Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2307 - Chương 2307 - Tiên Hoàng Vs Ma Hoàng (4)

Chương 2307 - Tiên Hoàng vs Ma Hoàng (4)
Chương 2307 - Tiên Hoàng vs Ma Hoàng (4)

Có điều thân là thần tử, Vương Phú Quý vẫn kiên định đứng về phía Mục Vân Tiên Hoàng.

Nhân lúc Ma Hoàng đang cãi nhau với Tiên Hoàng, hắn lập tức chỉ huy quân đội: "Mọi người đừng ngây ra xem kịch nữa, nên làm gì thì mau đi làm đi, tiếp tục cướp, tiếp tục chuyển!"

"Vâng, Phú Quý công tử."

Hai nhánh chiến đoàn chí nguyện lập tức lĩnh mệnh.

Vương Phú Quý bây giờ ở trong mắt họ là chiến thần có thể dẫn dắt bọn họ đánh đâu thắng đó, cho dù bảo bọn họ đi đánh Ma Hoàng, bọn họ cũng sẽ không hề do dự xông lên.

"Tiểu tử Vương Phú Quý ngươi thật to gan, lại dám cướp bóc ngay trước mặt bổn hoàng?" Xích Ngục Ma Hoàng có cảm giác bị sỉ nhục, tức giận mắng.

"Hai đại lão các vị đàm phán chưa kết thúc, vậy chiến tranh đương nhiên chưa kết thúc." Vương Phú Quý ung dung nói: "Huống hồ lần này là Ma Triều phạm quy trước, chúng ta dời chút chiến lợi phẩm thì làm sao? Mộng Vũ, ngươi đừng ngây ở đó nữa, dẫn mấy đội nhân mã tới các thương hội ở Tượng Cổ thành càn quét đi. Còn có những phủ thân vương, phủ quận vương kia, ngươi đi tìm họ đòi bồi thường chiến tranh."

"Ừm, Phú Quý ngươi ở đây cẩn thận chút." Vân Mộng Vũ ngoan ngoãn dẫn quân đi.

"Vương Phú Quý, tiểu tử ngươi chơi thật à?" Xích Ngục Ma Hoàng tức giận không thôi: "Ngươi không sợ bổn hoàng ghi thù ngươi?"

"Thân Đồ lão ma, ngươi đừng coi bổn hoàng chết rồi." Mục Vân Tiên Hoàng ném ánh mắt thưởng thức về phía Vương Phú Quý, sau đó lại nhìn Ma Hoàng, sắc mặt lạnh xuống: "Chiến tranh chưa kết thúc, dĩ nhiên nên làm thế nào thì làm thế ấy. Nếu ngươi không nhìn nổi, bổn hoàng có thể miễn phí giúp ngươi thi triển chướng nhãn pháp, mắt không thấy tim không đau."

"Tiên Hoàng bệ hạ, theo Phú Quý thấy, chi bằng giải quyết hình chiếu không nói lí lẽ này đi, để Ma Hoàng bệ hạ đổi một hình chiếu nói lý lẽ khác." Vương Phú Quý nghiêm túc khuyên nói.

"Lời của Phú Quý chưa chắc không được, dù sao bây giờ cũng không đàm phán được nữa." Mục Vân Tiên Hoàng khẽ híp mắt, đáy mắt lộ ra một tia lệ mang.

Xích Ngục Ma Hoàng hoàn toàn cạn lời.

Cái gì mà đổi một hình chiếu nói lý lẽ chứ?

Hình chiếu chẳng phải đều do ý chí của Ma Hoàng thể hiện ra sao?

Có điều, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, ông ta chỉ đành nhận sai: "Dù sao đây cũng là Yên quốc, thủ tục cụ thể vẫn phải do Nguyên Cảnh làm chủ. Chúng ta dừng trước, đợi bổn hoàng gọi Nguyên Cảnh tới."

"Được, bổn hoàng cho ngươi một cơ hội điều binh khiển tướng." Mục Vân Tiên Hoàng cười như không cười nói.

Vào lúc Xích Ngục Ma Hoàng vô cùng quan tâm tới Nguyên Cảnh đại đế.

Địa hạt vùng rừng núi hoang vắng nào đó của Lương quốc.

Trong một hầm đất vô cùng hẻo lánh.

Trong hầm đất thông gió không tốt, tối tăm lại ẩm ướt, ngay cả không khí cũng có vị ẩm ướt dinh dính, giống như ngâm trong hơi nước.

Giọt nước thuận theo khe hở của vách đá thấm xuống, tích tụ ra từng có hồ nước nhỏ ở vùng trũng.

Hầm đất rất lớn, mơ hồ có thể nhìn ra dấu vết vài nhân công đào bới, nhưng hiển nhiên đã là chuyện rất lâu trước đây, dấu vết cũng sắp biến mất không nhìn thấy nữa rồi.

Rất rõ ràng, cho dù ở đây từng có người đào ra, khả năng cao cũng đã sớm bỏ phế rất lâu rồi.

Nhưng lúc này, trong hầm đất này lại dày đặt binh lính thân mặc khải giáp.

Những binh lính này cứ mấy chục người tụ thành một nhóm, vừa nghỉ ngơi vừa miễn cưỡng duy trì trạng thái cảnh giác cơ bản. Nhìn kỹ, khải giáp trên người họ loang lổ vết tích, không ít người thậm chí còn có vết máu chưa xử lý sạch, cho dù là người không có chút kinh nghiệm tác chiến nào cũng có thể nhìn ra trước đây những binh lính này chắc chắn đã trải qua chiến đấu khá ác liệt.

Vị trí trung tâm hầm đất, một cái nồi lớn dùng linh thạch khu động đang làm việc, bên cạnh xếp thành từng hàng dài, từng bát lại từng bát linh mễ nấu chín đơn giản do tay của hỏa đầu binh bới ra, đưa vào tay các binh sĩ.

Quân kỳ cắm bên cạnh đã có hơi tàn tạ, nhưng vẫn có thể thấy hai chữ Huyền Sơn thêu bên trên.

Những binh lính này hiển nhiên là Huyền Sơn Thiết Kỵ bỏ trốn đã lâu sau khi bại chiến.

Tiếng vang vọng của địa cung phong bế, tiếng khải giáp va chạm khi binh sĩ đi đường, tiếng nhai nuốt lúc ăn cơm, tiếng vù vù khi nồi hơi vận chuyển, tiếng nói chuyện trầm thấp của các binh lính, tụ tập lại một chỗ, hóa thành âm thanh phức tạp mà vô nghĩa, nhưng cũng mang tới vài phần khí người sống trong hầm đất tối tăm ẩm ướt này.

Kế bên hầm đất, Nguyên Cảnh đại đế dựa lưng ngồi bên vách động, đang nhắm hờ mắt dưỡng thần.

So với khi trước, gương mặt của ông ta lúc này mệt lử, thần sắc chán nản, ngay cả y bào trên người cũng đã đầy rẫy nếp nhăn, cũng không biết bao lâu chưa tắm gội, cả người giống như quả cà dính sương, không nhìn thấy chút bóng ảnh ý khí phong phát, tự tin ung dung.

"Bệ hạ, người tốt xấu cũng ăn một chút đi."

Một lão thái giám mặc y bào màu tím sẫm bưng bát linh mễ đi tới, ngồi xổm đưa bát tới trước mặt ông ta.

Bình Luận (0)
Comment