Bây giờ căn nguyên thế giới bị cướp đi, Nguyên Tiên giới không còn tồn tại
nữa.
Trong số tiên nhân ở đây, cường giả cấp bậc Thánh Tôn, Cổ Thánh còn có thể
dựa vào nội tình thâm hậu sống thêm một thời gian dài.
Nhưng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn.
Bất kể tiên thể hay thần khu cường đại đều cần sức mạnh chống đỡ duy trì, một
khi khí hải khô kiệt hoàn toàn, tiên thể sẽ dần suy bại.
Mà không có căn nguyên thế giới, sức mạnh trong cơ thể họ sẽ không có nguồn
cung cấp bên ngoài, đồng nghĩa với dùng bao nhiêu hao bấy nhiêu.
Đây cũng là nguyên nhân các đại năng chọn bế quan ngủ say mỗi khi Nguyên
Tiên giới xảy ra đại sự, vừa để tránh bị cuốn vào kiếp nạn, vừa để giảm tiêu hao.
Tuy cường giả cấp Cổ Thánh cảm ngộ ra đạo nguyên, nguyên quy tắc, hồn
nguyên, ý thức nguyên v.v nhưng những thứ này đều dựa trên cơ sở các loại sức
mạnh như tiên lực, yêu lực, chứ không phải vô trung sinh hữu.
Trên thực tế, căn nguyên thế giới cũng không phải tự nhiên mà có.
Nó dựa trên thanh khí sinh ra từ nguồn sức mạnh là dòng chảy hỗn độn.
Bây giờ xung quanh mọi người ngập tràn hỗn độn vô tận nhưng họ không thể
trực tiếp hấp thu nguồn sức mạnh này.
Chẳng những họ không khống chế được thanh khí, mà còn phải tránh trọc khí
bên trong phá hủy sự cân bằng trong cơ thể, dòng chảy hỗn độn chẳng khác gì
kẻ thù của họ.
“Chỉ có sự tồn tại có thể trực tiếp hấp thu dòng chảy hỗn độn, sau đó chuyển
hóa thành khí Nguyên Tiên mới che chở được họ, tạo cho họ một ngôi nhà.”
“Trước đó, căn nguyên thế giới có thể làm được điều này.”
Khương Thành suy đi tính lại, khắp Nguyên Tiên giới, kể cả Chí cũng chỉ có
mình hắn làm được chuyện này.
Mình có thể trực tiếp hấp thu dòng chảy hỗn độn, đồng thời có thể chuyển hóa
thanh khí thành thánh lực thứ hai. Mà thánh lực thứ hai lại có thể tùy ý biến ảo
thành bất cứ một loại lực lượng nào mà mình nắm giữ.
Trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả khí Nguyên Tiên.
Suy nghĩ này có vẻ rất tốt đẹp.
“Nhưng mà… cơ thể này của ca hoàn toàn không thể so sánh được với căn
nguyên thế giới.”
“Với quy mô thế giới bên trong của ta, sao mà chống đỡ nổi sự tiêu hao của
hàng tỉ sinh linh Nguyên Tiên giới.”
Lưỡng lự hồi lâu, hắn mới lặng lẽ quyết định.
“Bất kể ra sao, ít nhất cũng phải giữ được đám đệ tử và mấy người thân cận với
ta nhất.”
Sau đó hắn nhìn vào thế giới trong cơ thể mình, định nghiên cứu thao tác tiếp
theo.
Kết quả mới nảy ra suy nghĩ như vậy, hắn đã ngạc nhiên thốt lên.
“Á đù, hai người các ngươi vào trong cơ thể ta từ lúc nào.”
“Mẹ!”
“Khương đại ca!”
Theo đó là hai tiếng reo vui sướng, A Hoàng và A Linh đồng thời nhào về phía
ý thức thể mà hắn vừa tạo ra.
“Cuối cùng ngươi cũng chú ý tới ta.”
“Còn tưởng ngươi sẽ nhốt ta ở đây mãi cơ.”
A Hoàng dáng dấp mười hai mười ba tuổi thở hổn hển ôm lấy ý thức thể của
hắn, dứt khoát coi hắn là cái cây để leo.
Rõ ràng A Linh chín chắn hơn nàng rất nhiều, trái lại giải thích thay Khương
Thành.
“Khương đại ca còn bận rộn đối phó tên ác ma kia, đứa nhóc thúi như ngươi thì
biết cái gì?”
A Hoàng hung dữ trừng nàng, giọng điệu rất bất thiện.
“Ta gọi mẹ, ngươi gọi đại ca, ngươi định ngồi lên đầu ta đó hả?”
A Linh che miệng cười khẽ: “Ngươi gọi việc ngươi, ta gọi việc ta, kích động cái
gì…”
Thành ca cũng đã nhìn ra, hai thiếu nữ có vẻ rất không hợp nhau.
Nhưng hắn ngạc nhiên hơn là vì sao hai nàng lại xuất hiện ở thế giới trong cơ
thể mình.
Không đợi hắn đặt câu hỏi, A Linh đã kể rõ đầu đuôi.
A Linh là một hóa thân được tạo ra từ căn nguyên thế giới của Huyền giới, mà
Huyền giới vốn là môt thể với Nguyên Tiên giới, song trước đây vì hành động
của Di nên bị tách ra.
Tiên Mẫu sáp nhập thiên đạo hai bên, Nguyên Tiên giới lớn mạnh chưa từng
thấy, căn nguyên của Huyền giới cũng hợp thành một thể với căn nguyên của
Nguyên Tiên giới.
Đương nhiên, A Linh cũng bị dung nhập vào căn nguyên thế giới.
Vừa rồi, Chí cắn nuốt căn nguyên thế giới, nàng liều mạng chống cự, xem như
trì hoãn và phá hoại một chút nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản được, suýt
nữa bị cắn nuốt chung.
May mà Khương Thành kịp thời phá tan phong tỏa của tứ thần khí, giết vào căn
nguyên thế giới.
“Ta thấy Khương đại ca đả thương tên đại ma đầu kia, vội vàng chui vào thế
giới trong cơ thể ngươi, cuối cùng cũng thoát khỏi kết cục bị hắn cắn nuốt.”
A Linh nói đến đây, trên gương mặt tươi cười cũng toát ra vẻ sợ hãi.
Khương Thành khó hiểu nghĩ, thế giới bên trong của ta dễ vào vậy hả?
Các ngươi là sự tồn tại đặc thù của hệ thống thanh khí, làm sao xuyên qua được
trọc thể?
Song nghĩ lại, hắn chợt ngộ ra.
Lúc đó bản thân vừa thi triển xong kiếm đạo hoàn mỹ phiên bản trọc lực, trọc
thể đang ở thời điểm yếu ớt nhất.
Chắc là vậy nhỉ.
Mà hai thiếu nữ theo vòng xoáy tiến vào cơ thể thì dễ, sau đó muốn đi ra lại rất
khóc khăn.
Hơn nữa có hố đen trong thế giới cơ thể ngăn cách, hắn không kiểm tra cũng
không biết có động tĩnh gì bên trong.
“Ra vậy.”
“Còn ngươi thì sao?”
Hắn cười híp mắt nhìn sang A Hoàng.
“Chẳng lẽ ngươi là hóa thân của căn nguyên thế giới Nguyên Tiên giới?”
A Linh cười đáp: “Nàng không phải đâu, Nguyên Tiên giới vốn không có hóa
thân của căn nguyên.”
Dường như vạch trần điều này, nàng có thể dìm địa vị của A Hoàng xuống.
Song A Hoàng cũng không dễ chọc.
“Ai thèm làm hóa thân của căn nguyên, ta là con gái bảo bối của mẹ. Cút đi,
cách xa mẹ ta ra.”
Thế mà nàng còn nhổ nước miếng về phía A Linh.
Điều này khiến Khương Thành không khỏi dở khóc dở cười. Hắn không hiểu
nổi vì sao hai nàng lại căm ghét nhau như vậy.
Hình như năm đó A Hoàng và Tiểu Bạch lần đầu gặp nhau cũng là thủy hỏa bất
dung.
Mắt thấy A Linh bất chấp hình tượng thục nữ, xắn tay áo chuẩn bị nhào vô, hắn
vội vàng đứng ra ngăn cản.
“Được rồi được rồi, hai ngươi các ngươi yên lặng xem nào.”
“Coi như nể mặt Khương mỗ đây được chưa?”
Hai tiểu tổ tông cuối cùng cũng an phận.
Thành ca tiếp tục hỏi A Hoàng.
“Mấy năm nay ngươi chạy đi đâu thế? Sao lại xuất hiện trong căn nguyên thế
giới?”
Nhắc tới đây, A Hoàng lại nổi giận.
“Đại ma đầu kia lừa ta!”
“Khi đó ta đang ngủ ngon dưới tiên mạch, hắn lấy khí tức của ngươi hấp dẫn ta,
lừa gạt ta đến căn nguyên thế giới.”
Đại ma đầu?
Chắc nàng đang nhắc đến Chí nhỉ?
“Vậy ngươi không thấy được ta thì sao không đi ra?”
“Hắn dỗ dành ta, nói ngươi sẽ đến gặp ta, đi là không tìm được, bảo ta ở đó chờ
ngươi.”
Khương Thành lặng lẽ mỉa mai, Chí đúng là bất chấp..
Vì đại kế mà không tiếc lừa cả bạn nhỏ ngây thơ.
“Sau đó thì sao? Hắn lừa giữ ngươi ở đó làm gì?”
“Để ta trộm căn nguyên thế giới giúp hắn.”
Khương Thành suýt nữa kinh ngạc rớt hàm.
“Cái gì? Ngươi còn làm được chuyện này nữa?”
“Đúng vậy, ta lợi hại lắm ha?”
Nhìn biểu cảm muốn được khen của A Hoàng, Khương Thành tiếp tục bất lực
mỉa mai.
Dường như hắn hơi hiểu vì sao A Linh và Tiểu Bạch đều căm ghét nàng rồi.
Kỹ năng của cô con gái ngoan nhà hắn hơi sai sai.
Hắn nhớ lần đầu nhận được nàng, thông báo của hệ thống là mảnh vụn của thế
giới chi tâm.
Hắn lang thang từ hạ giới đến nay, cũng không hiểu rốt cuộc thế giới chi tâm là
thứ gì, hóa ra để làm chuyện này hả?