Đến Tiên Triều?
Bốn người vợ chồng đều giật mình, sắc mặt trắng bệch: “Lão tổ gia gia, con bé con bé, con bé đến Tiên Triều rồi sao? Con bé mới tám tuổi, sao có thể một mình bỏ nhà ra đi đến Tiên Triều được chứ?”
“Có gì mà không thể? Hài tử bị đánh, tâm trạng buồn bực ra ngoài giải sầu một chút thì có gì không thể? Vương Ninh Dịch, Vương Ninh Nghiêu, hai tên khốn nạn các ngươi không dạy dỗ con gái đúng cách, ta vẫn chưa tìm các ngươi tính sổ đâu.” Sắc mặt của Vương Thủ Triết trầm xuống.
Hai huynh đệ lập tức bị dọa đến mồ hôi đầm đìa.
Bọn họ cũng đều biết lão tổ tông rất cưng chiều Điệp nhi. Nhìn sắc mặt đó, rất hiển nhiên, lão nhân gia người đã rất tức giận vì chuyện này.
“Lão, lão tổ gia gia, ta, chúng ta...” Bọn hắn ấp úng xin lỗi “Đều là lỗi của chúng ta, không chăm sóc tốt cho Điệp nhi.”
Thật ra, trong lòng hai người bọn họ cũng rất oan uổng.
Năm đó bọn hắn cũng đã dạy dỗ Phú Quý như vậy, tại sao không phải lo lắng cho Phú Quý như vậy? Nhưng đến lượt Điệp nhi, không biết vì sao, có dạy dỗ như thế nào cũng vô dụng, càng dạy dỗ càng không đúng mực.
“Hừ, sẽ tìm các ngươi tính sổ sau.” Vương Thủ Triết phất phất tay: “Các ngươi đi về trước đi, Điệp nhi ở bên kia, ta đã sai người âm thần trông coi rồi.”
Hai huynh đệ Vương Ninh Dịch và Vương Ninh Nghiêu mặc dù vẫn còn có chút lo lắng, nhưng nghĩ lại chuyện này cũng đã có lão tổ gia gia nhúng tay vào, nên sẽ không xảy ra chuyện gì được, vội vàng kéo vợ trẻ của riêng mình bái biệt Vương Thủ Triết, sau đó vội vàng rút lui.
Một bên khác, Đế Tử An nghe Vương Thủ Triết nói vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, cho dù hài tử không biến mất, nhưng hài tử còn nhỏ như vậy đã đi đến Tiên Triều, hắn ta cuối cùng vẫn không yên lòng.
Đợi sau khi bọn hắn rời đi, hắn ta nhịn không được oán trách Vương Thủ Triết đôi câu: “Thủ Triết, không phải ta đã nói với ngươi, Vương thị các ngươi quá nghiêm khắc với bọn trẻ. Con bé Hoa Thụy vẫn còn là con nít, không tập trung học bài cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, dù sao con bé là huyết mạch thương long của Ngô thị chúng ta, tương lai nhất định sẽ là đại nhân vật lợi hại.”
“Chính bởi vì là huyết mạch thương long, ta mới có chút lo lắng về khóa học trình độ của con bé.” Vương Thủ Triết cũng tỏ ra nghiêm túc, có chút buồn rầu: “Thôi thôi, có một số việc không yêu cầu quá đáng được, cùng lắm thì quay về ta sẽ tự mình dạy bù thêm cho con bé.”
“Thủ Triết, lời nói của ngươi có thể bị trừng phạt đó.” Đế Tử An tức điên lên: “Huyết mạch thương long của Ngô thị chúng ta thì làm sao? Huyết mạch thương long ăn cơm nhà các ngươi hả.”
Vương Thủ Triết liếc mắt nhìn hắn ta, không nói gì.
“...”
Đế Tử An càng tức giận hơn.
Cùng lúc đó.
Trên biển lớn mênh mông sóng biếc. Trên chuyến bay của chiếc phi thuyền Vân Diêu bay từ khu vực của Trường Ninh Đại Càn đến Tiên Triều, đang ung dung thoải mái bay lượn trên tầng mây.
Theo việc kinh tế của Trường Ninh càng ngày càng phát triển, nhu cầu vận chuyển vật tư và nhân viên càng lúc càng lớn, không vận của Diêu thị cũng đã tăng số lượng các chuyến bay qua lại. Còn về Long thành bên kia, chuyến bay mặc dù cũng đang tăng lên, nhưng dù sao vẫn kém xa Trường Ninh vệ qua lại thường xuyên như vậy.
Bởi vậy, khu vực của Trường Ninh vệ ngày càng trở thành trung tâm kinh tế của Đại Càn.
Hàn Nguyệt Diêu thị có hợp tác sâu rộng với Vương thị, cũng càng ngày càng kiếm được nhiều tiền hơn, thực lực của gia tộc cũng tăng trưởng mà mắt thường cũng có thể thấy được, không chừng, tương lai còn là một thế gia siêu phẩm.
Diêu Thành Siêu, là tuấn kiệt tuổi trẻ thế hệ mới của Diêu thị.
Vốn dĩ hắn ta là thế hệ tuổi trẻ của Diêu thị nằm trong dang sách bồi dưỡng đích mạch, cũng không được tính là quá đáng tin, thậm chí còn đã từng bị xa lánh, nếu không thì cũng đã không chủ trì chuyến bay vắng vẻ ở Đại Càn này. Thế nhưng cũng bởi vì lý do đó, hắn ta mới may mắn móc nối cùng với Vương thị, thành công trở mình một cách đáng kinh ngạc.
Vốn dĩ dựa vào địa vị hiện tại Diêu Thành Siêu là một trong hai đại Lăng Hư của gia tộc, đã không cần phải hộ tống mỗi ngày nữa. Chỉ là chuyến bay lần này của chiếc phi thuyền đến Tiên Triều của Vương thị có chút quan trọng, bên trên chuyên chở rất nhiều huyền giáp kiểu mới. Những thứ này đều phải được vận chuyển đến chiến trường vực ngoại, không được phép xảy ra sơ suất.
Bởi vậy Diêu Thành Siêu đã tự mình đứng ra vận chuyển, tỏ ra rất coi trọng nhóm hàng này.
“Bùi lão, chúc mừng chúc mừng.” Trong khu vực của khách quý, Diêu Thành Siêu cung kính nâng chén nói với một vị lão giả một cách khách khí: “Lần này ngài trở về Tiên Đình, có thể coi như là áo gấm về quê, mở mày mở mặt. Nghe nói, lần này ngài định từ chức ở Huyền Giáp ty? Đây chính là một lựa chọn sáng suốt, thực lực kinh tế của Vương thị quá hùng hậu, ngài ở Vương thị chắc chắn có thể sống thoải mái hơn ở Huyền Giáp ty.”