Khương Thành không suy nghĩ nhiều, bèn dùng năng lực của chủ nhân bia đá
bài trừ, lại lấy huyền văn kiếm làm dẫn, đưa cả Thu Vũ Tuyền và căn nguyên
kiếm ra ngoài.
Thu Vũ Tuyền xuất hiện bên ngoài, Lăng và Thánh Hoàng còn chưa kịp kinh
ngạc thì căn nguyên kiếm trên người nàng đã bắt đầu tản ra xung quanh.
Mà thân hình Thu Vũ Tuyền đang từ từ hư hóa.
Thành ca bất ngờ không kịp trở tay, không khỏi kinh hãi.
“Chuyện gì thế này?”
“Nàng không thể ra ngoài sao?”
Lúc này bia đá đã tự động thu nhỏ lại, khảm vào vòng tay.
Khương Thành vội vàng lấy huyền văn kiếm làm dẫn, đẩy Thu Vũ Tuyền vào
lại tấm bia thứ hai.
Khiến hắn thở phào nhẹ nhõm chính là dưới tình huống này, bia đá mini chỉ còn
là cái vỏ rỗng vẫn có thể dung nạp nàng.
“Lẽ nào nàng cũng tu luyện ra Bản Ngã giống như Chí?”
Nhìn Thu Vũ Tuyền và căn nguyên kiếm trở về thế giới thứ hai lập tức khôi
phục ổn định, Khương Thành không khỏi nhíu mày.
“Không, có lẽ không phải.”
Hắn ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu.
“Bây giờ Thu Vũ Tuyền tiếp tục tồn tại được là vì căn nguyên kiếm vẫn còn
trên người nàng.”
“Bằng không khi căn cơ của nàng là Vô Đạo Kiếm bị rút ra, rất có thể nàng đã
chết.”
“Sự dung nhập căn nguyên kiếm cho nàng một phần sức mạnh ngoài ý muốn
làm chỗ dựa, trái lại biến thành bảo vệ nàng.”
Tình huống lần này khác hẳn với năm xưa ở thiên giới Thành ca từng dựa vào
hệ thống dùng Vô Đạo Kiếm vài ngày.
Khi đó dưới thao tác của hệ thống, Vô Đạo Kiếm gắn liền với bản thể của Thu
Vũ Tuyền.
Mà không phải người hoàn toàn tách rời với kiếm như bây giờ.
“Tuy căn nguyên kiếm tán thành Thu Vũ Tuyền ở mức độ cao, thậm chí đã
dung hợp một phần với nàng nhưng nàng đã mất đi ý thức tự chủ.”
“Bị đưa ra bên ngoài, nàng sẽ không giữ được căn nguyên kiếm.”
“Chỉ có thế giới bia đá trống rỗng mới có thể khiến cho căn nguyên kiếm tiếp
tục bám vào nàng.”
Suy nghĩ rõ ràng hết thảy, Khương Thành mới hơi yên tâm.
“Tạm thời chỉ đành đặt nàng ở trong này, mong nàng có thể mau chóng tỉnh
lại.”
Vì có căn nguyên kiếm ngăn cách, hắn cũng không biết tường tận tình trạng của
Thu Vũ Tuyền, thậm chí không rõ liệu nàng có tỉnh lại được không.
Bốn tấm bia đá đều khảm vào vòng tay, không hề xuất hiện dị tượng kinh thiên
động địa gì.
Song âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên.
“Ting! Hoàn thành thu thập di bia tứ giới, hệ thống đang trong quá trình phân
tích.”
Khương Thành click vào hệ thống cũng không thấy thay đổi gì, không nhịn
được hỏi: “Ngươi phân tích cái gì?”
“Xin kí chủ kiên nhẫn chờ đợi.”
Khương Thành đợi một lúc lâu cũng chẳng có động tĩnh gì.
Phỏng chừng quá trình phân tích này lấy đơn vị là năm, cho nên hắn tạm thời bỏ
qua.
Mà hai cô nàng đối diện đang tỏ vẻ hết sức khó hiểu.
Mắt thấy Khương Thành đã xong việc, Thành Hoàng bèn vội vã hỏi: “Xảy ra
chuyện gì? Sao ngươi lại tới đây? Cũng đến tham gia trận tranh đoạt Cửu Trọng
Cao Đài ư?”
Lăng càng gấp gáp truy hỏi: “Sao bốn tấm bia đều bị ngươi thu thập rồi?”
“Ngươi lại làm chuyện xấu gì? Còn không mau khai thật ra?”
Thành ca đưa cái nhìn bất lực về phía cô nàng này. Thiếu nợ còn lớn lối như
vậy, thật là một tài năng.
“Ký ức của hai người còn dừng lại ở trận tranh đoạt Cửu Trọng Cao Đài à?”
“Thời đại đã đổi thay từ lâu rồi thưa hai vị đại thần.”
Dứt lời, Khương Thành đưa hai nàng ra khỏi Thiên Phong Thạch.
Hắn vốn ôm hy vọng sau khi hai người đi ra lập tức phá vỡ Bản Ngã, đập chết
Chí.
Nhưng ra đến nơi mới phát hiện trừ Thiên Phong thạch dưới chân, xung quanh
chỉ còn dòng chảy hỗn độn.
Chí không biết đã chạy đi đâu rồi.
Với đầu óc của tên này, nhất định đoán được Khương Thành muốn mang Thánh
Hoàng và Lăng ra ngoài, cho nên đã có phòng bị trước.
“Vậy là bây giờ Nguyên Tiên giới tan biến, cũng không còn vị diện gì nữa nhỉ?”
“Không biết hắn giấu đi đâu nữa.”
Trong lúc Khương Thành nhẩm tính, bên cạnh vang lên giọng nói ngờ vực khó
hiểu của hai nữ nhân.
“Chúng ta rời khỏi Nguyên Tiên giới rồi à?”
“Bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
“Sao đột nhiên lại chạy ra ngoài, Nguyên Tiên giới đâu rồi?”
Về việc Nguyên Tiên giới bị hủy diệt, Thành ca cũng rất đau lòng và tiếc nuối
nhưng thấy dáng vẻ vô tri của hai người này, hắn lại có cảm giác ưu việt một
cách khó hiểu.
“Thời đại nào rồi còn hỏi Nguyên Tiên giới nữa, nơi này chính là Nguyên Tiên
giới chứ sao.”
“Cái gì? Nơi này là Nguyên Tiên giới?”
“Ngươi lừa bọn ta à?”
Khương Thành lười giải thích một loạt thao tác phức tạp của Chí và Tiên Mẫu,
cho nên thuận miệng nói: “Các ngươi đã rời đi ba trăm tỷ năm. Thời gian dài
như vậy, Nguyên Tiên giới đã diệt vong từ lâu rồi, hiểu không?”
Quả thật, lịch luyện trong di bia tứ giới có dòng chảy thời gian khác với bên
ngoài.
Song trong bia đá, thời gian chạy nhanh hơn, ngược lại bên ngoài sẽ chậm hơn
một chút.
Cho nên hai người lịch luyện chưa được bao nhiêu năm, đơn thuần là Thành ca
lừa các nàng chơi thôi.
“Cái gì? Ba trăm tỷ năm á? Ngươi đùa à?”
Lăng và Thánh Hoàng tỏ ra kinh hoàng, không thể tin nổi.
“Không thể nào!”
“Chẳng lẽ lại sắp tiến vào kỷ nguyên tiếp theo?”
“Không có kỷ nguyên tiếp theo đâu, không tin thì đi theo ta xem.”
Dứt lời, Khương Thành kéo theo Thiên Phong thạch, mang các nàng trở về,
chẳng bao lâu sau đã về tới vị trí Thiên Phong Cung trước kia.
Những người may mắn còn sống sót của Nguyên Tiên giới vẫn tụ tập tại đây.
Tuy không nghĩ ra cách giải quyết gì nhưng ở cùng nhau vẫn tìm được sự an ủi,
không đến mức hoàn toàn tuyệt vọng.
Xung quanh đã không còn phế tích gì nữa, gần đó là một khoảng hư vô, mà
dòng chảy hỗn độn bên ngoài đang dần tràn vào bên trong.
Chẳng bao nhiêu năm nữa, khu vực này sẽ biến thành dòng chảy hỗn độn không
khác gì những khu vực khác.
Song sợ rằng mọi người ở đây chẳng sống được đến lúc đó.
Thấy Khương Thành trở về, đôi mắt hoặc lạc lõng, hoặc vô thần của họ lập tức
sáng lên.
“Khương chưởng môn!”
“Khương minh chủ đã trở về!”
“Có giết được Chí chưa?”
“Hai vị này… Ấy, chẳng phải là Lăng sao?”
“Thánh Hoàng!”
“Tốt quá! Khương chưởng môn đã tìm thấy hai người. Các nàng là khắc tinh
của Chí, chắc Chí đã chết rồi nhỉ?”
“Nhất định là chết rồi!”
“Nếu hắn đã chết thì căn nguyên thế giới…”
Đối mặt với vô số gương mặt tràn đầy mong đợi, nhìn thấy ngọn lửa hy vọng
cháy trong mắt họ, Khương Thành chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.
“Khiến mọi người thất vọng rồi.”
“Không biết Chí đã trốn đi đâu, bây giờ ta thật sự không tìm được hắn.”
Tuy Cẩn và Lăng không rõ vì sao mọi người lại coi mình là cứu tinh, thậm chí
không biết chuyện Chí xuất hiện nhưng thấy vô số người đều tụ tập giữa chốn
hư không này, cũng hiểu được Nguyên Tiên giới thật sự đã diệt vong.
Nhất thời, hai người cũng rơi vào trạng thái sững sờ.
“Tại sao lại thế…”
“Rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì?”
Hai người tự thì thào, mà những người khác cũng mang vẻ thất hồn lạc phách.
Chí còn chưa chết, căn nguyên thế giới cũng không trở về, có nghĩa là cục diện
sẽ tiếp tục chuyển biến xấu.
Bầu không khí bi quan lập tức bao phủ khắp nơi.
Khương Thành không chìm đắm vào đó, hắn nghiêm túc suy nghĩ biện pháp
khác.