đi. Hoa Nhi quay lại liếc nhìn Tiên Thiền, người đã đứng dậy tiến lên hai bước, theo bản năng muốn tiễn Hoa Nhi ra ngoài. Nhớ đến ánh mắt Lâu Kình vẫn còn đó, cô lại ngồi xuống.
Hoa Nhi đi theo họ ra ngoài, lợi dụng lúc chạng vạng để quan sát kỹ lưỡng sân lớn. Hầu như sau mỗi cánh cửa đều giấu người, thậm chí có người còn thò đầu ra nhìn. Khi mắt người đó giao nhau với Hoa Nhi, nàng không thấy vẻ đờ đẫn và sợ hãi như mình tưởng tượng, mà là một tia sáng.
Trước khi đi, Lâu Kình lại liếc nhìn Hoa Nhi và Bạch Tê Lĩnh, cười lạnh rồi lên xe ngựa. Triều Quý thì chỉ vào họ: "Đợi đấy cho ta!"
"Cứ đến đi." Bạch Tê Lĩnh đáp lại một câu, rồi đi.
Về đến Bạch phủ, Hoa Nhi đóng cửa, ấn Bạch Tê Lĩnh ngồi xuống giường. Nàng có nhiều giả thuyết cần Bạch Tê Lĩnh xác nhận. Chuyến đi Tam Hẻm lần này, Hoa Nhi thu hoạch không nhỏ.
Đầu tiên là Tiên Thiền, cô ấy giờ đây lợi hại đến vậy, đã âm thầm giải quyết rắc rối giúp họ. Đêm đó, nàng nằm trên mái nhà nhìn Tiên Thiền bị đánh, nàng lo lắng Tiên Thiền bị giam giữ, một lòng muốn cứu cô ấy ra. Nhưng hôm nay, Hoa Nhi đột nhiên nhận ra Tiên Thiền có lẽ không cần bất kỳ ai cứu. Cô ấy hiểu rõ tính nết Lâu Kình như vậy, lại bình tĩnh như vậy, có phải cô ấy sẽ là người ra đòn kết liễu Lâu Kình không?
Tiếp theo là Lâu Kình. Khi Hoa Nhi xoa bóp chân cho hắn, nàng thấy máu hắn chảy nhanh hơn người khác, lớp vải quần không che chắn được cơ thể đang nóng bừng của hắn. Lâu Kình hoặc là đang dùng thuốc bổ mạnh, hoặc là đã trúng một loại độc nào đó.
Cuối cùng là những người trong sân đó. Người kinh thành thường nói người ở Tam Hẻm đều là xác không hồn, nhưng Hoa Nhi không thấy điều đó. Hoa Nhi cảm thấy người đã giao tiếp bằng mắt với nàng đã tỉnh táo, ánh mắt như ngọn lửa muốn thiêu đốt điều gì đó.
Nàng nói với Bạch Tê Lĩnh: "Chàng nói xem, có phải người ở Tam Hẻm đang âm mưu một vụ giết người quy mô lớn ngoài tầm mắt của chúng ta không? Chắc hẳn trước đó họ đã tính đến việc trốn thoát hoặc chống cự, nhưng đều thất bại. Cho nên họ đang lên kế hoạch lâu dài, định g**t ch*t Lâu Kình bằng một đòn sao?"
"Ta không biết người khác có đủ dũng khí như vậy không, nhưng Tiên Thiền thì có." Bạch Tê Lĩnh nói: "Tiên Thiền tự nguyện đến Tam Hẻm, cô ấy không giống với những người khác. Ai cũng nghĩ Tiên Thiền là con rối của Hoàng thượng, nhưng qua những gì thấy hôm nay, cô ấy có thể kiềm chế hắn. Tiên Thiền rất giỏi."
Hoa Nhi nghe vậy gật đầu: "Ta biết! Ta biết!"
"Nàng biết gì?" Bạch Tê Lĩnh hỏi nàng.
"Ta có một ý tưởng mơ hồ." Hoa Nhi kể lại suy nghĩ của mình với Bạch Tê Lĩnh. Trước đó, họ muốn âm thầm giết Lâu Kình và Thái hậu trong cung, nhưng cung cấm phòng bị nghiêm ngặt, rất khó ra tay. Giờ đây nàng có một ý tưởng khác, ý tưởng này nảy sinh nhờ Tiên Thiền.
Lúc này ở bên ngoài tường cung, Lâu Kình đứng đó nhìn những thi thể kia, đám thị vệ vô dụng đó không ai nói rõ được chuyện gì đã xảy ra. Thi thể đó, máu tuôn ra từ tất cả các lỗ, chết rất thảm. Lâu Kình chẳng muốn nhìn, nói với cung nhân: "Chôn đi."
"Thái hậu..."
"Thái hậu muốn xem, thì khiêng đến cung Thái hậu!"
Lâu Kình chỉ thấy lạnh, quay người lên xe ngựa, ôm lò sưởi tay. Bên ngoài tiểu thái giám đuổi theo sau, cẩn thận bẩm báo: "Hoàng thượng... Thái hậu nói..."
Lâu Kình im lặng, cũng không mở mắt. Thái hậu đã khiển trách hắn sáng nay, giờ hắn tự hỏi bà già đó sẽ làm gì! Từ khi lão hòa thượng vào cung và thấy "quỷ" trong tẩm cung của bà ta, Thái hậu vốn đã đa nghi lại càng trở nên quái gở hơn. Để thử xem Lâu Kình có chung lòng với bà ta không, bà ta thậm chí còn đưa điệt nữ* của mình lên long sàn của Lâu Kình.
* điệt nữ - cháu gái
Lâu Kình lợi dụng tình thế, hành hạ cô nương kia đến mức khi được khiêng ra chỉ còn thoi thóp. Trong cơn thịnh nộ, Thái hậu đã ra lệnh đánh chết tiểu thái giám mà gần đây Lâu Kình rất yêu thích. Mẫu tử họ cứ thế âm thầm đấu đá. Lâu Kình ngày nào chưa chịu khuất phục, ngoan ngoãn làm con rối của Thái hậu, thì cuộc chiến này sẽ không bao giờ kết thúc.
"Hoàng thượng, Thái hậu..." Tiểu thái giám bên ngoài lại nói.
Lâu Kình cuối cùng cũng mở mắt, uể oải nói: "Nói!"
"Thái hậu nói gần đây trong thành liên tục có ma quỷ quấy phá, muốn Hoàng thượng ở lại trong cung không ra ngoài, kẻo..."
Lâu Kình hừ một tiếng: "Đi nói với Thái hậu rằng từ nay ta sẽ ở Tam Hẻm để bắt quỷ. Nếu Thái hậu nhớ ta, xin mời ra khỏi cung gặp ta!"
"Vậy còn thượng triều..."
"Thượng triều chẳng phải có Thái hậu rồi sao!"
Lâu Kình nói xong, vỗ tay, xe ngựa bắt đầu chuyển bánh. Hắn nhớ lại những lời lão hòa thượng Giới Ác đã nói khi xem "quỷ" trong tẩm cung của Thái hậu, liền ra lệnh cho xe ngựa chạy đến quán trọ. Vừa xuống xe, một đoàn người ùa tới, vây kín quán trọ. Tiền Không, vốn chưa từng thấy cảnh tượng này, định ra ngoài xem xét, nghe thấy tiếng tiểu thái giám, liền vội vàng quỳ xuống.
Giới Ác trên lầu nhìn thấy, thầm nghĩ: Cuối cùng cũng mắc bẫy.
Ông nhắm mắt ngồi thiền cho đến khi thị vệ đá tung cửa và Lâu Kình chậm rãi bước vào. Lâu Kình thấy vết sẹo trên đầu Giới Ác dường như đang phát ra ánh sáng đỏ, nghi ngờ mình nhìn nhầm, nhìn kỹ lại, ánh sáng đỏ đã vụt tắt.
Hắn ngăn hành động hành lễ của Giới Ác, bảo ông ngồi trả lời là được, sau đó đuổi hết những người xung quanh, chỉ giữ lại một người.
Người hắn giữ lại là một cao thủ tuyệt thế, nhưng lại là một người câm.
"Chắc chắn hôm đó phương trượng còn thấy nhiều điều khác về con quỷ trong tẩm cung của Thái hậu." Lâu Kình nói.
"Có thấy." Giới Ác đáp "Nhưng ta không thể nói cho Hoàng thượng biết."
"Vì sao?"
"Chuyện này liên quan đến... bí mật hoàng gia. Xin Hoàng thượng thứ lỗi. Ta chỉ có thể nói với Thái hậu."
Lại là Thái hậu.
Lâu Kình cảm thấy bực tức trong lòng, nhưng vẫn dùng lời lẽ ngon ngọt với Giới Ác: "Nếu là chuyện bí mật của hoàng gia, sao ta lại không được nghe?"
Giới Ác nhìn Lâu Kình, đột nhiên cười một cách hiền từ và bí ẩn. Nụ cười đó phảng phất ý vị trách móc trời đất và thương xót dân chúng, khiến Lâu Kình rùng mình đứng phắt dậy.
"Thưa Hoàng thượng, bần tăng cũng chỉ nghe con quỷ đó nói vài câu, biết không nhiều. Hơn nữa, oán hồn trên đời thường nói lời sấm, rất khó phân biệt thật giả. Hoàng thượng không cần bận lòng."
"Ta chỉ muốn giúp Thái hậu chia sẻ nỗi phiền muộn."
"Chỉ sợ khi Hoàng thượng biết rồi, cuộc chiến với Thái hậu lại càng khó khăn hơn."
Giới Ác cúi mình chào Lâu Kình, sau đó hoàn toàn im lặng, bất luận Lâu Kình nói gì ông cũng không chịu mở miệng. Lâu Kình liền nghĩ: nếu lão hòa thượng này đã như vậy, thì chuyện này chắc chắn liên quan đến chính hắn. Thái hậu mấy ngày nay lại nhiều lần muốn phái người giết ông ta, như vậy không thể nào là chuyện tốt.
Lâu Kình nghĩ đến đây, trong lòng lại thấp thỏm không yên hơn. Hắn lờ mờ nhớ lại hồi nhỏ có người thì thầm sau lưng hắn, nhưng hắn hoàn toàn không nhớ nổi họ nói gì. Ngày đó sau khi Giới Ác đi, hắn từng mơ thấy con quỷ đó. Hắn bật tỉnh khỏi cơn mê, căm hận sự sợ hãi của chính mình. Hắn nhận ra chỉ có lấy cái ác áp chế cái ác mới giải được mối hận trong lòng. Thế là hắn tùy tiện kéo một người tới, lăng nhục họ gần chết, cuối cùng cũng dần bình tĩnh trở lại.
"Nếu phương trượng không chịu nói, ta sẽ cho người rút hết đi, xem phương trượng có còn sống sót để gặp Thái hậu không!"
"Đó chính là số mệnh của bần tăng." Giới Ác nhắm mắt lại.
Lâu Kình ra khỏi quán trọ, đương nhiên không muốn về cung, bèn quyết định đi Tam Hẻm. Cả ngày này, hắn vô cùng lười biếng. Từ sáng sớm đến hoàng hôn, thân là Hoàng đế lại không có một chuyện vừa lòng. Nhưng chính nhờ sự lười biếng này, hắn bất ngờ không trừng phạt bất cứ ai, mà đi thẳng vào phòng Tiên Thiền.
Thấy cô vẫn mặc y phục cũ, hắn liền hỏi thái giám phụ trách: "Không phải nói mời tiệm may trong thành may y phục mới sao?"
"Hôm nay đã sai người hỏi qua, may xong rồi, ngày mai liền đưa tới."
"Đưa tới cũng không mặc." Tiên Thiền dựa ở đầu giường đọc sách, mí mắt cũng không hạ xuống, nhẹ nhàng nói.
Lâu Kình đi đến trước mặt Tiên Thiền, giơ tay lên định đánh cô. Nhưng nhớ đến vẻ kiêu ngạo và sắc bén hiếm thấy lúc sáng của Tiên Thiền, hắn liền rút tay lại, đẩy cô vào trong.
Tiên Thiền ngả vào trong, Lâu Kình phất tay ra lệnh tất cả mọi người đều ra ngoài. Lúc này, hắn mới nằm bên cạnh Tiên Thiền, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Lâu Kình hiếm khi có được một giấc ngủ ngon như vậy. Hắn thậm chí còn không nhớ mình đã nằm mơ. Khi hắn mở mắt ra thì Tiên Thiền đang ngủ say. Lần này hắn không đánh thức cô, mà vội vã rời đi.
Sau khi hắn ra khỏi cửa, Tiên Thiền mở mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ý vị.