Những năm tháng Tiên Thiền sống trong tiểu viện này là những năm tháng cô cố gắng chống chọi với dòng chảy vô vị của thời gian. Vào những ngày tuyết rơi như thế này, cô thường mở toang cửa sổ, nhìn ngắm bên ngoài. Cô cứ lẩm bẩm một mình, rồi lại coi cây cột hiên như tri kỷ, thủ thỉ vài câu.
Những lúc ấy, giọng cô thường to hơn bình thường. Cô kể về tuổi thơ; kể về những ngày xuân hoa nở, sông băng tan, chim én bay; kể về những ngày tháng thái bình thịnh trị. Mỗi khi cô làm vậy, những căn phòng xung quanh đều im bặt. Ngay cả người hôm đó đang hát hí khúc cũng phải ngừng hát, tựa đầu vào cửa lắng nghe cô kể.
Khi đó, các tiểu thái giám sẽ chạy đến khuyên Tiên Thiền đừng gây chuyện. Tiên Thiền sẽ lớn tiếng hỏi: "Sao vậy? Vào Tam Hẻm rồi thì không được mong xuân về hoa nở sao? Vậy chi bằng ngươi gọi Hoàng thượng tới đây, xem Hoàng thượng có đổi được hướng bay của chim én không?"
Tiểu thái giám cãi không lại, đành đánh cô một cái.
Tiên Thiền khẽ cười khúc khích rồi đóng cửa sổ lại. Thỉnh thoảng, có người đến gõ cửa thì thầm với cô, đa phần là xin xỏ điều gì đó. Mỗi khi có người đến, Thu Đường lại thấy đau lòng, muốn đuổi họ đi thay Tiên Thiền. Nhưng Tiên Thiền nói: "Thu Đường, đừng đuổi họ đi, đều là người đáng thương." Mong ước duy nhất của họ là tránh bị Lâu Kình ngược đãi. Nếu Tiên Thiền giúp họ, chính cô sẽ phải chịu chút đau đớn về thể xác.
Lâu dần, mọi người trong viện này đều cảm thấy chỉ cần vị Bồ Tát tên Tiên Thiền còn sống, thì cái mạng nhỏ của họ còn giữ được. Có lẽ là giữ được cho đến ngày Tiên Thiền nói: xuân về hoa nở, sông tan băng, chim én lượn.
Những lúc Tiên Thiền bị bệnh, sẽ có người lặng lẽ dâng tặng cô những phương thuốc bí truyền. Tiên Thiền nhận, rồi cũng gửi trả lại chút đồ vật. Vì khi Lâu Kình vui vẻ, hắn cũng ban thưởng cho cô đủ thứ.
Cửa sổ tiểu viện của Tiên Thiền trở thành nguồn hy vọng cho người khác. Khi cô mở cửa sổ, những người khác đều chăm chú lắng nghe. Tiểu thái giám có lúc can thiệp, có lúc không, dù sao thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ chết.
Khi Triệu Diệp cùng người học việc đến đưa y phục đã may, Tiên Thiền vừa ngâm xong một bài thơ, cổ họng khô khốc, cô nhấp một ngụm trà. Mắt nhìn ra ngoài, cô thấy một nam nhân ăn mặc chỉnh tề bước qua cổng vòm vào sân tiểu viện. Tiên Thiền nhớ lại thuở thiếu thời, lúc nào đi qua cửa nhà hắn, cô cũng phải nán lại một lúc, ngóng xem hắn có ở đó không. Lúc này, tâm trạng cô cũng y như vậy, không thể rời mắt khỏi hắn.
Nhưng tên tiểu thái giám kia lại cực kỳ đáng ghét. Hắn ta dùng giọng the thé dẫn Triệu Diệp sang một căn phòng khác. Triệu Diệp chỉ dám liếc nhìn Tiên Thiền một cái, rồi vội vã bước đi.
Tiên Thiền lắng nghe động tĩnh phát ra từ bên trong căn phòng kia. Những nữ nhân, vốn đã sống lâu trong Tam Hẻm, bỗng nhiên gặp được nam nhân tao nhã như vậy, giọng nói của những người đó cũng trở nên mềm mỏng hẳn, hơi thở cũng nhẹ đi.
Tiên Thiền nhớ lại lần trước khi Triệu Diệp rời đi, tiểu thái giám cười khẩy nói: "Đây chính là ông chủ được các tiểu thư, phu nhân trong kinh thành vừa ý, không biết bao nhiêu người muốn rước về phủ đâu!"
Tiên Thiền nghĩ thầm: Hắn chạy trốn trong núi lâu như vậy, không biết đã phải dưỡng nhan bao lâu mới lấy lại được vẻ trẻ trung như xưa. Thu Đường nói vài câu với Tiên Thiền, nhưng cô không nghe thấy. Cuối cùng, Thu Đường bất đắc dĩ phải vỗ nhẹ vai cô: "Tiên Thiền cô nương, bên ngoài hỏi hôm nay có muốn cho ông chủ kia vào cửa không! Họ nói hôm qua tâm trạng của cô không tốt, sợ hôm nay sẽ đắc tội với cô."
"Muốn thì vào!" Tiên Thiền liếc nhìn mình trong gương. Những vết bầm tím trên người đã mờ đi, cô lại trở về vẻ giản dị, thanh thoát thường ngày. Tiên Thiền thuận tay lấy ra một chiếc trâm cài tóc màu đỏ, cài lên đầu, cứ thế chờ Triệu Diệp bước vào.
Cả người học việc và tiểu thái giám đều không dám vào theo. Cánh cửa mở rộng, gió lạnh lùa vào. Triệu Diệp đứng trước mặt cô, che chắn gió và ánh mắt dòm ngó giúp cô. Mắt hắn cuối cùng cũng đối diện với ánh mắt Tiên Thiền. Ánh mắt hắn dịu dàng, cố gắng mang theo ý cười. Tiên Thiền đắm chìm trong ánh mắt ấy, cảm thấy tiểu viện Tam Hẻm quanh năm không thấy ánh mặt trời này, trong khoảnh khắc bỗng bừng sáng.
Triệu Diệp trải y phục ra muốn cô xem kiểu dáng. Cuối cùng thì hắn cũng có cơ hội nói với cô vài câu.
"Cô nương, cô có thích chất liệu này không?" Triệu Diệp hỏi.
Tiên Thiền liếc nhìn người đang đợi ở cửa, thay vì nói "thích", cô đổi ý thành "cũng được".
"Kiểu dáng thì sao?"
"Cũng được."
"Tay nghề thì sao?"
"Đều được."
Tiểu thái giám bên ngoài nghe thấy liền nói: "Tiên Thiền cô nương nói 'cũng được' chính là không thích, chỉ là giữ thể diện cho ông chủ thôi. Theo ta thấy, chi bằng làm lại một bộ khác."
Tiên Thiền nghe vậy gật đầu: "Vậy thì làm phiền ông chủ rồi. Bộ này nếu đã làm xong thì cứ giữ lại đi." Cô gọi Thu Đường vào trong thử. Thừa lúc không ai nhìn thấy, cô vội vàng nắm lấy tay Triệu Diệp.
Tay cô xưa nay mềm mại như không xương, áp vào lòng bàn tay Triệu Diệp, khiến hắn đỏ mặt ngay lập tức. Tiên Thiền thầm nghĩ, sao hắn vẫn chậm tiến như vậy, chỉ cần một cái chạm của cô cũng đỏ bừng mặt.
Cô vẫn như trước nhìn chằm chằm hắn, nhưng lại lo lắng ánh mắt của mình có thể quá tùy tiện, khiến hắn bối rối không biết giấu mặt vào đâu. Thỉnh thoảng có tiếng động ngoài cửa, Tiên Thiền thấy phiền, hừ một tiếng ngồi xuống ghế, chờ Thu Đường bước ra.
Tiểu thái giám bên ngoài mất kiên nhẫn, gào lên: "Thu Đường, ngươi lề mề cái gì đó?"
Thu Đường không hiểu sao lại cố tình không muốn ra nhanh. Theo ý cô ấy, những nam nhân ra vào Tam Hẻm này, hoặc là vị Hoàng đế tính tình thất thường kia, hoặc là tên tiểu thái giám giọng the thé, hoặc là những nam nhân bị ức h**p đến không dám ngẩng đầu. Nay khó khăn lắm mới có một người rạng rỡ như gió và trăng xuất hiện, cô ấy muốn Tiên Thiền nhìn thêm một lúc. Biết đâu một cái nhìn sẽ làm Tiên Thiền phấn chấn tinh thần và xua tan đi nỗi u ám cả ngày.
Thu Đường mặc vào cởi ra, cởi ra mặc vào, sau khi mặc xong lại ngồi yên một lúc rồi mới chầm chậm đi ra, xoay một vòng trước mặt Tiên Thiền: "Đẹp không, cô nương?"
"Đẹp, giữ lại."
"Vậy bộ kia lại phiền ông chủ rồi." Thu Đường nói: "Cô nương nhà ta rất kỹ tính về y phục. Ông chủ hãy vẽ mẫu rồi đưa đến cho cô nương nhà ta xem trước. Khi nào cô nương đồng ý rồi ông chủ hãy bắt tay vào may, tránh phí công vô ích."
"Được."
Triệu Diệp không còn lý do gì để nán lại. Khoảnh khắc ngắn ngủi hôm nay đối với hắn đã đủ đầy. Hắn biết Tiên Thiền vẫn ổn, vẫn có thể cười thật lòng. Điều đó thật xứng đáng. Nghĩ vậy, hắn không khỏi bật cười trên đường về. Người học việc hỏi hắn vì sao đột nhiên vui vẻ như vậy, hắn đáp: "Chỉ là tìm thấy niềm vui trong khó khăn thôi!"
Về đến tiệm may, hắn bảo người học việc về nhà sớm với mẫu thân. Hắn rút từ tay áo ra một tờ giấy được gấp gọn gàng. Đó là tờ giấy Tiên Thiền đã lén lút nhét vào lòng bàn tay hắn lúc cô chạm tay hắn. Hắn mở ra xem, trên đó viết: "Mẫu thân này không phải mẫu thân kia."
Ý nghĩa của nó quá mơ hồ, Triệu Diệp nhất thời không đoán ra được, liền cẩn thận cất kỹ. Hắn tìm ra bộ y phục của Bạch phủ đã đến đặt may hai hôm trước, rồi đi đến Bạch phủ. Đi ngang qua ngôi miếu đổ nát, hắn nhớ đến Tiểu Song và ông Tôn, liền bước vào xem. Hắn thấy Tiểu Song đang ngủ trên đầu gối tàn tật của ông Tôn, thuận tay thả lại mấy đồng tiền rồi rời đi.
Đây là lần đầu tiên Triệu Diệp đến cửa Bạch phủ sau khi về kinh thành. Trong khoảng thời gian này, hắn đã hai lần nhìn thấy Liễu Công, đang dần già đi, trên đường phố. Nhưng vì một số việc nên hắn không thể chào hỏi. Hôm nay, hắn bước vào Bạch phủ, đến tiền sảnh, cửa đóng, hắn liền ôm lấy Liễu Công, nói: "Liễu Công, chịu khổ rồi."
Liễu Công vỗ vỗ hắn, hỏi: "Cốc tướng quân thế nào rồi?"
Triệu Diệp thú nhận: "Vài hôm trước nhận được một phong thư, Cốc tướng quân đã sang bên kia sông Ngạch Viễn."
Triệu Diệp đưa tờ giấy cho Hoa Nhi và Bạch Tê Lĩnh. Hai người nhìn dòng chữ 'Mẫu thân này không phải mẫu thân kia' rồi chìm vào suy nghĩ. Hoa Nhi nhớ lại vẻ mặt kỳ lạ của Thái hậu khi Giới Ác miêu tả nữ quỷ trong tẩm cung của bà ta, nàng bèn vỗ đùi, nói: "Ta biết rồi!"
"Cái gì?" Bạch Tê Lĩnh hỏi Hoa Nhi.
"Hoàng thượng không phải là thân nhi tử * của Thái hậu!" Hoa Nhi nói xong lại thấy việc này hệ trọng quá mức, dù sao cũng nên đi tìm Giới Ác để xác minh. Bạch Tê Lĩnh ngăn nàng lại.
* thân nhi tử - con trai ruột
"Không cần xác minh. Hôm qua Hoàng thượng đã đến quán trọ gặp Giới Ác. Hiện tại, ngay cả một con kiến cũng không thể bò vào quán trọ, Giới Ác đã bị canh giữ nghiêm ngặt." Bạch Tê Lĩnh nói: "Đi tìm ông ấy sẽ vô cùng nguy hiểm."
"Giới Ác này là một người kỳ lạ. Sao lại đến kinh thành? Ta cảm thấy ông ấy mang theo mục đích mà đến. Ta đã tiếp xúc với ông ấy một thời gian, phát hiện ông ấy đối với một cố nhân nào đó có tình sâu nghĩa nặng. Cố nhân đó là ai? Từ khi đến kinh thành, ông ấy liền tìm mọi cách tiến cung, nói là vì vinh hoa phú quý..." Hoa Nhi trầm ngâm: "E rằng vinh hoa phú quý là giả, mục đích kia mới là thật."
Bạch Tê Lĩnh đột nhiên nhớ ra một người. Năm đó, trong vụ hỏa hoạn ở hoàng cung, người đó bị đưa đi trong đêm. Kể từ đó, dù hắn tìm kiếm thế nào cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của người đó. Mới đầu nghe nói người đó bị giam trong một ngôi miếu, hắn đã phái người đi tìm. Dân làng xung quanh nói quả thật có người như vậy, nhưng sau đó đã bị đưa đến nơi khác.
Người đó là Lâu Đề.
Lâu Đề là nhà sư, Giới Ác cũng là nhà sư.
Bạch Tê Lĩnh nghĩ vậy, rồi lại lắc đầu. Nếu quả thật là như vậy, e rằng Lâu Kình cũng đã sớm nhìn ra rồi. Hắn nhất định đã điều tra lai lịch của Giới Ác và không tìm thấy mối liên hệ nào với Lâu Đề. Vì vậy Giới Ác mới có thể bình yên sống đến bây giờ. Nghĩ đến cố nhân, Bạch Tê Lĩnh bỗng thấy trong lòng buồn bã.
Triệu Diệp không tiện ở lại lâu, nên đã cầm tờ đơn may đồ do Liễu Công viết ra làm vỏ bọc che mắt thiên hạ, rồi rời đi. Ra khỏi Bạch phủ thì trăng sáng đã treo cao. Cả ngày nay chưa ăn gì, lúc này hắn đang đói lả. Liền rẽ vào một quán rượu, muốn uống một chén rượu nóng. Trong quán có vài nhóm người ngồi, nghe tiếng đẩy cửa, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn ra. Người ngồi trong góc không ngẩng đầu, nhưng Triệu Diệp liếc mắt một cái đã nhận ra ngay đó là Phi Nô.
Trước mặt Phi Nô bày biện hai đĩa thức ăn nóng và một vò rượu, hắn đang cúi đầu như thể đang suy nghĩ điều gì. Triệu Diệp rất muốn như nhiều năm trước, ngồi đối diện Phi Nô, cùng hắn uống một chén rượu, nhưng lúc này thì không thể. Nhưng Triệu Diệp vẫn chọn một chỗ ngồi mặt đối mặt với Phi Nô, lớn tiếng gọi tiểu nhị ra gọi món.
Phi Nô nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên, thấy người huynh đệ tốt đã trải qua nhiều năm cùng mình, đang gọi một bữa cơm giống với mình, hai đĩa thức ăn và một vò rượu.
Ánh đao loé lên, kiếp người trong thời loạn lạc, những năm tháng huynh đệ ly tán, không thể nói hết thành lời, tất cả đều ở trong rượu. Triệu Diệp đổ một ly rượu xuống đất, kính A Hủy, mong kiếp sau không chia lìa. Phi Nô không ngồi cùng Triệu Diệp, nhưng hắn ngửa cổ uống cạn một chén, thầm nghĩ: kiếp sau đừng chia xa, A Hủy huynh đệ.
Trong quán rượu, có người đang kín đáo bàn luận chuyện thân quyến Thái hậu bị giết, đồng thời nhắc đến chuyện ma ám xảy ra gần đây ở kinh thành. Những chuyện thật kỳ quái và tàn bạo, nặng thì khiến người ta chảy máu qua bảy lỗ **, nhẹ thì khiến người ta mất thần trí.
** bảy "lỗ" trên khuôn mặt con người, bao gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng
Còn có một người, tướng mạo hung hãn, giống như người luyện võ, tay cầm chén rượu nhưng không uống. Thay vào đó, hắn ta quan sát những người trong quán, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Phi Nô.
Phi Nô dường như đã say, gục xuống bàn sau khi uống cạn chén rượu cuối cùng. Tiểu nhị tiến lên vỗ hắn: "Uống nhiều rồi, về nhà đi!" Hắn vẫn không động đậy.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng động. Triệu Diệp quay người lại, thấy người từ đầu đến cuối chưa uống một giọt rượu kia đột nhiên nằm thẳng đơ trên mặt đất, máu từ mũi, mắt và miệng tuôn ra. Những người vừa mới bàn tán chuyện đổ máu kỳ quặc liền kinh hoàng, hét to, tháo chạy ra ngoài. Triệu Diệp cũng đứng dậy chạy ra. Giữa lúc hỗn loạn, một bóng đen lướt qua hắn, vội vàng nói: "Huynh đệ, mong được cùng uống rượu."
Nói xong, bóng đen biến mất vào màn đêm.
Triệu Diệp tự cho rằng mình đã chứng kiến nhiều chuyện trong những năm này, đã quen với chiến trận và cảnh chém giết. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một vụ ám sát lặng lẽ và không có chút dấu hiệu nào như vậy. Phi Nô đã trở thành một sát thủ vô song.
Sát thủ.
Triệu Diệp dụi mắt. Những chuyện xảy ra trong hôm nay khiến hắn rối bời. Cảm giác như bàn tay Tiên Thiền vẫn còn nằm trong tay hắn, trong khi bàn tay Phi Nô đã giết người trong vô hình.
Một trận gió tanh mưa máu sắp ập đến rồi!