Lữ Thành Hoa đưa chín chiếc cho An Lương, ông ta giữ một chiếc cho mình: “Tổng giám đốc An, trước tiên để tôi biểu diễn cách gấp hộp đóng gói này, chỉ cần gấp lại và lắp ráp rất đơn giản, sau đó là hoàn thành.”
An Lương nhanh chóng học cách gấp và lắp ráp hộp đóng gói, vì hộp đóng gói nhựa do cửa hàng bánh này tùy chỉnh chỉ được sử dụng để thử nghiệm máy giao hàng không người lái nên anh đã không tổ chức cho nhân viên của cửa hàng QueenTea tại chung cư Hoa Mậu học theo.
Lữ Thành Hoa xem An Lương học cách gấp và lắp ráp hộp đóng gói, ông ta lập tức nói: “Tổng giám đốc An thật lợi hại! Bây giờ tổng giám đốc An đã học được, vậy tôi về công ty để giải quyết phương án tùy chỉnh của mọi người.”
An Lương thản nhiên hỏi: “Khi nào thì bên ông có thể làm xong?”
Lữ Thành Hoa suy nghĩ vài giây mới đáp: “Hôm nay sau khi về, tôi sẽ tăng ca để hoàn thiện thiết kế, buổi tối có thể sản xuất một số mẫu, sáng mai có thể gửi qua cho tổng giám đốc An và tổng giám đốc Tống duyệt. Tổng giám đốc An cảm thấy thế nào?”
An Lương đồng ý: “Không thành vấn đề.”
“Vậy thì trước chín giờ sáng mai tôi sẽ gửi mẫu qua để kiểm tra.” Lữ Thành Hoa ấn định thời gian cụ thể.
An Lương đương nhiên đồng ý.
Sau khi Lữ Thành Hoa rời đi, An Lương thản nhiên hỏi: “Thiến Thiến, chúng ta thử nghiệm với những chiếc hộp rỗng này xem sao?”
Ý tưởng của An Lương là chuyển những chiếc hộp rỗng này đến căn biệt thự nhỏ của Triệu Uyển Hề thông qua một chiếc máy giao hàng không người lái, để tiến hành một thử nghiệm đơn giản.
Chiều dài cạnh của những chiếc hộp rỗng này lên tới 28 cm, nếu dùng để đựng trà sữa QueenTea thì đựng được đầy chín ly, chưa kể QueenTea không có khay đựng ly đi kèm, máy giao hàng không người lái không vận chuyển được một lúc chín ly trà sữa QueenTea!
Theo quy định của luật Nhật Bản, tải trọng tối đa của máy giao hàng không người lái là 4,99 kg, tức là gần 10 cân.
Ly trà sữa của QueenTea chỉ có một mẫu duy nhất là dung tích 720 ml, dù không pha thêm chất đặc mà chỉ pha nước tinh khiết thì 720 ml chỉ hơn 1 cân 4 lạng một chút. Trọng lượng của chín ly vượt quá tải trọng tối đa của một máy giao hàng không người lái.
Vì lý do này, An Lương sẽ chỉ thử nghiệm với các hộp rỗng.
Tống Thiến lắc đầu: “Không cần dùng thùng rỗng, chúng ta có thể giao một ít bánh ngọt.”
An Lương nhướng mày: “QueenTea cũng có bánh ngọt?”
“Cửa hàng chung cư Hoa Mậu có làm một ít bánh ngọt, tuy nhiên sẽ không bán ra bên ngoài.” Tống Thiến giải thích.
“Không phải để bán?” An Lương thậm chí còn ngạc nhiên hơn.
Nếu không được bán bên ngoài, tại sao lại làm bánh ngọt?
“Đại sư An biết bên em tuyển chọn nguyên liệu rất nghiêm ngặt đúng không?” Tống Thiến hỏi. Sự lựa chọn trong khâu nguyên liệu của QueenTea thực sự xuất sắc.
Lấy quả dâu trắng được sử dụng trong món nước dâu trắng làm ví dụ, chỉ phần trên của quả dâu trắng được chọn, vì phần trên ngọt hơn, còn phần dưới gần cuống lá không quá ngọt. Để đảm bảo hương vị của dâu trắng, QueenTea chỉ cần phần trên của dâu trắng.
Tống Thiến giải thích cặn kẽ rằng để tránh lãng phí nguyên liệu thô, gây ra sự lãng phí không cần thiết và sử dụng hợp lý tài nguyên, cửa hàng sẽ chế biến những nguyên liệu đã loại bỏ thành bánh ngọt, sau đó quyên góp cho các viện phúc lợi, viện dưỡng lão và các trường học đặc biệt khác.
“Ví dụ, viện phúc lợi cho trẻ em, trường học đặc biệt dành cho người khuyết tật và một số viện dưỡng lão phúc lợi.” Tống Thiến nói thêm.
An Lương sửng sốt, Tống Thiến còn làm cả chuyện này nữa sao?
“Thiến Thiến… em...” An Lương nhìn Tống Thiến, “Sao em lại nghĩ ra được những chuyện này vậy?”
“Em thấy làm từ thiện cũng tốt. Thực tế, nó không tốn nhiều chi phí. Nó còn có thể giúp đỡ người khác và thậm chí tạo dựng hình ảnh tốt cho QueenTea. Vậy tại sao lại không làm?” Tống Thiến đáp.
Trên thực tế, ngay cả khi Tống Thiến không làm những điều này, thì cũng không có vấn đề gì.
Quy mô của QueenTea rất nhỏ, không có môi trường để nhân rộng và mở rộng hoạt động quy mô lớn, là một thương hiệu trà sữa siêu cao cấp nên biểu hiện của QueenTea hoàn toàn không phải là vấn đề.
Nhưng hiện tại Tống Thiến đang âm thầm làm việc thiện, đó quả thực là phần thưởng thêm cho QueenTea, cũng là phần thưởng thêm cho Tống Thiến, một cô gái có trái tim nhân hậu thì ai lại không thích?
“Hôm nay có gì?” An Lương hỏi.
Tống Thiến trả lời: “Chắc là bánh kem dâu trắng, bánh mì vị xoài và một ít bánh quy vị kiwi.”
Tống Thiến nói thêm: “Thông thường, bọn em có loại nguyên liệu gì thì làm loại bánh ngọt đó, và bánh ngọt sẽ căn cứ vào số lượng nguyên liệu mà xác định.”
“Dạo gần đây món dâu trắng rất được ưa chuộng, bọn em còn thừa rất nhiều phần dưới của trái dâu trắng, vì vậy bọn em đã sử dụng chúng để làm rất nhiều bánh ngọt. Còn số lượng kiwi thì ít hơn, bọn em sử dụng chúng để làm bánh quy, bởi vì thời hạn sử dụng của bánh quy lâu hơn một chút, ngoài ra còn có thể tích trữ bánh quy và gửi đi một lần.” Tống Thiến nói thêm.
“Hôm nay có bao nhiêu bánh ngọt?” An Lương hỏi về số lượng bánh ngọt.
“Để em hỏi tình hình trước.” Tống Thiến đáp lại, sau đó đi bộ đến cửa hàng QueenTea tại chung cư Hoa Mậu, trong khi An Lương thì đi ra ngoài công trường xây dựng của bộ phận hậu cần của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.
Tiến độ xây dựng của trạm đỗ máy bay giao hàng không người lái rất nhanh, bởi vì nó chỉ là một trạm đỗ siêu nhỏ, và được xây dựng bằng kết cấu khung thép. Chưa kể còn có những con robot Guardian mô hình xây dựng thế hệ thứ hai đang làm công việc nặng nhọc, cho nên giờ đây trạm đỗ máy bay giao hàng không người lái đã sắp hoàn thành.