Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2627

“Đúng vậy.”

Chí mỉm cười gật đầu.

“Đây chính là thanh chủy thủ ta từng dùng. Lúc thế giới đầu tiên biến mất, căn

nguyên hóa thành Hỗn Độn tử ngọc tủy sau đó được chế tạo thành thanh chủy

thủ này.” Trong lòng Khương Thành như có hàng nghìn con ngựa lao vun vút.

Lần đầu hắn nghe đến thanh chủy thủ này là qua lời của Di.

Sau này hắn còn tưởng thanh chủy thủ đó đã mất tích sau cái chết của Thiên

Thần.

Vì thế có không biết bao nhiêu người quyết tâm tìm kiếm, thế nhưng vẫn không

thể tìm thấy.

Không ngờ, họ tìm đủ mọi nơi vẫn không biết nó đang ở ngay đây.

Thật ra chỉ cần nghĩ kỹ lại là sẽ sớm phát hiện ra manh mối.

Hắn cứ nghĩ rằng vì Thu Vũ Tuyền nên Vô Đạo kiếm mới có thể mạnh hơn các

Thiên Đạo chí bảo khác.

“Ngươi cố ý sao?”

Kể cả có là Thiên Đạo chí bảo, thế nhưng Vô Đạo kiếm còn xuất hiện sớm hơn

cả Bà Sa Ngọc Nhân, vậy nên mãi đến lúc này Tiên Mẫu cũng mới biết được sự

thật.

Trước đó, nàng quả thật không nghĩ rằng món chí bảo này có vấn đề.

Chí buông tay phải, chủy thủ hắn cầm vẫn đang lóe lên ánh sáng lạnh lẽo đến

đáng sợ, tuy nhiên có lẽ sức mạnh của nó còn mạnh hơn cả Vô Đạo kiếm.

“Ngươi hiểu nhầm rồi.”

Không phải tội mình gây ra, nên hắn muốn biện giải một chút cho mình.

“Lúc ấy ta cũng coi như đã bị Thiên Đạo giết chết, nên dĩ nhiên Chủy diệt

không trở thành chiến lợi phẩm của Thiên Đạo.”

“Chính nó đã cải tạo Thiên Đạo chí bảo, nếu ngươi muốn trách thì cứ trách nó.”

Dĩ nhiên Tiên Mẫu không thể trách mắng Thiên Đạo.

Nhưng nàng cũng biết, chuyện đằng sau vũ khí này không hề đơn giản như vậy.

Dù là lý do đúc được Chủy diệt không hay tại sao nó lại biến thành Thiên Đạo

chí bảo, hoặc vì sao nó lại có nguồn gốc từ Thu Vũ Tuyền, tất cả đều có ẩn ý.

Nhưng bây giờ tất cả chẳng còn quan trọng nữa rồi.

Quan trọng là nàng nên làm thế nào để xoay mình.

Chỉ là, con át chủ bài cuối cùng là Vô Đạo kiếm cũng đã thuộc về người kia,

nàng thật sự không nghĩ ra cách gì để phá vỡ tình cảnh này.

Sức mạnh của một mình Chí đã vượt qua cả những gì nàng nghĩ, hắn sắp xếp

mọi chuyện lâu vậy rồi, chắc chắn không còn kẽ hở. Đối đầu với kẻ địch như

vậy khiến cho nàng cảm thấy vô cùng bất lực.

Mà bây giờ người trong cuộc ngoại trừ hối hận vẫn chỉ có hối hận.

Nếu biết trước chuyện xảy ra sau khi khống chế Thiên Phong Thạch, điều đầu

tiên nàng làm là dùng tất cả mọi cách để thả Cẩn và Lăng!

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn chỉ có thể trông cậy vào Thành ca.

“Khương Thành! Ngươi nhất định phải ngăn hắn lại, ngươi khác ta, nếu hắn có

thể điều khiến được Thiên Đạo và căn nguyên, chắc chắn chúng ta sẽ rơi vào

kết cục không thể cứu vớt nổi.”

Thành ca đang định cãi lại rằng ngươi cũng chẳng tốt lành gì, bỗng nghe thấy

giọng nói hốt hoảng của nàng.

“Cẩn và Lăng đang rèn luyện trong bia đá, bị ta phong ấn bên trong Thiên

Phong thạch…”

Sau khi nói vị trí, nàng lại dặn dò nghiêm túc: “Ta nhớ ngươi có thể đi thẳng

đến đó mà không gặp trở ngại đúng không? Nếu muốn đến đó giúp họ thoát ra,

bây giờ ngươi phải đánh bại người này mới có thể có được một tia hy vọng!”

“Nhớ đó, trước hết phải kiên nhẫn, đừng có đối đầu trực tiếp với hắn…”

Thành ca không thích nghe mấy lời này của nàng. Nàng có ý gì, vừa thấy Chí

cầm thần khí đã nghĩ rằng hắn đánh không lại sao?

Lại còn bắt đầu dạy hắn cách làm việc?

Chẳng đợi hắn nói gì, Chí đã vung dao găm.

Mà mục tiêu của hắn chính là Tiên Mẫu.

Hắn không định giữ lại tai họa ngầm này.

Trong không khí bỗng xuất hiện một đường thẳng, thế nhưng Tiên Mẫu đang bị

trói lại cảm thấy được sự khác biệt giữa chủy thủ và Vô Đạo kiếm.

Không chỉ bởi nó có thể phá hỏng Thiên Đạo, mà vì đường thẳng kia hoàn toàn

không có quá trình xuất hiện. Chỉ trong nháy mắt, vừa mới phóng ra, nó đã xuất

hiện trên người nàng.

Mà nàng hoàn toàn chẳng có cơ hội để né tránh, giống như bị khóa cứng tại chỗ,

dù là hồn phách, ý thức, cơ thể hay tiên lực đều bị nó kéo ra. Chỉ có thể chờ bị

nó xâu xé.

Vô Đạo kiếm vốn đã ngang ngược, sau khi hóa thành chủy thủ, nó còn càng

ngang ngược hơn.

Từ nhiều năm về trước, có rất nhiều tiên nhân đều tranh cãi, thảo luận về một

chủ đề.

Đó là, đều là Thiên Đạo chí bảo nhưng nếu Trọng Nguyên thuẫn - chí bảo có

thể ngăn cản bất cứ đòn tấn công và Vô Đạo kiếm - chí bảo có thể cắt được tất

cả va vào nhau, thì rốt cuộc thứ nào sẽ chiến thắng.

Bây giờ, cuối cùng cũng có đáp án cho câu hỏi này.

Ầm!

Phía trên Trọng Nguyên thuẫn chắn trước ngực Tiên Mẫu hiện lên một đường

thẳng, sau đó nó vang lên một tiếng nổ nhỏ.

Mảnh vụn màu nâu đen bắn tán loạn.

Sau khi xác định được mục tiêu, Chủy diệt không không cắt phẳng lỳ như ra Vô

Đạo kiếm, mà phá hỏng hoàn toàn.

Sau khi Trọng Nguyên thuẫn bị phá hủy, trên người Tiên Mẫu cũng xuất hiện

một đường thẳng.

Ầm!

Nàng cũng hóa thành vô số mảnh vụn trong suốt sáng long lanh, sau đó nổ tung.

Không hề có máu bắn tung tóe như một sinh vật có máu thịt, mà trái lại giống

một món đồ sứ tinh xảo bị đập nát.

Đứng ở hiện trường như những tiên nhân khác nhưng Khương Thành chỉ im

lặng đứng nhìn, không định nhúng tay.

Hắn và Tiên Mẫu không những không phải bạn, mà trước kia nàng còn coi hắn

là kẻ thù, ban nãy còn định lợi dụng hắn.

Huống chi trước đó không lâu, nàng còn gây khó dễ, định ra tay với Vô Địch

minh và Phi Tiên môn. Có thể nói, họ là kẻ thù.

Sau khi các mảnh vụn văng tung tóe, ánh nắng chiếu xuống những mảnh vụn,

trông đẹp đẽ chói mắt như những đợt pháo hoa.

Thế nhưng chúng không rơi xuống đất như Trọng Nguyên thuẫn.

Cũng chẳng biết mất không dấu vết.

Mà chúng lại bỗng nhiên trôi nổi lơ lửng trong không khí.

Rồi ngay sau đó, chúng tập hợp về cùng một phía.

Quá trình này rất ngắn, gần như chỉ trong nháy mắt.

Nhưng những người ở đây đều là cao thủ, chỉ trong nháy mắt này họ đã cảm

nhận được một luồng hơi thở thần thánh từ xa xăm.

Nó không hề giống của bất cứ sinh vật nào, mà là của Thần Linh trong tưởng

tượng.

Đó là khí tức thuộc về Bà Sa Ngọc Nhân lúc nàng còn chưa chuyển thế.

Tất cả các mảnh vụn đều tập hợp lại rồi ngưng tụ thành một viên ngọc màu

trắng to khoảng cái móng tay.

Luồng hơi thở vừa rồi cũng biến mất hoàn toàn.

Lúc này mọi người đều nhìn về phía viên ngọc, họ không hề cảm nhận được bất

cứ hơi thở nào, cứ như nàng đã rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Tất cả những người ở đó đều thắc mắc.

“Tiên Mẫu chết rồi sao?”

“Hay liệu sau này nàng có thể sống lại được không?” Họ không chú ý thấy sắc

mặt của Khương Thành đã nhanh chóng thay đổi.

Khác với những người khác, ban nãy trong số các mảnh vỡ kia, hắn nhận ra một

mảnh vỡ bình thường có hơi thở quen thuộc của Chỉ Dư.

Đó là người mà hắn không thể nào quên sau trận chiến tranh đoạt thần vị ở kỷ

nguyên đầu tiên, cũng là điều mà hắn tiếc nuối.

Bỗng nhiên hắn nhận ra một điều gì đó.

Quả nhiên Chỉ Dư không phải là một giấc mộng, nàng có liên quan đến Bà Sa

Ngọc Nhân!

Hắn không kịp suy nghĩ tỉ mỉ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lý do tại sao lại như

vậy, vì bên trên, Chí lại vung chủy Diệt Không, nhắm về phía viên ngọc.

Hắn không cho Tiên Mẫu bất cứ cơ hội nào để sống lại từ đống tro tàn.

Hắn vung chủy thủ, đường thẳng sợi dây kia lại xuất hiện, tuy nhiên nó chưa kịp

xác định mục tiêu đã bị Khương Thành cản lại.

“Dừng ở đây đi.”

Đường thẳng kia lóe lên rồi biến mất, Thành ca cũng không bị cắt nát.
Bình Luận (0)
Comment