“Thời khắc mấu chốt, Vương Thủ Triết thật không có nghĩa khí.” Đế Tử An sắc mặt đầy vẻ căm giận, đặt mông ngồi xuống ghế thái sư: “Bảy ngày này, ta không đi đâu cả, cứ ở đây đợi hắn.”
“Điện hạ...” Vẻ mặt thị nữ khó xử.
“Điện hạ cái gì? Nhớ ban đầu chính là tiểu tử Vương Thủ Triết kia lừa ta lên thuyền giặc, bây giờ đã đến thời khắc mấu chốt, làm sao có thể để hắn thoải mái còn ta phải làm việc thay hắn được?” Đế Tử An phất tay một cách không kiên nhẫn: “Ta cũng không làm khó ngươi, cứ phái người dựng một cái lều trại trong viện tử cho ta, nhân tiện trải thêm cái đệm.”
“...”
Thị nữ bị cái mặt dày của Đế Tử An làm cho kinh hãi.
...
Tộc Học Vương thị, lớp tiểu học sơ cấp.
Cái gọi là 【tiểu học sơ cấp】 chính là lớp nhỏ trước khi bước vào tộc học sơ đẳng, những người học trong đó cơ bản đều là trẻ con trước mười tuổi của Vương thị.
Thông thường, lớp vỡ lòng của hài tử có thể do gia trưởng thực hiện, nếu như gia trưởng qua bận rộn hoặc là không biết phải dạy như thế nào thì cũng có thể gửi hài tử đến lớp mầm non thống nhất để tiến hành giáo dục vỡ lòng thống nhất.
Đến khi được tám tuổi, sau đợt kiểm tra tư chất đầu tiên, các hài tử bước vào độ tuổi học tập và tu luyện chính thức sẽ được đưa vào các lớp tiểu học sơ cấp và bắt đầu tiếp nhận giáo dục của tộc học, đồng thời bắt đầu học cách tu hành như thế nào.
Để các hài tử có thể tiếp xúc nhiều hơn với tộc nhân cùng trang lứa trong thời kỳ nhi đồng, tiểu học sơ cấp sẽ không phân ban, những hài tử đến tuổi vào học và vượt qua khảo hạch sẽ được đưa đến tộc học sơ đẳng để tiếp nhận giáo dục chính quy.
Đối với những hài tử không thông qua khảo hạch, tự nhiên sẽ ở lại tiếp tục học.
Vì vậy mà hiện nay các lớp tiểu học sơ cấp được mở rộng khuếch trương lên, quy mô đã lên tới hơn sáu mươi người.
Một trong những lão sư phụ trách lớp tiểu học sơ cấp là giáo sư điển hình 【Hùng tiên sinh】.
Đây là 【Nghiêu Thổ cự hùng】ban đầu được Vương Thủ Triết tiện tay dẫn về trên trường rời kinh, trời sinh đã đáng yêu dễ thương, rất có phúc tướng, có sức hút vô cùng mạnh, vì vậy được điều đến quản lý các hài tử.
Ngoài ra cũng có một số nữ hài tử trong nội bộ Vương thị tương đối kiên nhẫn, cũng rất có lòng yêu thương, sau khi tốt nghiệp xong sẽ lựa chọn gia nhập lớp tiểu học sơ cấp làm lão sư. Có thể nói trong tộc học của toàn bộ Vương thị, những tiểu tỷ tỷ xinh đẹp ở lớp tiểu học sơ cấp là dịu dàng nhất.
Vương Tông Đằng giấy trong lòng tâm trạng lo sợ bất an, bị nhồi nhét vào lớp tiểu học sơ cấp.
Trong mấy tháng qua trên đường trở về, hắn ta đã tiếp nhận giáo dục vỡ lòng của phụ thân Vương Thủ Triết, đã học được một số phép cộng trừ cơ bản, cũng đã học nhận biết được rất nhiều ký tự, viết cũng biết viết, chỉ là nét chữ vẫn không được đẹp.
Nghe phụ thân Vương Thủ Triết nói, trong tộc học có thể gặp được rất nhiều bạn bè, có thể kết giao với rất nhiều bằng hữu, có cả tiểu tỷ tỷ xinh đẹp cùng làm trò chơi với bọn họ, là một nơi vô cùng thú vị, trong lòng hắn ta cũng tràn đầy mong đợi đối với tộc học.
“Ê nha ê nha~”
Bạn cùng bàn của Vương Tông Đằng là một cái cây có vẻ ngoài rất kỳ lạ.
Thân hình nó không tính là to nhưng dáng dấp rất xinh đẹp, toàn thân trên dưới đều lộ ra màu sắc giống như thủy tinh, ngay cả từng phiến lá cây cũng có vẻ ngoài giống như kim tệ, trông có vẻ phục trang xinh đẹp, tràn đầy khí chất.
Cái cây này đương nhiên chính là linh thực bản mệnh của Vương Phú Quý, Vương Bảo Tài.
Nhìn thấy Vương Tông Đằng đi qua, Vương Bảo Tài quơ cây vẫy cành, chào hỏi hắn ta một cách nồng nhiệt.
“Ê nha nha~”
Vương Tông Đằng hơi nhát gan khi giao lưu với hắn.
Dị chủng linh thực cấp thấp mặc dù vẫn không cách nào mở miệng nói chuyện được, nhưng giữa chúng tự có phương thức giao tiếp đặc biệt riêng với nhau, có thể làm cho những linh thực khác hiểu được ý của mình.
Ở một mức độ nào đó, đây cũng là một kênh mã hóa giữa các linh thực.
Ngoài bọn họ ra, ngồi trên vị trí bên cạnh còn có một cái cây hình thù càng cổ quái hơn, lá cây mảnh dài, trông dáng vẻ có chút yếu ớt.
Nhìn thấy hai người bạn học cũng là thực vật như Vương Tông Đằng và Vương Bảo Tài, thỉnh thoảng nó lại liếc trộm nhìn sang hai cái cây, rõ ràng là khá hứng thú, nhưng lại không bắt chuyện với hai người họ, tỏ rõ có chút hướng nội.
Cái cây này đương nhiên là cái cây may mắn Vương Bảo Phúc.
Lúc này trên bục giảng, Hùng tiên sinh đang giảng một số bài học cơ bản đơn giản cho các hài tử.
Bởi vì bản thân Hùng tiên sinh vẫn chỉ mới lục giai nên không thể mở miệng nói tiếng người được, vì vậy lúc hắn ta giảng bài đều dùng bảng trắng nhỏ do Vương Ninh Hi đặt biệt chế ra cho mình, hắn ta dùng huyền khí để điều khiển cát đen đặc chế viết chữ lên trên, phối hợp thêm với tiếng gấu gầm du dương trầm bổng, dạt dào tình cảm, xùng với phấn viết chữ rồng bay phượng múa trên bảng đen, hiệu quả giảng bài cũng rất tốt.