Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2486 - Chương 2486 - Chân Tường Của Vương Thị Không Dễ Đào (5)

Chương 2486 - Chân Tường Của Vương Thị Không Dễ Đào (5)
Chương 2486 - Chân Tường Của Vương Thị Không Dễ Đào (5)

“U hu hu hu~ Tức chết bổn tiểu thư rồi.” Vương Ly Lung tức giận đến nỗi trực tiếp hiện nguyên hình, hóa thành một con Nguyên Thủy Thanh Long dài mười mấy trượng, giương nanh múa vuốt đánh về phía Thịnh quận vương: “Cho ngươi kiêu căng xem thường người khác, ta thất cả đời này ngươi cũng không tìm được bạn gái đâu!”

Vương Tông Đằng bị ném qua một bên, xúc tu vỗ đập bạch bạch: “Ê nha ê nha!” (Tứ tỷ cố lên, ăn thịt cái tên khốn kiếp kia.)

“Ta cũng là Tử Phủ cảnh trung kỳ, chẳng lẽ ta lại còn sợ ngươi.” Thịnh quận vương bắt đầu phản đòn.

Ầm ầm rầm rầm!

Bên trong tộc học cao đẳng một mảng hỗn loạn.

Vương Tuyền Vi đỡ trán, đột nhiên cảm thấy đau đầu vô cùng, thật sự không hổ là Vương Ly Lung, ngày đầu tiên trở về tộc học đã náo loạn long trời lở đất, người thật sự xem chính mình là Long Vương quay về sao?

Còn cả nhi tử Vương Tông Đằng gia gia mà thái gia gia mới thu nhận, dường như cũng chẳng phải đèn cạn dầu, sau này sẽ còn bị giày vò nhiều, may mà đó mới là tộc học sơ đẳng, không phải nàng quản.

...

Tiểu viện của Vương Thủ Triết trước giờ bốn mùa đều như mùa xuân, đủ các loài hoa lạ và cây cỏ quý hiếm tranh nhau đua nở, đẹp không sao tả xiết.

Lúc này, Vương Thủ Triết đang nằm trên chiếc ghế mây tre thái sư, trong tay gõ cái quạt, dáng vẻ trầm tư.

Từ lúc hắn xuyên không đến nay vẫn luôn sống trong tiểu viện này, ngay cả sau khi thành thân cũng không chuyển ra ngoài. Tiểu viện này của hắn và những câu chuyện xưa cùng lớn lên theo đám hài tử trong gia tộc từ thế hệ này sang thế hệ khác.

“Phu quân, nếm thử loại nho linh tinh này đi.” Liễu Nhược Lam tự mình bóc vỏ mấy quả nho, ngón tay nhỏ nhắn như cọng hành đưa đến miệng hắn, trong giọng điệu hơi mang theo chút ý lấy lòng: “Đây là chủng loại mới do An Nhi trồng được ở ốc đảo Đạt Lạp, được ướp lạnh đặc biệt rồi gửi đến cho chúng ta nếm thử, chàng đừng phụ lòng hiếu thảo của hài tử.”

“Không ăn.” Vẻ mặt Vương Thủ Triết kiêu ngạo.

“Phu quân, ta thừa nhận lần này là ta không tốt.” Liễu Nhược Lam dịu giọng dỗ dành, đưa ra một quyết định khó khăn: “Ba tháng gần đây, không, hai tháng, được rồi, một tháng không đi đánh bài, chuyên tâm ở nhà cùng chàng.”

“Hừm~” Vương Thủ Triết quay đầu đi chỗ khác.

“Được rồi được rồi, ta sẽ một lòng một dạ cùng chàng ở trong động phủ tùy thân một tháng, thế này được rồi chứ?” Ánh mắt Liễu Nhược Lam lấp lánh, đáy mắt hơi hiện lên ánh sáng: “Chàng muốn thế nào cũng được hết, nhân tiện chúng ta lại suy luận tiến độ của 《Kim Thiềm Bảo Điển》một chút.”

Sắc mặt Vương Thủ Triết hơi thay đổi, vội vàng từ chối: “Bỏ đi bỏ đi, ta tha thứ cho nàng. Gần đây công việc quá bận rộn, không thể làm biếng một tháng được.”

“Vậy thì hai mươi ngày.”

“Nhược Lam, nếu như nàng thật sự nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì đi đánh bài đi.”

“Vương Thủ Triết, chàng có ý gì hả? Chê ta già rồi sao? Không có sức hấp dẫn nữa? Mười này, không thể ít hơn nữa.”

Ngay lúc bầu không khí dần trở nên căng thẳng, một luồng hơi thở bạo lực gia đình đang dần bùng lên, giọng nói của Đế Tử An lại vang lên ở cửa tiểu viện.

“Thủ Triết à, Thủ Triết có nhà không?”

“...” Vừa nghe thấy giọng nói này, Vương Thủ Triết chẳng những không thấy phiền chán mà ngược lại như nghe được giọng tiên, hắn lập tức phấn chấn tinh thần, ấn vào chỗ tay vịn của ghế mây rồi đứng dậy: “Nương tử nàng nghe đi, chắc chắn là Đế Tử An lại gặp phải chuyện khó rồi. Quốc sự là quan trọng nhất đấy nương tử.”

“Vương Thủ Triết, chúng ta thành thân đã gần hai trăm năm rồi!” Liễu Nhược Lam nhìn hắn, một cỗ khí tức lạnh băng bỗng nhiên bốc lên từ trên người nàng: “Chàng chỉ chớp mắt một cái là ta đã biết chàng đang nghĩ gì. Chỉ mới hôm qua, chàng còn chán ghét hành vi ở lì không chịu đi của Đế Tử An, nói ông ta cả ngày than khóc sướt mướt còn phiền hơn Lưu Bị... phải rồi, Lưu Bị là ai?”

Động tác đứng dậy của Vương Thủ Triết lập tức cứng đờ.

Vương Thủ Triết chậm rãi ngồi lại chỗ cũ, vẻ mặt bình tĩnh, lời lẽ chính trực: “Nương tử phê bình rất đúng. Không có tiểu gia thì làm sao có đại gia (mọi người)? Bản chất của Đế Tử An kia, trước tiên phải làm lơ ông ta một hồi, tránh cho ông ta cả ngày được đằng chân lân đằng đầu. Ta sẽ cùng nương tử vào trong động phủ tùy thân tiêu dao mấy ngày.”

“Tiêu dao mấy ngày?”

“Năm ngày được không?”

“Ít nhất là mười ngày.”

“Bảy ngày, nhiều nhất bảy ngày. Đằng Nhi còn nhỏ, không thể giao cho tộc học và Ly Lung lâu dài được, phu thê chúng ta phải có tinh thần trách nhiệm.”

Chẳng bao lâu sau.

Đế Tử An bị bỏ mặc ở cửa tiểu viện cuối cùng cũng được thị nữ mời vào trong.

“Thủ Triết đâu?” Đế Tử An vừa vào cửa đã bắt đầu ngó nhìn xung quanh, lục tìm bóng dáng của Vương Thủ Triết.

“Khởi bẩm điện hạ.” Thị nữ cũng là người từng trải, nàng ta thoải mái hành lễ một cái với Đế Tử An rồi giải thích: “Chủ thượng đã cùng phu nhân đi vân du rồi, nói là phải đi khoảng chừng bảy ngày.”

Bình Luận (0)
Comment