Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2462 - Chương 2462 - Nhà Của Chân Tiên Cũng Không Dư Lương Thực Đâu (5)

Chương 2462 - Nhà Của Chân Tiên Cũng Không Dư Lương Thực Đâu (5)
Chương 2462 - Nhà Của Chân Tiên Cũng Không Dư Lương Thực Đâu (5)

“Hinh Nhi, nàng là nữ nhân của ta, cho dù sông cạn đá mòn hay là núi lở đất sụt, dù cho thế giới này bị hủy diệt cũng không thay đổi được điểu này.” Ngữ điệu của Bách Luyện Chân Quân thâm trầm, y hệt như dáng vẻ tình thánh: “Ta sẽ dùng cánh tay kỳ lân bá đạo này bảo vệ cho nàng cả đời, bảo vệ nàng cả kiếp sau.”

“Lão già đáng chết chàng quá hư hỏng~ Kiếp này bị chàng ức hiếp còn chưa tính, thế mà còn mơ tưởng đến kiếp sau.”

“Hinh Nhi, gặp được nàng, cuộc đời của ta mới có màu sắc, mới có điều tốt đẹp.”

Hai người nói mãi nói mãi ngươi một câu ta một câu rồi bắt đầu liếc mắt đưa tình, dáng vẻ dính với nhau kia thực sự là đến mức độ làm người ta cay mắt.

Thấy vậy, mí mắt Tuy Vân công chúa run rẩy không ngừng, suýt chút đã phun ra một ngụm máu.

Thì ra hai người các người không phải đến tiễn người, mà đơn thuần là đến “đầu độc” phải không?!

Mà điều khiến Tuy Vân công chúa vô cùng đau đầu là, tất cả những chuyện này đều do nàng ta tự tay “tác thành” mà ra!

Hít thở vài hơi thật sâu, sau đó Tuy Vân công chúa mới miễn cưỡng nhịn xuống xúc động muốn phun ra, nở một nụ cười ngượng ngùng mà không thất lễ với hai người họ: “Lan Hinh lão tổ, hay là hai người cứ trò chuyện đi, ta lên phi thuyền trước?”

“Đừng mà, ta vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với ngươi. Sắp tới ta phải đi du ngoạn khắp thế giới với Bách Luyện ca ca, lần này từ biệt cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại, ta vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với ngươi.”

Sau đó, Tuy Vân công chúa bị Lna Hinh vương lôi kéo tiếp tục câu chuyện, và liên tục bị cưỡng ép “đầu độc”.

Mà cùng lúc đó.

Ở phía bên kia của phi thuyền Vân Diêu.

“Tâm phúc số một” của Tuy Vân công chúa, người có sức cạnh tranh cho vị trí phủ chủ tương lai của phủ công chúa là 【Ngô Anh Hạo】đang chỉ huy bộ khúc dưới trướng vận chuyển từng rương vật tư quân dụng lên phi thuyền Vân Diêu.

Bên cạnh hắn ta có một tiểu nha đầu mặc váy công chúa xinh đẹp, trong ngực còn ôm con rồng nhỏ màu lục.

Tiểu nha đầu này đương nhiên chính là Hoa Thụy công chúa Vương Cơ Điệp.

Nàng ta đang cười híp mắt nhìn Ngô Anh Hạo, đôi mắt to chớp chớp: “Ngô ca ca, ngươi nói đi có đồng ý hay không vậy~”

“Phải gọi là lão tổ!” Ngô Anh Hạo trừng mắt nhìn nàng ta: “Theo bối phận, ta còn lớn hơn ngươi rất nhiều.”

“Ngô lão tổ, nếu như ngài không đồng ý cũng không sao.” Hai mắt tiểu công chúa Hoa Thụy con cong, cười đến mức âm hiểm khác thường: “Ta nghe nói Tuy Vân tỷ tỷ vẫn đang triệu tập phụ tá của phủ công chúa, ta có thể giới thiệu cho Tuy Vân tỷ tỷ toàn bộ những người ưu tú xuất sắc nhất trong gia tộc, và tất cả thúc thúc bá bá chưa thành hôn nữa. Ta nói ngươi nghe nhé, trong đó có rất nhiều người không kém hơn vị Tứ Thập Thất thúc của ta đấy~”

Mặt Ngô Anh Hạo đen lại.

Tiểu nha đầu ngươi cũng thật là quá quắt, thế này thì làm sao uy hiếp người ta được?

Bản lĩnh của tiểu tử Vương Ninh Hi kia hắn ta đã từng tận mắt nhìn thấy, thật sự nếu như có mấy tên trà xanh nam giảo hoạt như hắn tiến vào phủ công chúa, chẳng phải sẽ là mối đe dọa nghiêm trọng tới địa vị của hắn ta sao?

Ngô Anh Hạo hắn ta lăn lộn được đến bước này dễ dàng ư?

Ngô Anh Hạo vẫn thật sự không cảm thấy nha đầu Hoa Thụy này đang nói đùa, dù sao thì vết xe đổ vẫn còn rõ ngay trước mắt, tư vị bị nàng ta báo thù bản thân hắn ta đã từng nếm thử rồi. Quá đắng~

“Ha ha ha~ Hoa Thụy à, ngươi chính là công chúa của Ngô thị chúng ta, khuỷu tay cũng không thể hướng ra ngoài được.” Mặt Ngô Anh Hạo lập tức tràn đầy nụ cười giả dối, vỗ ngực nói: “Ngươi yên tâm, chuyện của ngươi chính là chuyện của Ngô Anh Hạo ta, chuyện này ta nhất định sẽ xử lý ổn thỏa cho ngươi. Người đâu, mang mấy cái rương này vào cho ta.”

“Vâng, Anh Hạo công tử.”

Mấy tâm phúc bộ khúc của Ngô thị lập tức được gọi qua, hì hục nhấc mang rương vào trong phi thuyền Vân Diêu.

Hoa Thụy tiểu công chúa cười vô cùng ngọt ngào: “Cảm ơn Anh Hạo lão tổ, vậy, lúc nào thì ta đi vào?”

“Bên ngoài trời nóng, món đồ này trong chốc lát không thể chuyển hết được, ngươi sang quán trà bên cạnh nghỉ ngơi một lát trước đi.” Ngô Anh Hạo cười ra dáng vẻ “hiền hòa”: “Khi nào xong việc ta sẽ phái người đi tìm ngươi.”

Vừa vặn Hoa Thụy cũng cảm thấy chỗ này hơi nắng, thế là ngoan ngoãn ôm lục long chạy đi uống trà.

Thời gian trôi qua nửa ngày.

Từng chiếc phi thuyền Vân Diêu bay lên không trung, từ từ biến mất nơi chân trời xa.

Hoa Thụy công chúa đợi mãi đợi mãi cũng không đợi được Ngô Anh Hạo xuất hiện, đôi mắt sáng trong của nàng ta dần trở nên hơi đờ đẫn: “Diêu, Diêu gia gia, có phải là ta bị vứt bỏ rồi không?”

“Khụ... hình như là vậy.” Lão Diêu từ từ hiện thân từ trong chỗ tối, lúng túng nói: “Nhưng mà Anh Hạo thiếu gia làm rất đúng. Ngài mới tám tuổi, còn chưa đến bậc Linh Đài cảnh, ra chiến trường ngoại vực chơi thực sự có chút không thích hợp.”

Bình Luận (0)
Comment