Lăng chờ xem cảnh tượng xấu hổ khi hắn lật xe, dù sao Khương Thành có thua
nàng cũng vẫn cứu kịp.
Song khi đó cái gọi là anh hùng cứu mỹ nhân phải bàn bạc lại.
Huynh muội hay tỷ đệ, rốt cuộc là ai kéo ai, những điều này cũng phải đổi lại
thứ tự.
Ôm tâm tư này, nàng vỗ tay cổ vũ rất cật lực.
Mà Khương Thành cũng thong thả bước ra giữa sân.
Vừa rồi, ba sinh linh cấp bậc Đạo Thánh đối diện đã lén trao đổi với nhau.
Song họ trao đổi không cần ngôn ngữ, càng không cần nói ra miệng hay truyền
âm, cho nên Khương Thành cũng không biết họ đang nói cái gì.
Tuy không có đối thoại nhưng nhìn ngoại hình của Khương Thành tương tự với
Lăng, đối phương cũng nhận ra đây là kẻ địch.
Cho nên, đối diện lại cho một sinh linh cấp Đạo Thánh ra trận.
Mắt thấy sinh linh cả người mọc mười mấy cái sừng nhọn bay đến trước mặt
mình, Khương Thành bất mãn lắc đầu.
“Có phải đối phương quá coi thường ta rồi không? Rõ ràng có ba người mà chỉ
phái một tên ra quyết đấu với ta, không đủ đẳng cấp.”
Lăng vừa sung sướng vỗ tay, vừa cười híp mắt giật dây: “Đúng vậy đúng vậy,
bọn họ thật không có mắt, hoàn toàn không nhìn ra sự lợi hại của Khương đại
ca. Nếu ngươi không hài lòng thì dứt khoát một chọi ba là xong.”
Thành ca gật đầu chắc nịch.
“Có lý!”
Sau đó hắn ngoắc tay với hai sinh linh còn lại.
“Các ngươi cùng lên đi, ta sợ không đủ để đánh.”
Chỉ tiếc, đói phương nhìn không thấu cũng nghe không hiểu, không hề có phản
ứng gì.
Cho nên Khương Thành chỉ đành dốc sức chỉ hai sinh linh đối diện, sau đó lại
chỉ vào mình, cuối cùng còn vẽ một vòng tròn trong không khí.
Dấu tay rõ ràng như vậy xem như thông dụng ở thế giới này.
Hai sinh linh còn lại có lẽ cảm thấy bị khiêu khích nên sừng nhọn trên người
đều thoát khỏi cơ thể, phát ra tiếng sàn sạt quái dị.
Mắt thấy họ cũng đi lên, Thành ca mới cảm thấy hài lòng.
“Vậy mới đúng chứ, một trận là xong, miễn cho ta phải phí nhiều công sức.”
Cuối cùng hắn còn cố ý quay đầu nhìn về phía Lăng.
“Ta thấy đám này như một lũ gà quèn, ngươi bảo ta có cần sử dụng binh khí
không?”
“Dùng đi, giết gà dùng dao mổ trâu cho long trọng.”
“Không cần đâu nhỉ, có vẻ kiêu ngạo quá, trông không được tôn trọng đồng đạo
của thế giới khác cho lắm.”
Lăng đằng sau suýt nữa cười ngật ngưỡng.
Bây giờ tên này đắc ý bao nhiêu thì lúc bại trận sẽ chật vật và xấu hổ bấy nhiêu.
Nghĩ đến cảnh tượng khôi hài này, nàng thật sự kìm nén quá cực khổ.
“Ngươi vẫn nên kiêu ngạo một chút, dù sao như vậy mới phù hợp với khí chất
của ngươi.”
Nàng xem như hiếm khi hảo tâm gợi ý, dù sao nàng biết binh khí vốn không có
tác dụng ở thế giới này.
Nhưng Thành ca lại không hề tỏ ra cảm kích.
“Thôi thôi, sư tử bắt thỏ cần gì dùng toàn lực, ta vẫn nên tôn trọng họ thì hơn.”
Nói rồi Khương Thành lấy cốt kiếm ra, còn không quên giơ một ngón tay ra với
Lăng.
“Một chiêu giải quyết trận đấu.”
“Ngươi thật lợi hại!”
Lăng không khỏi thông cảm với hắn.
Ngươi vừa tới nơi này, ngay cả vũ lực ở đây cũng không cảm nhận được, tốt
xấu gì cũng nên khiêu chiến từ kẻ địch cấp thấp nhất chứ?
Vừa tới đã đòi đánh với cấp Đạo Thánh, thật sự không hiểu cái gì gọi là đá phải
tấm sắt, còn đá tận ba tấm một lượt.
Lúc vừa tới thế giới này, bản thân nàng đã phải chịu không ít trái đắng.
Chưa kể đến không có thủ đoạn công kích hữu hiệu, ngay cả phòng ngự cũng
khó khăn.
Tiên thể có thể sánh ngang với thần khu, gặp phải xung kích vật lý dạng chấn
động còn có thể dễ dàng ngăn cản.
Nhưng đối mặt với sự thâm nhập của vũ lực và bí pháp cổ quái hiếm thấy của
thế giới này, tiên thể chẳng khác gì cái sàng trực tiếp bị xuyên thấu, hoàn toàn
không có năng lực phản kháng.
Sau đó nàng thấy Khương Thành vung một kiếm về phía trước.
Một kiếm rất tùy tiện.
Không mang theo tiên lực, trọc lực, càng không có vũ lực.
Giống như người chưa từng tu luyện vậy.
Mà theo một kiếm này đánh ra, ba sinh linh cấp Đạo Thánh đối diện dần hóa
khí, chỉ để lại trên mặt đất vài mảnh vỡ chứng minh họ từng tồn tại.
Ở thế giới thứ nhất, đây là cảnh tượng tử vong.
Nói cách khác, ba sinh linh kia đã chết.
Nụ cười của Lăng đọng lại trên gương mặt, đôi tay đang vỗ cũng dừng lại giữa
không trung.
“Ngươi, ngươi giết họ rồi?”
“Chứ còn gì nữa?”
“Sao lại vậy được…”
Lăng tỏ vẻ hoài nghi nhân sinh, bởi vì thật sự quá ly kì.
Chỉ một kiếm tùy tiện, tại sao?
Nguyên nhân Khương Thành có thể giết chết ba sinh linh kia rất đơn giản, hắn
chính là chủ nhân của thế giới bia đá này.
Quyền hạn của chúa tể còn lớn hơn Thiên Đạo.
Muốn giết chết ba sinh linh cấp Đạo Thánh thật sự quá dễ dàng, căn bản không
cần chiến đấu bình thường, chỉ một ý niệm trong đầu là có thể quyết định sinh
tử.
Nhưng hắn cũng không định nói ra chân tướng này.
“Sao lại dừng rồi? Ngơ ra đó làm gì?”
“À à.”
Lăng bị ép tiếp tục vỗ tay một cách công nghiệp, nàng nghiến sắp nát cả hàm
răng.
“Sao ngươi lại làm được? Rõ ràng không hề có vũ lực.”
Khương Thành nhìn nàng như nhìn một đứa ngốc: “Với thực lực của ta, dễ dàng
tiêu diệt lũ gà quèn cũng phải lấy làm lạ à?”
“Sao ngươi lại kinh ngạc như vậy? Chẳng lẽ cảnh tượng nho nhỏ này cũng làm
ngươi sợ hãi ư?”
Không thể giễu cợt tên này, còn bị hắn trêu ngược là chưa trải sự đời, Lăng suýt
lên cơn nhồi máu cơ tim, chỉ muốn thổ huyết.
Nhưng đối mặt hiện thực, nàng chỉ đành bịt mũi nhẫn nhịn.
“Là tiểu muội quá ngạc nhiên, quên mất Khương đại ca lợi hại thế nào.”
“Cũng thường thôi, không đáng nhắc tới.”
Lăng không khỏi mỉa mai trong lòng, không đáng nhắc tới mà ngươi còn nhắc
không ngừng vậy?
Khương Thành được làm màu một phen, cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn.
“Được rồi, tiếp theo ta sẽ mang ngươi ra ngoài.”
“Ra ngoài? Đi đâu?”
“Rời khỏi đây chứ sao, chẳng lẽ ngươi muốn ở lại đây cả đời?”
Đương nhiên Lăng không muốn ở lại chỗ này.
Thật ra sau khi bước vào đây không lâu, nàng cũng đã hối hận.
Hệ thống tu luyện của nơi này khác với Nguyên Tiên giới, nàng biết cách vận
chuyển vũ lực cùng lắm coi như mở rộng tầm mắt chứ cũng không học được gì
nhiều.
Bị nhốt bên trong, không xác định được mục tiêu nhiệm vụ, lại còn nguy cơ tứ
bề.
Rất nhiều lần nàng muốn ra ngoài nhưng lại không tìm được lối ra.
“Ngươi đưa ta ra ngoài bằng cách nào?”
“Hãy ôm lấy cánh tay vững chắc hữu lực của ca.” Thành ca nói.
Thật ra hắn chỉ cần một ý niệm là được, song vẫn muốn trêu chọc cô em này.
Lăng nửa tin nửa ngờ, hai tay vừa bám lấy cánh tay hắn, quang ảnh phía trước
lập tức biến hóa không ngừng.
Ngay sau đó, nàng đã thoát ra ngoài.
Thật sự làm được?
Nhìn ba tấm bia đá sừng sững đằng xa, nàng vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Sao lại thiếu mất một tấm bia?”
“Bị ta thu phục rồi.”
Khương Thành vừa nói vừa cúi đầu nhìn về phía vòng tay.
Chỉ thấy một trong bốn lỗ có thêm một tấm bia đá mini.
Ngoại hình giống hết với bên ngoài song đã nhỏ đi không biết bao nhiêu lần.