Khương Thành cảm nhận bia đá lần nữa, phát hiện thế giới hang đá đã không
còn sinh linh tồn tại.
Không chỉ vậy, trạng thái bên trong cũng có thay đổi cực lớn.
Từng văn minh được ghi lại trên cỏ khô, cát bụi hoàn toàn biến mất không thấy
tăm hơi, chỉ còn hang đá trống rỗng.
Không, thật ra hang đá cũng biến mất.
Những gì Khương Thành nhìn thấy chỉ có một khoảng không nằm giữa hư và
thực.
“Hóa ra thế giới rộng lớn mà ta vừa trông thấy chỉ là bóng dáng được lưu giữ lại
mà thôi.”
“Thực tế đã không còn tồn tại từ lâu rồi.”
Ngẫm lại cũng phải.
Nếu vô số sinh linh và văn minh mà hắn vừa nhìn thấy thật sự tồn tại thì thế giới
thứ nhất đã không bị coi là tiêu vong.
“Tấm bia mà Sơ để lại rốt cuộc là gì?”
“Chỉ vì hoài niệm, ôn lại những cảnh tượng từng xảy ra thôi sao?”
“Vậy chủ nhân của di bia tứ giới là ta có ý nghĩa gì?”
Lăng bên cạnh cuối cùng cũng hiểu ra.
“Tấm bia đá này chịu sự khống chế của ngươi à?”
“Ta đã nói vừa rồi sao ngươi có thể tùy ý tiêu diệt cả ba người kia, hóa ra…”
“Hóa ra cái gì mà hóa ra?” Khương Thành cao giọng ngắt lời nàng.
Chuyện làm màu trước đó bị vạch trần, Thành ca trực tiếp lái sang chuyện khác.
“Hộ tâm kính của ta đâu?” Hắn duỗi tay phải ra.
Nhắc tới cái này, Lăng lập tức trở nên lúng túng.
“Hộ tâm kính gì cơ?”
Thành ca trừng mắt, hung hăng nói: “Đừng giả ngu với ta. Đế kiếm lăng tiên và
bí bảo khác tặng cho ngươi, còn hộ tâm kính chỉ là cho mượn thôi.”
“Bây giờ lịch luyện kết thúc phải trả lại cho ta đi chứ!”
“Sao, ngươi định chiếm luôn à?”
Thành ca đã biết hộ tâm kính bị Chí dùng thủ đoạn lấy đi mất rồi.
Đối mặt với kẻ có dã tâm bậc nhất kia, ngay cả Tiên Mẫu và Di cũng không giữ
được thần khí trong tay mình, huống chi là Lăng chẳng có chút phòng bị nào.
Cho nên chuyện này cũng không trách nàng.
Bây giờ hắn chỉ đang cố ý kiếm chuyện với nàng, trêu đùa nàng một chút, tránh
cho nàng lại không tôn kính mình.
Nghĩ đến hộ tâm kính, trong lòng Lăng cực kỳ phiền muộn.
Trước đây khi tiến hành so đấu với Thánh Hoàng và Vô Lăng trên Cửu Trọng
Cao Đài, nàng đã phát hiện tác dụng nghịch thiên của thần khí nhưng lúc tiến
vào hang đá lại đánh rơi một cách khó hiểu.
Đến bây giờ, nàng vẫn không rõ tại sao thứ quan trọng như vậy lại rơi mất.
Đối mặt với chủ nợ Khương Thành, nàng không khỏi chột dạ.
Chỉ đành cứng đầu cứng cổ dùng chiến thuật trì hoãn.
“Ta thấy miếng hộ tâm kính đó cũng không tệ lắm, muốn dùng thêm mấy ngày
không được à?”
“Không được, trả ngay đi!”
“Chậc chậc, thật keo kiệt, còn gì là đại ca nữa? Cũng không phải không trả,
ngươi làm gì mà vội thế?”
Khương Thành thấy nàng sĩ diện chơi xấu cũng không vạch trần mà cười híp
mắt xem nàng làm trò, sau đó thuận theo lời nàng nói tiếp.
“Được, ca cho ngươi chơi thêm vài ngày, sau này nhớ phải trả lại đấy nhé.”
Sau này còn phải tiếp tục bị hắn đòi nợ à?
Lăng cảm thấy mình bị bắt chẹt nhưng tự biết đuối lý nên chỉ đành chấp nhận.
“Biết rồi biết rồi, giục cái gì chứ…”
Tiếp theo, Khương Thành lại chạm vào một tấm bia khác
Lần này đi vào là bia đá thứ tư nơi Thánh Hoàng đang ở, một thế giới chỉ có thể
sử dụng nguyên năng.
Trước mặt Thánh Hoàng, hắn không làm màu mà nhanh chóng đưa đối phương
ra ngoài.
Rất nhanh, tấm bia này cũng thu nhỏ lại nhiều lần, bị khảm vào một lỗ trên Sinh
Diệt Hoàn.
Bia đá thứ ba là nơi Vô Lăng đã qua ải. Khương Thành nhìn thoáng qua thế giới
chỉ có thể tu luyện sức mạnh tinh thần này, tiện tay thu vào vòng tay.
Còn lại chính là tấm bia đá của thế giới thứ hai.
Từng đi vào hình ảnh phản chiếu của ngọn lửa, Khương Thành biết thế giới này
là một vị diện hoàn toàn dựa vào ngoại vật.
Mà Thu Vũ Tuyền đang lịch luyện ở đây.
Cho nên ham muốn làm màu lại bùng lên trong hắn.
“Lần này nhất định phải giúp đỡ nàng, củng cố hình tượng, để nàng cả đời
không quên.”
Ôm suy nghĩ này, hắn bước vào thế giới thứ hai.
Nhưng bóng dáng của văn minh huy hoàng, cảnh tượng phồn vinh hàng tỷ sinh
linh trong tưởng tượng không hề xuất hiện.
Bày ra trước mắt hắn là một vị diện trống rỗng.
Ở trung tâm vị diện có một vầng sáng yếu ớt như ẩn như hiện.
Khương Thành ghé sát lại, nhìn thấy một mỹ nhân đang say ngủ.
Thu Vũ Tuyền lẳng lặng nằm trong hư không trống rỗng, dung nhan tuyệt mỹ lộ
ra khí tức yên tĩnh bình thản, gương mặt tinh xảo không còn sắc máu, tái nhợt
gần như trong suốt.
Khiến người ta có cảm giác vừa thánh khiết vừa yếu ớt vô cùng.
Đôi mắt sáng như sao trời khép lại, hàng mi dày tựa như bụi gai nhốt kín nàng.
Làn tóc đen dài như thác đổ buông lơi dưới thân mình, vì nơi này không có gió
nên sợi tóc không bồng bềnh mà như ngưng đọng lại.
Cả người nàng được bao phủ trong vầng sáng dìu dịu, Khương Thành chỉ hơi
cảm nhận đã biết đó là căn nguyên kiếm.
Khi ấy ba ngàn căn nguyên đều bị mục tiêu khác nhau hấp dẫn, quả nhiên mục
tiêu của căn nguyên kiếm chính là nàng.
Khương Thành hồi tưởng lại hai nghìn chín trăm chín mươi chín người bên
ngoài chỉ có bốn mươi chín người thành công dung hợp căn nguyên quy tắc, mà
bốn mươi chín người đó đều đã được trói buộc với huyền văn của hắn từ sớm
nhất.
Theo quy luật này, Thu Vũ Tuyền chắc chắn sẽ thất bại.
Vì huyền văn trói buộc với nàng cũng giống như hơn ngàn đệ tử Phi Tiên Môn
về sau.
“Nàng còn sống hay đã chết?”
Tuy sau khi sở hữu hệ thống, hắn chưa bao giờ quan tâm đến chuyện sống chết
nhưng nội tâm vẫn không khỏi dao động.
Hắn vừa chậm rãi đưa tay phải về phía Thu Vũ Tuyền, vừa thầm nhủ trong
lòng: “Nếu bây giờ ngươi tỉnh lại, ta đảm bảo sau đó sẽ đưa cơ hội làm màu cho
ngươi.”
Đối với chúa tể làm màu, lời đảm bảo này có thể nói là cực kỳ lớn lao.
Nhưng đáng tiếc, em gái Tuyền không như mong muốn của hắn.
Nàng vẫn yên tĩnh nằm đó, không một chút sinh cơ.
Mà tay phải của Khương Thành còn chưa chạm vào nàng đã bị căn nguyên
kiếm phản kích kịch liệt.
Đối với Khương Thành bây giờ, công kích này thật ra chưa đến mức uy hiếp, có
thể dễ dàng dùng trọc lực hóa giải.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp xúc với căn nguyên kiếm, hắn cảm nhận được
khí tức thuộc về Thu Vũ Tuyền.
“Nó đang bảo vệ nàng!”
Khương Thành lập tức hiểu ra, Thu Vũ Tuyền dung hợp căn nguyên kiếm vẫn
chưa thất bại.
“Đúng rồi, nàng đã được căn nguyên kiếm tán thành từ lâu.”
Thậm chí ví nàng, căn nguyên kiếm còn phá tan hai tầng vách ngăn là Thiên
Phong thạch và bia đá, không ngại cách trở trăm sông ngàn núi đến hội hợp.
Đãi ngộ này hoàn toàn khác biệt với hai nghìn chín trăm chín mươi chín người
bên ngoài, không chỉ đơn giản là trói buộc huyền văn.
Tính ra, về kiếm đạo, thiên phú của Thu Vũ Tuyền mới là độc nhất vô nhị.
Thành ca có thể lĩnh ngộ toàn bộ kiếm tâm, đạt được kiếm đạo hoàn mỹ hoàn
toàn nhờ vào hệ thống bảo hộ.
Mà Thu Vũ Tuyền tới được trình độ này thật sự dựa vào ngộ tính của bản thân.
“Nguyên nhân khiến nàng thành ra thế này chắc là do Chủy Diệt Không tách
ra.”
Đúng vậy, năm xưa Sơ tạo ra kiệt tác Thu Vũ Tuyền lấy căn cơ là Chủy Diệt
Không, cũng chính là Vô Đạo Kiếm.
Một khi nó không còn, nàng coi như mất đi gốc rễ lập thân.
Hai lần Tiên Mẫu rút Vô Đạo Kiếm ra trong khoảng thời gian ngắn còn không
sao, lần này Chí lấy mất là một đi không trở lại.