Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2622

Khi Thiên Thần “giả chết” ở kỷ nguyên đầu tiên, Tiên Mẫu là Bà Sa Ngọc nhân

còn chưa ra đời.

Nàng biết Chí vẫn còn sống, đó là chuyện của đêm trước khi kỷ nguyên đầu tiên

bị hủy diệt.

Lần đó, Tiên Mẫu tình cờ phát hiện dao động đặc biệt ở chỗ sâu nhất của Thiên

Đạo, sau đó tìm ra đại thần thượng cổ.

Nàng bất ngờ phát hiện, người này cũng có thể mượn lực Thiên Đạo làm một ít

chuyện.

Thế nên khoảng thời gian đó, nàng coi Chí là uy hiếp lớn nhất của Thiên Đạo.

Nhưng rất đáng tiếc, nàng chưa tiêu diệt Chí xong, bởi vì tình hình của người

này vô cùng đặc biệt.

Đặc biệt đến mức ngay cả nàng cũng khó hiểu.

Theo hình dung, thực ra năm đó Chí đã chết, hình dạng và nguyên thần đều diệt,

ngay cả linh ý cũng không tồn tại.

Nhưng biển Thiên Đạo lại từ từ nuôi dưỡng một con người mới của hắn.

Làm thế nào làm được chuyện này, Tiên Mẫu không nghĩ thông.

Bởi vì được Thiên Đạo nuôi dưỡng, vì thế nên khi nàng công kích người này,

tương đương đang công kích Thiên Đạo, đó là chuyện nàng không thể nào làm

được.

Chẳng qua về mặt khác, sức ảnh hưởng của người này đối với Thiên Đạo vô

cùng yếu ớt, bị nàng áp chế dễ dàng, không tạo nổi sóng gió gì.

Huống chi, người này không đi ra được biển Thiên Đạo.

Ở thời đại kỷ nguyên thứ hai, Chí đã từng thử qua một lần.

Nhưng mới xuất hiện ở Nguyên Tiên giới, hắn nhanh chóng biến mất, giống

như dung hòa với ánh sáng.

Nếu không phải trở về nhanh, lần đó hắn có thể chết rồi.

Cũng bởi vì lần đó đã nếm thử, hắn mới bất đắc dĩ lựa chọn chế tạo ra bản sao

của mình là Vô Lăng, thay bản thân đi ra ngoài.

Mà Tiên Mẫu cũng dần yên tâm, nhận định người này chỉ có thể kéo dài chút

hơi tàn, không tạo nổi chút bọt sóng gì.

Không ngờ, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở ngoại giới, hơn nữa đứng ở đối

diện với nàng.

Điều này khiến nàng mơ hồ cảm giác có phần không ổn, dường như có chỗ nào

đó vượt ra khỏi tính toán của mình.

Chí dùng kiếm chống đỡ, dù bận vẫn ung dung nói: “Có phải rất kỳ quái không,

tại sao lần này ta không biến mất?”

“Quả thật rất tò mò.”

Tiên Mẫu không chỉ tò mò bây giờ tại sao hắn không biến mất, thật ra thì càng

hiếu kỳ năm đó sao hắn gặp phải ánh sáng đã biến mất.

“Bởi vì bản ngã.”

Đưa ra câu trả lời, nhưng cho dù Tiên Mẫu hay là Khương Thành nghe không

hiểu.

“Bản ngã ư? Ý gì?”

“Ngươi có thể hiểu là lý niệm của ta, hoặc là đạo của ta.”

Hai tay chống chuôi kiếm, thoạt nhìn rất cởi mở, dường như không quan tâm

những bí mật này bị người khác biết được.

“Bản ngã chính là thế gian chỉ có ta.”

“Năm đó ta cố ý chết ở kỷ nguyên đầu tiên, chỉ để lại một ít phần lý niệm của

bản ngã, cuối cùng cũng dựa vào một ít phần lý niệm chưa từng bị diệt, mượn

Thiên Đạo từ từ hồi phục.”

Những Cổ Thánh và Thánh Tôn khác trợn mắt há hốc mồm tại chỗ.

Người này đang nói cái gì?

Bọn họ có thể nghe hiểu từng chữ, nhưng lại cùng không hiểu gì.

Cũng không cần hình thần, thậm chí cũng không cần ý thức, chỉ dựa vào cái gọi

là lý niệm là có thể sống sót?

Rất nhiều người yên lặng oán thầm, bối rối có phải người này đang vũ nhục trí

thông minh của mình không.

Nhưng Khương Thành cũng không coi lời nói là hồ ngôn loạn ngữ, hắn đang

nhớ lại lúc trước khi người này xuất hiện đủ loại dị thường, cùng với hào quang

không thể giải thích.

“Trước đây ngươi tùy ý xuyên qua bất kỳ nơi nào, khiến công kích không phá

được dải đất xung quanh, khiến vùng phụ cận biến thành huyễn cảnh, tất cả đều

là bởi vì bản ngã?”

Chí gật đầu: “Không sai.”

“Dưới trạng thái bản ngã, thế gian chỉ có ta, tất cả những thứ khác cũng chuyển

động theo ta.”

“Vì thế khi ta nghĩ những người kia là giả dối, rất dễ dàng xuyên qua bọn họ,

mà bọn họ cũng không phát hiện được ta.”

“Khi ta nghĩ quanh người chỉ là huyễn ảnh, vậy công kích của chúng ta sẽ

không phá hoại tới quanh mình.”

Phốc!

Thành ca phun nước tại chỗ.

“Thì ra là tu luyện lại còn có thể nghịch như vậy?”

Hắn vẫn tự nhận là nhân vật chính, đã cảm giác mình đủ cợt nhả rồi, không ngờ

tới đụng phải người cợt nhả hơn.

Tự xưng là nhân vật chính, chẳng qua là cảm thấy thế giới coi mình làm trung

tâm.

Mà bản ngã của tên này, bỗng nhiên thế giới tồn tại vì ta.

Những Tiên nhân khác bên cạnh đều không thể kìm được.

“Ngươi khoác lác cái gì?”

“Quả thực nói khùng nói điên!”

“Theo như ngươi nói, không phải là ngươi hoàn toàn vô địch rồi sao?”

“Tất cả đều tùy ngươi mà động? Vậy nếu như ngươi cảm thấy Nguyên Tiên giới

không tồn tại, một khắc sau Nguyên Tiên giới sẽ hủy diệt biến mất đúng

không?”

Chí vốn không tức giận bởi vì bọn họ chất vấn, chỉ buông tay.

“Ta cũng muốn mạnh như vậy, nhưng bản ngã cũng cần thực lực chống đỡ,

trước mắt ta chỉ có thể ảnh hưởng một phần nhỏ, hơn nữa…”

Hắn nhìn về phía Khương Thành, có chút tiếc nuối nói: “Trước mắt ta vẫn

không thể biến ngươi thành giả tượng trong mắt ta, còn cần tiếp tục tinh tiến.”

Thành ca đã không biết cạn lời lần thứ mấy.

Dường như bức cách người này cao hơn “hào quang nhân vật chính”, điều này

khiến hắn sao chịu được?

Mọi người xung quanh điên cuồng chửi bới và chất vấn, Tiên Mẫu nhanh chóng

bình tĩnh lại.

“Thế nên đây và việc năm đó ngươi không thể công khai hiện thân có liên quan

gì?”

Chí đáp: “Hiển nhiên bản ngã là duy nhất, thế gian chỉ có một ta, nhưng ta

không nghĩ tới năm đó linh ý lại không tiêu vong, ngược lại ngoài ý muốn tạo ra

được một Cẩn.”

Tiên Mẫu biết Cẩn chính là nguyên danh của Thánh Hoàng.

Nàng lập tức hiểu rõ.

“Cẩn chiếm được linh ý tàn lưu sau khi ngươi chết, thế nên tương đương với

việc trên thế gian xuất hiện một người khác ngươi!”

Chí gật đầu: “Phải, Vô Lăng chỉ là bản sao, ta có thể coi là ta giả.”

“Nhưng Cẩn có linh ý của ta, đó là ta thật sự.”

“Khi ta và nàng đồng thời xuất hiện ở một vị diện, bản ngã xuất hiện sơ hở.”

“Sở dĩ hình hài và nguyên thần của ta đều bị diệt còn có thể tồn tại, thậm chí sau

khi sống lại còn trở nên lớn mạnh hơn, tất cả đều là dựa vào lý niệm đặc biệt

của bản ngã.”

“Cơ sở này sụp đổ, ta sẽ biến mất, đến lúc đó lại là nàng tồn tại.”

“Thế nên lúc ấy ta chỉ có thể về nơi sâu của Thiên Đạo một lần nữa, tiếp tục ngủ

đông.”

Lúc này Tiên Mẫu mới chợt hiểu ra.

“Khó trách sau khi ngươi chế tạo ra Vô Lăng, nhiệm vụ thứ nhất giao cho hắn

chính là tiêu diệt Cẩn, hủy diệt linh ý của nàng.”

“Thì ra là vì hủy diệt một bản thật của ngươi, để khiến ngươi rời núi lần nữa.”

“Không sai, chẳng qua là hắn không làm được thôi.”

Chí cười khổ buông tay, dường như là cảm thấy rất phiền lòng đối với những gì

đã trải qua.

“Mà tới kỷ nguyên thứ ba, lại xuất hiện Lăng tàn hồn của ta, cho nên ta càng

không thể chỉ gặp nhau, chỉ có thể kiên nhẫn chờ cơ hội.”

Khương Thành nghe đến đó, chỉ cảm thấy thật sự vô cùng hoang đường.

Lúc trước hắn còn cảm thấy hai người Thánh Hoàng và Lăng chiếm được người

truyền thừa của Thiên Thần, là cố ý sắp xếp, thậm chí ẩn chứa âm mưu kinh

thiên gì đó.

Ví dụ như khiến hai người này ‘hóa thân” tu luyện ở bên ngoài, tương lai “bản

thể” xuất hiện, cắn nuốt sạch hai “hóa thân tới lớn mạnh bản thân gì đó.

Không ngờ đó chẳng là gì cả.

Thì ra hai nữ nhân này là thiên địch của “Thiên Thần”!

“Bây giờ ngươi có thể đi ra, điều này chứng tỏ hai người bọn họ không ở vị

diện này nữa rồi…”

“Không sai, hai người các nàng vào Thiên Phong thạch, mà Thiên Phong thạch

cũng không thuộc về Nguyên Tiên giới.”

Khóe miệng Chí toét ra, lộ ra nụ cười vui sướng.

“Dĩ nhiên, sở dĩ các nàng sẽ đi vào, hiển nhiên sau lưng không thể thiếu lửa

cháy thêm dầu.”
Bình Luận (0)
Comment