Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2626

“Khương huynh nói quá đúng!”

Vẻ mặt Chí ở Phía trên bội phục, liên tục gõ nhịp xuýt xoa.

“Thứ đáng quý nhất trong giới Tu luyện, chính là loại người hiểu chuyện như

Khương huynh!”

“Nói hay, nói hay!”

Đối với lời tự khích lệ mình, từ trước đến giờ Thành ca đều đón nhận theo phép

lịch sự.

Thấy hắn rất có dáng điệu khoe khoang việc kinh doanh với Chí, Tiên Mẫu suýt

nữa bị tức chết.

“Ngươi điên sao!”

Bây giờ nàng thất bại thảm hại, không còn vẻ thong dong bình tĩnh như trước.

“Người này có thể mượn Chúa tể Thiên Phong thạch Thiên Đạo và căn nguyên

thế giới, ngươi không rõ hậu quả sao?”

Khương Thành nhún vai, hoàn toàn không bận tâm: “Vậy hãy để hắn làm Chúa

tể, dù sao Chúa tể như thế cũng tốt hơn ngươi.”

Những lời này của hắn giành được sự đồng ý nhiệt liệt của tất cả cao thủ Vô

Địch minh tại chỗ.

“Đúng đấy, dù sao tốt hơn Bà Sa Ngọc Nhân ngươi!”

“Cho dù đổi lại người nào là chúa tể Thiên Đạo, không thể để ngươi thượng vị

một lần nữa.”

“Thử nghĩ xem tất cả hành động của ngươi mới vừa rồi, ta chỉ có thể nói may

nhờ người này ra tay kéo ngươi, đáng đời ngươi!”

“Bằng không, Vô Địch minh chúng ta bị giá trị Thiên Tâm đả kích, bị Vô

Thượng Đạo Cực áp chế, tương lai còn có thể có đường sống?”

“Không sai, ngươi thiên vị Vô Thượng Đạo Cực, vốn dĩ không xứng với chúa tể

Thiên Đạo!”

“Người phía trên kia chỉ có một mình, không có quần chúng, ít nhất sẽ không

giống ngươi bên trọng bên khinh như vậy.”

Thật ra bọn họ cũng quen Chí, cũng không biết nhân phẩm người này.

Chỉ có điều trước đó không lâu Tiên Mẫu đối với Vô Địch minh như vậy, trong

lòng bọn họ đã coi Tiên Mẫu là kẻ địch.

Kẻ địch của kẻ địch, đó là đương nhiên phải ủng hộ một tay.

Cho dù chỉ vì tháy ghét kẻ địch…

Trên thực tế, Khương Thành không tin tưởng Chí như vậy.

Nếu như có thể thay đổi người, dĩ nhiên hắn cũng vui vẻ toan tính đổi lại người

mình.

Nhưng nhìn quanh bên cạnh, cho dù trầm ổn như Kỷ Linh Hàm, trấn định như

Lam Đề, thông minh như Mâu Vũ, khôn khéo như Thương Linh, tất cả đều vĩnh

viễn không đủ để chi phối cả vị diện.

Mà Huyền Minh, Bạch Vô Khải, Minh Đồng, Băng Cực làm thủ lĩnh tộc quần

lâu dài, trải qua vô số cảnh tượng cũng không gánh nổi trọng trách.

Đây chính là Thiên Đạo và căn nguyên thế giới nắm trong tay, quá phức tạp,

quá to!

Đúng thật sự không phải người nào lên cũng có thể làm được.

Nói trắng ra, những người này cho dù luận địa vị, tâm tính, năng lực tất cả đều

không xứng với cấp độ kia.

Về phần kinh nghiệm tương quan, vậy một chút cũng không có.

Ứng cử viên thích hợp nhất thật ra chính là Tiên Mẫu, kinh nghiệm phong phú,

năng lực kiểm soát hiện trường cũng mạnh, nhưng ai bảo trước đó không lâu

nàng vừa hay làm trái luật?

Thế nên còn sót lại vẫn thật sự chỉ có Chí.

Tiên Mẫu sắp bị đám người này chọc tức cười.

Nàng hung hăng nhìn chằm chằm Khương Thành, lớn tiếng quát lên: “Chuyện

này liên quan đến vận mệnh cả Nguyên Tiên giới, không phải là lúc các ngươi

bốc đồng…”

“Đừng chụp mũ cho bọn ta!”

Thành ca trực tiếp lạnh giọng ngắt lời nàng.

“Những năm này liên tiếp có đại kiếp, các ngươi làm loạn bao nhiêu cơn mưa

gió ở sau lưng? Đến bản thân cũng không nhớ rõ?”

“Ta chỉ biết là Nguyên Tiên giới cũng bị lật nhiều lần, thử hỏi lần nào không có

bóng dáng các ngươi?”

Thứ hắn chỉ, không riêng Tiên Mẫu, còn có Giáng Thần giả, Vô Lăng, Di cùng

với Chí phía trên.

Đối với mấy người dã tâm có ý chỉnh cá vị diện, hắn thật sự không có chút thiện

cảm.

“Bây giờ những con cờ bọn ta chỉ là khoanh tay đứng nhìn một lần, ngươi

không chịu nổi sao?”

Hắn trực tiếp lui trở về trong trận của Phi Tiên môn, đứng bên cạnh Kỷ Linh

Hàm.

“Cứ như vậy đi, một mình ngươi có thể giải quyết thì giải quyết, không giải

quyết được, đó cũng là mạng của ngươi.”

Tiên Mẫu hiểu được, lần này bản thân thật sự không thể trông cậy vào hắn.

Cho nên, nàng chỉ có thể dùng đòn sát thủ cuối cùng của bản thân.

Nhìn Chí phía trên, nàng rút binh khí một lần nữa.

Tay trái có mộc trượng, tay phải có đế đao.

Cho dù như thế nào, sau khi chuyển thế nàng vẫn là một cường giả đứng đầu.

Mặc dù mất đi Thiên Phong thạch, bẩm sinh thân phận của nàng là người phát

ngôn của Thiên Đạo, vẫn có thể ảnh hưởng một phần Thiên Đạo.

“Ngươi nghĩ ngươi thắng chắc rồi sao?”

Nhìn về phía chín tầng cao đài, đồng thời nàng xuất ra đế khí và thần khí.

Chỉ một thoáng trời đất mù mịt, trước mắt mọi người bị sóng to gió lớn che đậy

lần nữa.

Bọn họ không khỏi âm thầm lắc đầu.

Thời kỳ hưng thịnh mới vừa rồi ngươi không đánh lại đối phương, bây giờ mất

Thiên Phong thạch, lại không có ủng hộ của căn nguyên thế giới, tiếp tục đánh

xuống không phải là tự rước lấy nhục sao?

Đối mặt thế công của Tiên Mẫu, Chí chỉ giơ một tay phải lên, tay không ứng đối

cũng đủ.

Nhưng khi hắn thúc giục lực thanh ngăn chặn mộc trượng, trong vết đâm bỗng

nhiên hiện lên hàn quang.

Ngay sau đó, một đường rạch phá hư không, đánh thẳng về phía cổ của hắn.

Đó là đường Vô Đạo kiếm rạch ra.

Tiên Mẫu không trông cậy được vào Khương Thành, vậy cũng chỉ có thể trông

cậy vào Thu Vũ Tuyền đã từng nổi danh với hắn.

Nhưng Thu Vũ Tuyền vẫn còn rèn luyện ở trong bia đá Tứ Giới, cũng không thể

vô cớ xuất hiện.

Huống chi cho dù có thể đi ra ngoài, cũng không thấy có vẻ nghe được hiệu

lệnh của nàng.

Chẳng qua may mà Thu Vũ Tuyền không ra, Thiên Đạo chí bảo Vô Đạo kiếm

sẽ có thể vô cớ bị triệu hoán tới đây dưới sự duy trì của Thiên Đạo.

Đối với thanh kiếm, Tiên Mẫu có lòng tin rất lớn.

Bởi vì nàng đã sớm nhìn thấu, thanh kiếm này mạnh hơn so với những Thiên

Đạo chí bảo khác.

Mặc dù so sánh kém thần khí, nhưng dưới tình huống đánh bất ngờ, thường có

thể đem hết sức đơn giản hóa cục diện vô cùng phức tạp.

Giống như lần trước Vô Lăng bị chém giết, chỉ cần thanh kiếm bị cắt thành hai

đoạn, tất cả mưu kế và ưu thế của đối phương đều sắp tan thành mây khói.

Chí bận rộn ứng phó mộc trượng, hình như thật sự không chú ý tới cú đánh bất

ngờ của Vô Đạo kiếm.

Mắt thấy đường kiếm thật sự va chạm vào Chí, Tiên Mẫu gần như không thể ức

chế vẻ mừng rỡ như điên trong mắt.

“Đến tay rồi!”

Sự vui sướng của nàng chỉ kéo dài trong một cái chớp mắt, sau đó ngưng lại.

Bởi vì đường kiếm kia đi qua Chí vốn cũng chưa chết, thậm chí ngay cả vết

thương cũng không xuất hiện.

Khương Thành phía sau đang xem cuộc chiến tận mắt thấy toàn bộ hành trình,

hắn không khỏi kinh ngạc.

“Lại còn có người có thể miễn dịch Vô Đạo kiếm giống như ta?”

“Chẳng lẽ là bởi vì bản ngã của hắn, trong khoảnh khắc đó biến công kích của

Vô Đạo kiếm thành không tồn tại đối với mình?”

Sau một khắc, một cảnh tượng càng thêm ly kỳ xóa bỏ suy đoán của hắn.

Một kiếm không thể đắc thủ, Tiên Mẫu quyết đoán thu trượng rút lui, đồng thời

không quên thu Vô Đạo kiếm về.

Nhưng nàng đã phát hiện rất nhanh, bản thân không thu được thanh kiếm đó trở

về.

Chí bảo sát phạt giống như diều đứt dây, đột nhiên chặt đứt liên lạc với nàng.

Tia sáng chợt lóe trong hư không, Vô Đạo kiếm được Chí giữ vững vàng ở tay

phải.

“Cái này không thể nào!”

Tiên Mẫu không nhịn được kinh ngạc kêu lên.

Đây chính là Thiên Đạo chí bảo. Một vũ khí chuyên thuộc về mình - người phát

ngôn của Thiên Đạo.

Trừ khi mình chủ động phân phát ra ngoài, nếu không không ai có thể cướp

được.

“Tại sao không thể?”

Chí chậm rãi vung tay phải lên, cẩn thận tỉ mỉ nâng Vô Đạo kiếm, trong ánh mắt

lại lộ ra vẻ tình cảm khác thường.

“Đây vốn dĩ là binh khí của ta.”

Tiên Mẫu chưa kịp phản bác thì thấy hàn quang của thanh trường kiếm lạnh

thấu xương chợt co rút lại biến ảo, hóa thành một thanh đoản kiếm màu xanh.

Đoản kiếm thông bên trong chuôi kiếm, cũng chỉ có một thước hơn, có lẽ nên

gọi nó là chủy thủ thì hợp hơn.

Nhìn thanh chủy thủ, Thành ca ở nơi xa không khỏi mở to hai mắt nhìn, tràn

đầy vẻ khó có thể tin nổi.

“Không thể nào?”

“Vô Đạo kiếm chính là chủy thủ - một trong bốn thần khí?”
Bình Luận (0)
Comment