Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2744 - Chương 2744 - Phú Quý! Phúc Hắc "Tiểu Thủ Triết" (3)

Chương 2744 - Phú Quý! Phúc hắc "tiểu Thủ Triết" (3)
Chương 2744 - Phú Quý! Phúc hắc "tiểu Thủ Triết" (3)

Vương Phú Quý vẫy tay với Vân Hạ Dương, sau đó xì xào truyền thụ một trận.

Chẳng bao lâu, đôi ma nhãn to lớn như ngưu nhãn kia của Vân Hạ Dương trừng to, kinh hô nói: "Còn có thể thao tác như vậy?"

"Có thể."

Vương Phú Quý gật đầu.

Sau đó, hắn lại thấp giọng truyền thụ một loạt chuyện chú ý.

"Được được được, đúng là kế hay. Như vậy, ta có hi vọng khôi phục thực lực Ma Thần rồi." Vân Hạ Dương phấn chấn, tựa như đã nhìn thấy viễn cảnh bản thân trở thành Ma Thần, oai phong một cỏi.

Thế nhưng mơ mộng một hồi, ông ta lại bỗng nhiên phản ứng lại, thấp thỏm nhìn Vương Phú Quý: "Nhưng tiểu tử ngươi cũng quá xấu xa rồi, phúc hắc, nhẫn tâm, còn quen thói ép khô người khác. Ta đã bắt đầu có hơi lo lắng cho Mộng Vũ nhà ta rồi..."

"..."

Vương Phú Quý sâu sắc nhìn ông ta mấy lần.

Vân Hạ Dược lập tức giật mình, cảm thấy giống như là có chút cảm giác tai nạn sắp giáng xuống đầu, vội vàng chuyển chủ đề: "Được rồi được rồi, ta thừa nhận, ta chỉ đùa với ngươi thôi."

Cũng chính vào lúc này.

Ngoài phòng bỗng truyền tới giọng nói của Khương Tình Liên: "Thiếu chủ, chưởng quỹ của phân bộ Đa Bảo Các ở cứ địa tiên 3 mới phái người đưa thiệp mời tới. Nói là lần trước khi thiếu chủ ngài đi dạo Đa Bảo Các, chưởng quỹ Sương Hoa phu nhân trùng hợp không ở trong các, khiến thiếu chủ không mua được bảo vật mình muốn."

"Sương Hoa phu nhân vì bày tỏ áy náy, quyết định móc ra bảo vật dưới đáy rương của phân bộ cho thiếu chủ thưởng thức hoặc mua, giá cả ưu đãi giảm 8%."

"Bảo vật dưới đáy rương?" Vương Phú Quý khẽ híp mắt nói: "Hình như đáng để đi một chuyến."

Vân Hạ Dương nghe nói như được đại xá, vội vàng bắt lấy cơ hội nói: "Phú Quý à, vậy ngươi cứ giải quyết việc trước, ta đi chấp hành kế hoạch đây."

Nói xong, ông ta "vèo" một cái hóa thành một đạo độn quang màu đỏ sẫm biết mất tăm, hiển nhiên là có hơi nóng lòng với việc làm sao hố Âm Xá ma thần.

...

Thoáng cái đã mấy ngày trôi qua.

Biên giới phòng khu tuyến đông gần phòng khu tiên số 3, một tòa thành lũy to lớn sừng sững cao lớn, giống như thủ vệ tận chức tận trách nhất trấn giữ môn hộ vào ra.

Ma sát chi khí màu xám đen lượn lờ bên trên, tôn lên khí thế lẫm liệt của nó, khiến người ta nhìn mà sợ.

Tuy bây giờ tiền tuyến đang giao chiến, đánh như lửa bỏng dầu sôi, nhưng tòa thành lũy này lại hướng về phòng khu tiên số 3, cách tiền tuyến một khoảng cách không nhỏ, vì vậy không bị chiến tranh ảnh hưởng.

Hôm nay.

Trăng máu vừa mới từ bên chân trời nhô lên, một chiếc phi liên đã lặng lẽ chạy ra khỏi thành lũy, chạy thẳng tới cứ địa tiên số 3.

Ngoại hình của chiếc phi liên này cực kỳ bình thường, trông không khác gì phi liên thường dùng trong quân đội.

Trong phi liên có bốn thiếu niên ăn mặc hoa lệ, phong thái phi phàm đang ngồi.

Bốn người này gồm hai nam hai nữ, hai nam đều khí độ nổi bật, một bộ dáng công tử nhanh nhẹn, chỉ là một người trong đó có gương mặt hơi tròn trịa, người còn lại khí chất trông có chút cà lơ phất phơ.

Hai nữ hài kia lại là một lớn một nhỏ, đứa lớn một thân thường phục công chúa hoa lệ, mắt sáng răng trắng, tư dung tú lệ, đứa nhỏ lại chỉ là đứa bé năm sáu tuổi, mặc một thân váy công chúa xinh xắn tinh xảo, đáng yêu giống như là búp bê.

Không cần nói, hai nữ hài trong bốn người này dĩ nhiên chính là Vân Mộng Vũ và Chiêu Ngọc công chúa.

Trong hai vị thanh niên công tử kia, người có gương mặt hơi tròn trịa, dĩ nhiên chính là Vương Phú Quý, còn người còn lại hiển nhiên là tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh.

Lúc này, Vương Phú Quý, Vân Mộng Vũ, Chiêu Ngọc công chúa đang chen chúc trừng Thân Đồ Cảnh Minh, bày ra dáng vẻ tam đường hội thẩm.

"Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Tam hoàng tử vô tội nói.

"Chúng ta muốn đi dạo phường chợ mua mua mua." Vân Mộng Vũ nhìn tam hoàng tử, trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo rạng rỡ biểu lộ bất mãn: "Ngài theo làm gì?"

Mấy năm trôi qua, Vân Mộng Vũ bây giờ đã sớm trở thành đại cô nương thanh xuân mơn mởn, thân hình uyển chuyển, dung mạo tinh xảo, mỗi hành động đều tràn ngập khí tức của thanh xuân.

"Ta chẳng phải là rảnh rỗi nhàm chán sao?" Tam hoàng tử nói: "Xích Hổ chiến đoàn do ta dẫn tới đã được điều tới tiền tuyến rồi, ngay cả Nhược Băng cũng bận rộn, các ngươi bảo một mình ta cô đơn ở phòng khu tuyến đông có phải quá tàn nhẫn không? Ta cũng muốn đi theo mua mua mua."

"Tam hoàng huynh!" Chiêu Ngọc công chúa tức giận bĩu môi: "Đám thiếu niên chúng ta ra ngoài dạo phố, một lão đầu mấy trăm tuổi như huynh theo làm gì?"

"Ta nào có mấy trăm tuổi? Ta ngay cả ba trăm tuổi còn chưa tới...." Tam hoàng tử tỏ vẻ căm giận bất bình: "Ta cũng là thiếu niên có được không?"

"Ngài còn không biết ngại nói? Ba chúng ta cộng lại mới hơn bốn mươi tuổi, còn không bằng số lẻ của ngài đâu, ngài và chúng ta chơi cùng thú vị sao?" Vân Mộng Vũ cau mày, ghét bỏ: "Hơn nữa ngài đã già như vậy, đi theo chúng ta, không có chút khác biệt và không thích hợp sao? Hơn nữa, Nhược Băng tỷ tỷ người ta cũng tới tiền tuyến lập công rồi, ngài không thể tới tiền tuyến giết địch gì đó sao?"

Bình Luận (0)
Comment