Toàn thân nó bao gồm gương mặt đều bao phủ một lớp vảy cứng đen thui phiếm đỏ, cánh tay chân vô cùng thô to, trên mặt, trên người còn mang một số đặc trưng long tộc rõ nét, sau lưng mọc ra một đôi long dực to lớn, trông uy thế lẫm liệt, bá đạo dị thường.
Cho dù nó đã thu liễm khí tức tới cực hạn nhưng vẫn toàn thân đều lộ ra một cỗ cảm giác sức mạnh vô địch có thể một quyền đấm nổ núi non.
Rất rõ ràng, trong ma khu này của ma tộc này tuyệt đối hàm chứa sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Lúc này, "ma tộc" này đang "ừng ực" uống tiên nhưỡng của Vương Phú Quý, vô cùng thoải mái hà hơi, trong tay còn cẩn thận cầm một bức thư có nét chữ tú lệ, hết sức chuyên chú nhìn xem.
Nội dung của thư không nhiều, chỉ có mấy trăm chữ, nhưng nó lại đọc đi đọc lại mười mấy lần, đọc tới chỗ cao hứng, nó lại rót một hơi tiên nhưỡng (rượu nếp).
"Trấn Nam Vương điện hạ." Vương Phú Quý thực sự có chút không kiên nhẫn, cẩn thận nhắc nhở: "Ngài rảnh rỗi có thể ở lại từ từ đọc, sợ ngài đọc nhiều sẽ dần mất hứng thú."
Hắn thực sự đau lòng cho tiên nhưỡng của mình.
Trấn Nam Vương Vân Hạ Dương từ sau khi chuyển hóa thành Long Huyết Ma Thần huyết mạch, chẳng những thể phách trở nên vô cùng cường đại, ngay cả tửu lượng cũng cao lên rất nhiều, mới một lúc, đã "tu tu tu" uống xuống mấy bình rồi.
"Thư của Lạc Miểu, sao lại đọc ngán được?" Vân Hạ Dương bất mãn trừng Vương Phú Quý: "Lạc Miểu gửi thư, tuy không nhắc nửa câu tình cảm nam nữ nhưng chữ nào cũng là châu ngọc, tràn ngập kỳ vọng và quan tâm dành cho ta, ta mỗi lần đọc đều cảm thấy tâm triều sục sôi, tràn trề động lực."
"Khoảng thời gian này, ta một mình thâm nhập ma huyệt ẩn náu, chạy đông chạy tây, mệt mỏi vô cùng, chịu đựng nguy hiểm lúc nào cũng có thể giáng lâm và nỗi cô độc không bờ bến, chính vì trong lòng vướng bận Miểu Miểu, ta mới có thể kiên trì, thời khắc đều tràn ngập động lực vô tận."
Khóe miệng Vương Phú Quý giật giật: "Điện hạ vui là được."
Kết quả sau khi nói xong, Vân Hạ Dương lại tựa như tiếp nhận kiến nghị của Vương Phú Quý, cẩn thận xếp thư của Lạc Miểu rồi cất.
Thứ như động lực năng lượng này quả thực từ từ tiếp thu càng tốt, ăn liền một hơi sợ chướng.
Sau khi ông ta liên tục nốc hai ngụm tiên nhưỡng, mong đợi nhìn Vương Phú Quý nói: "Phú Quý à, có phải ngươi có đồ quên đưa cho ta không?"
"Đồ? Không có." Vương Phú Quý kinh ngạc.
"Không thể nào!" Vân Hạ Dương hoàn toàn không tin, nghiêm túc nhìn Vương Phú Quý nói: "Tình cảm của Miểu Miểu, ta có thể nghiền ngẫm ra trong mỗi một chữ. Sao nàng có thể không gửi chút đồ kèm theo thư chứ? Ví dụ khăn tay, khăn lụa bên người chẳng hạn...Như vậy, có thể kích phát tiềm lực của ta lớn hơn, khả năng sáng tạo vô hạn."
"Ô, điện hạ nói cái đó à." Vương Phú Quý vỗ trán, tựa như nhớ ra gì đó: "Tổ cô nãi nãi nhà ta quả thực đã gửi chút đồ kèm theo thư, ta lại nhất thời quên mất."
"Tiểu tử thối Phú Quý ngươi, chuyện quan trọng như vậy, sao ngươi có thể quên?" Vân Hạ Dương hung hăng phê bình nói: "Ngươi đây là không có trách nhiệm với ta, không có trách nhiệm với đại cục tương lai của nhân tộc."
"Phải phải phải, điện hạ giáo huấn đúng, ta để đồ ở trong phòng rồi." Vương Phú Quý đứng dậy hành lễ sâu, xin lỗi nói: "Mong điện hạ đợi chút, ta sẽ đi lấy cho điện hạ."
"Là đồ gì? Ta đi lấy cùng ngươi." Vân Hạ Dương ở trạng thái【 Huyết Long ma thần 】 lập tức vô cùng kích động và tràn ngập mong chờ.
"Điện hạ, ngài phải nhẫn nại, chờ đợi mới có thể trải nghiệm kinh hỉ tốt hơn."
Vương Phú Quý dăm ba câu trấn an Vân Hạ Dương, sau đó đứng dậy ra khỏi thư phòng, đóng cửa lại, sau đó dùng ánh mắt biểu thị với hộ vệ thiếp thân 【 Khương Tình Liên 】 canh giữ bên ngoài, bảo nàng ta theo mình vào phòng nói chuyện.
Khương Tình Liên lập tức hiểu ý, lặng lẽ theo tiến vào phòng của Vương Phú Quý, còn rất chủ động đóng chặt cửa lại.
"Thiếu chủ, có phân phó gì?" Khương Tình Liên nhìn Vương Phú Quý, ánh mắt có chút mong đợi.
"Tình Liên tỷ tỷ, có khăn tay không?" Vương Phú Quý hỏi: "Tốt nhất là loại dùng bên người."
Khương Tình Liên mang ánh mắt phức tạp nhìn Vương Phú Quý, lắc đầu nói: "Thiếu chủ, ngài thấy ta ăn mặc trào lưu thế này, sao lại dùng thứ phục cổ như khăn tay chứ? Hay là ngài đổi cái khác?"
Nàng ta nhất quán đều ăn mặc một thân y phục nữ cán bộ tại chức, cũng vốn không có thói quen dùng khăn tay.
"Khăn lụa thì sao? Khăn lụa cũng được." Vương Phú Quý đổi một loại tư duy khác.
"..."
Khương Tình Liên lén lút nhìn Vương Phú Quý, thấy hắn trường thân ngọc lập, khí độ nổi bật, một bộ dáng thanh niên công tử, chỉ cảm thấy các loại cảm xúc dâng trào trong đáy lòng, trong con ngươi xinh đẹp cũng tràn trề vẻ khác lạ và vui mừng.
Bất tri bất giác, thiếu chủ nhà minh cũng đã cởi bỏ đi sự non nớt và ngây ngô, trở thành một lang quân thanh niên, mỗi một hành động đều tràn đầy vị nam nhân.
Hai vi hôn thê đều còn rất nhỏ, tạm thời không thể thành thân. Thiếu chủ đột nhiên có ý nghĩ này, ngược lại cũng hợp tình hợp lý.