“Diêu gia gia, có phải ông với Ngô Anh Hạo, Vương Anh Tuyền, Vương Ly Từ, Lam Uyển Nhi và cả Chương Hoài Bỉnh, mấy người đã thương lượng trước cả rồi, cố ý bỏ rơi ta?” Hoa Thụy công chúa nhạy cảm phát hiện được lỗ hổng, đen mặt tức giận nói: “Thật là quá đáng! Toàn bộ kế hoạch lén qua sông đều do ta nghĩ ra, không có ta, căn bản các nàng chẳng thể lên phi thuyền nổi! Thế mà dám vứt ta lại một mình, quá đáng quá mức! Diêu gia gia, ngài thương ta nhất, ta tin ngài sẽ không đối xử với ta như vậy, rốt cuộc là ai đưa ra chủ ý này?”
Nói đến cuối cùng, nàng ta đã ấm ức sắp khóc tới nơi rồi.
Hu hu hu~ thật là quá đáng! Lại có thể ức hiếp trẻ con!
“Là ta đưa ra chủ ý. Điệp Nhi à, ngươi quá tinh nghịch, chiến trường ngoại vực há lại là nơi ngươi có thể tùy tiện đi tới?”
Lúc này, một giọng nói thiếu niên trong sáng bất ngờ vang lên.
Cùng lúc giọng nói cất lên, một vị thiếu niên phong độ mặc bạch y cũng chậm rãi bước ra từ trong góc quán trà.
Thiếu niên này tất nhiên là Vương Phú Quý vừa từ Linh Cừ đại lục trở về không lâu.
Hắn lúc này đang trong thời kỳ phát dục nhanh chóng, chỉ trong thời gian hơn nửa năm mà đã cao lên không ít, đã mang chút phong cách của thanh thiếu niên, chú ý chưng diện hơn, dường như đã có mấy phần chi lan ngọc thụ, phong phạm của công tử trần thế.
Chỉ là chút ngấn mỡ nhỏ trên má vẫn chưa biến mất, vẫn mang theo chút tròn trịa, nhưng cũng khiến hắn trông khác biệt hơn Vương An Nghiệp năm đó một chút.
“Ca ca!”
Hoa Thụy công chúa sững sờ một lúc rồi lập tức nhận ra ngay.
Mặc dù đã hơn bốn năm không gặp nhưng nàng ta vốn đã thông minh từ sớm, chuyện lúc nhỏ vẫn còn nhớ được rất nhiều, cộng thêm việc nàng ta từng nhìn thấy rất nhiều ảnh lưu niệm của ca ca chuyển về từ chỗ lão tổ gia gia, nên tự nhiên sẽ nhận ra Vương Phú Quý.
Nàng ta hưng phấn ném tiểu lục long đi rồi bổ nhào vào trong lòng hắn: “Ta còn tưởng huynh bị công chúa yêu tinh xấu tính dụ đi rồi, không cần Điệp Nhi nữa!”
“Công chúa yêu tinh xấu tính?” Thân ảnh Vân Mộng Vũ lặng lẽ xuất hiện sau lưng Vương Phú Quý, nàng giờ đã thành thiếu nữ thướt tha, đôi mắt hạnh hơi híp lại, âm u nhìn Hoa Thụy công chúa: “Điệp Nhi, ngươi đang nói ta sao?”
“Đùng đoàng!”
Ánh mắt hai “tiểu công chúa” không dễ đối phó nhìn nhau, trong không khí dường như lập tức có tia lửa bắn tung tóe.
“Ngươi dựa vào đâu mà gọi ta là Điệp Nhi?” Hoa Thụy công chúa tức đến mức bĩu cái môi nhỏ: “Ta với ngươi lại chẳng thân thiết.”
“Nhưng mà ta thân với Phú Quý, ta với hắn lại là ‘hảo bằng hữu’.” Vân Mộng Vũ chớp chớp mắt hạnh, trên mặt nở nụ cười nhã nhặn, nhưng giọng điệu lại không nhường chút nào: “Muội muội của hắn, đương nhiên chính là muội muội của ta. Điệp Nhi, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời của tỷ tỷ.”
“Hảo bằng hữu? Ha ha, từ lúc nào mà công chúa của Tiên Triều lại vô liêm sỉ như thế?” Hoa Thụy công chúa trực tiếp ôm chặt eo của Vương Phú Quý, lộ ra nửa cái đầu từ bên hông hắn, dáng vẻ như đang tuyên bố chủ quyền: “Ta cảm thấy người dịu dàng tươi sáng, khí chất trác tuyệt như Tuy Vân tỷ tỷ mới là công chúa Tiên Triều chân chính. So với ngươi thì mạnh hơn nhiều.”
Vân Mộng Vũ tức giận mặt đen lại, hận không thể xông qua đó kéo nàng ta ra khỏi người Vương Phú Quý: “Dù có là ruột thịt cùng mẫu thân sinh ra, khí chất cũng sẽ khác biệt. Giống như ngươi với Phú Quý, chẳng phải cũng kém nhau rất xa à?”
“Ca ca mạnh hơn ta chẳng phải rất tốt sao? Ta có thể hưởng thụ cảm giác được ca ca bảo vệ cả đời. Còn nữa, ca ca ta là đích trưởng mạch trong nhà, chỉ có thể thành hôn không thể ở rể, ta khuyên ngươi vẫn nên bỏ ý nghĩ này từ sớm đi.”
“Ta chẳng sao cả, dù sao ta cũng chẳng định tranh ngôi vị Tiên Hoàng. Ngược lại là nha đầu ngươi, tuổi còn nhỏ mà đã nhanh mồm nhanh miệng, lớn lên sợ là phải chịu thiệt thôi~”
Hai người oán hận nhau ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn là tư thế không hợp nhau như nước với lửa.
Tranh mãi cãi mãi, hai người thậm chí còn ném Vương Phú Quý sang một bên, trực tiếp chống nạnh mặt đối mặt chọc tức nhau, bầu không khí giương cung bạt kiếm, tia lửa bắn ra khắp bốn phía.
Vương Phú Quý hoàn toàn không có ý định xen vào, dứt khoát đi qua bên cạnh gọi một ấm trà, bắt đầu uống một cách chậm rãi, dáng vẻ như đang xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện.
Hai tiểu công chúa sau nhiều lần đọ sức vẫn không phân được thắng bại, đột nhiên cảm thấy không còn sức, họ kéo nhau nhắm vào Vương Phú Quý.
“Ca ca, huynh cũng không chịu giúp ta!”
“Phú Quý, Điệp Nhi đổ oan cho ta, ngươi cũng không giúp ta.”
Vương Phú Quý uống linh trà một cách nhàn nhã vô tư: “Ta thấy hai người các ngươi ấy, đều là do thường ngày đọc nhiều sách chép tay quá. Đâu ra mà có nhiều tu la tràng thế? Hai người tiếp tục đi, cứ mắng nhau thêm mấy hiệp nữa, dù sao qua hết lần này, sau này cũng không biết ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại.”