Nhưng đồng thời, ông ta càng nhìn Vương Phú Quý đứng ở điểm cao đạo đức, dương dương đắc ý càng tức giận: "Vương Phú Quý, tiểu tử thối ngươi, bỏ qua sự thật quân đội Ma Triều ta động thủ trước không nói, ngươi không sai sao?"
"Ách."
Vương Phú Quý nhìn ông ta, lập tức xoay người chắp tay với Tiên Hoàng nói: "Bệ hạ, Xích Ngục Ma Hoàng loạn nắm đấm không nói lý lẽ."
"Không nói lý lẽ?" Phượng mâu của Mục Vân Tiên Hoàng liếc ngang, ý cười lạnh đi: "Không sao, vậy bổn hoàng tiếp tục dạy ông ta đạo lý."
"Thôi thôi, bổn hoàng chỉ là đùa với Vương Phú Quý." Xích Ngục Ma Hoàng vội vàng thu liễm, ho khụ một tiếng nói: "Chuyện này quả thực là Ma Triều ta đuối lý. Chi bằng thế này, chiến sự dừng ở đây, quân đội hai phe tự rút lui về biên giới vốn có. Sau đó chúng ta nói tới vấn đề Yên quốc bồi thường."
"Thân Đồ lão ma, ngươi đây là đầu óc bị đánh hỏng rồi sao? Kiểu đề nghị não tàn này cũng nói ra được?" Mục Vân Tiên Hoàng liếc nhìn ông ta, khinh khỉnh nói: "Chiến sự có thể dừng, nhưng nếu cuộc chiến này đã do Ma Triều các ngươi khơi mào trước, vậy thì dựa theo địa bàn mỗi bên tự công hạ hiện giờ, vẽ lại biên giới."
"Không được, hoàn toàn không được" Hải công công vừa nghe thấy lời này đã hoảng hốt, khóc lóc bò tới: "Lão nô nghe nói Hoài Âm quận, Phượng Dao quận cùng với Thuận Ninh quận của Đại Yên chúng ta đều đã thất thủ."
"?" Xích Ngục Ma Hoàng chấn kinh: "Tên ngu xuẩn Nguyên Cảnh kia đánh trận kiểu gì? Chớp mắt đã mất ba quận? Đây là ba quận đó!"
"Ách ba quận?"
Ngay cả Mục Vân Tiên Hoàng cũng bị giật mình, bất ngờ quét mắt nhìn Vương Phú Quý và Vân Mộng Vũ.
Lần này bọn có cố ý coi như vô ý, có thể đánh thắng trận dĩ nhiên là nằm trong dự đoán của nàng ta. Vốn dựa theo dự đoán của nàng ta, bây giờ có lẽ bọn họ đã giành được Hoài Âm quận, cộng thêm công chiếm nửa quận Yên quốc, cho nên mới đề ra điều kiện dừng chiến này.
"Đều là bộ đội Tiên Triều quá giảo hoạt!" Hải công công khóc lóc nói ra chiến báo cấp tốc truyền về từ tiền tuyến khi trước.
Ông ta là một trong những thống lĩnh nội thị, địa vị trong đế cung rất cao, Nguyên Cảnh đại đế và đại thái giám đứng đầu đều không có mặt, những tình báo này đều qua tay ông ta, dĩ nhiên ông ta rất rõ tình hình.
"Thằng ranh Triều Thiên Giác hữu dũng vô mưu đó! Phá hỏng đại kế của bổn hoàng." Xích Ngục Ma Hoàng tức giận tới bật cười: "Cuồng vọng tự đại! Trong mắt không có ai! Ngu xuẩn cùng cực!"
Vốn dĩ thực lực tổng thể giữa Lương quốc và Yên quốc không chênh lệch mấy, mỗi bên có chín quận. Nhưng bây giờ mất đi ba quận liền biến thành mười hai đấu sáu, hoàn toàn áp đảo.
Sau này Yên quốc há chẳng phải bị Lương quốc áp chế hoàn toàn, vĩnh viễn không thể trở mình?
Như vậy, sự cân bằng duy trì vô số năm giữa Xích Nguyệt Ma Triều và Hàn Nguyệt Tiên Triều cũng sẽ bị phá hỏng, mất cân bằng sẽ dần dần lệch về phía Hàn Nguyệt Tiên Triều.
"Mục Vân Tiên Hoàng, điều kiện dừng chiến kia của ngươi, ta kiên quyết không đồng ý." Khí thế của Xích Ngục Ma Hoàng cũng lập tức mãnh liệt hơn, không hề nhường bước: "Điều kiện mà bổn hoàng có thể chấp nhận chính là Hoài Âm quận tạm thời vẽ cho Lương quốc."
"Ha ha, ngươi tưởng bổn hoàng ngốc sao?" Mục Vân Tiên Hoàng cũng giải phóng ra khí thế cường đại, tranh phong với ông ta: "Cương thổ do tướng sĩ chúng ta dùng mạng giành được, dựa vào cái gì ngươi bảo rút thì chúng ta phải rút?"
"Nếu không rút thì đừng trách bổn hoàng khai mở Tiên Ma đại chiến." Xích Ngục Ma Hoàng cũng cảm thấy sự tình nghiêm trọng, nghiêm túc không nhường nói: "Vân Thiên Ca, ngươi cũng biết tính của bổn hoàng, đừng ép ta nghiêm túc."
"Yo, bổn hoàng sợ quá bổn hoàng phi vào mặt ngươi!" Mục Vân Tiên Hoàng cũng không chịu thua: "Chẳng phải chỉ là Tiên Ma đại chiến sao? Tới đi, đánh nào, dù sao chúng ta đã chiếm ưu thế rồi, dứt khoát diệt luôn Yên quốc đi."
"Hãn phụ như ngươi thật sự mặc kệ chiến trường ngoại vực rồi?"
"Lão cẩu ngươi, ngươi dám không quản, lão nương dám không quản."
"Được, cái tên * ngươi, vậy thì cùng tiêu tùng, ta *."
"Tên * ngươi, cùng tiêu thì cùng tiêu, loại già ngươi chỉ xứng * quỳ **"
Nói mãi nói mãi, hai tồn tại thiên hoa bản lực chiến đấu toàn thế giới lại cãi nhau giống như lưu manh phố chợ. Hơn nữa, hai người sống lâu, vốn từ tích lũy cũng vượt xa người trẻ, chửi nhau nửa ngày ngay cả một câu lặp lại cũng không có.
Còn thể diện và hình tượng, ha ha.
Lão quái vật đã sống sáu bảy ngàn năm như bọn họ, sao có thể thật sự quan tâm thứ này?
Ngược lại là Vương Phú Quý và Vân Mộng Vũ, ở bên cạnh nghe rồi nhìn nhau.
Xích Ngục Ma Hoàng nóng nảy bọn họ không bất ngờ, nhưng ai ngờ Tiên Hoàng phe mình lại càng nóng nảy, càng bá đạo hơn so với Ma Hoàng phe địch, chửi Ma Hoàng hoàn toàn không có chút dè dặt nào.
Vương Phú Quý vội vàng kéo chút linh miên, nhét vào tai Vân Mộng Vũ.
Thật sự sợ Mộng Vũ đến độ tuổi như Tiên Hoàng, trở nên hung hãn và đáng sợ giống nàng ta.