Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Tắc Của Ta Có Chút Lạ (Dịch)

Chương 11 - Trộm Đào Ở Ngay Trước Cửa (2)

Sau đó Nhị trưởng lão lập tức lại nói: "Ai ở đây đã gặp đại nạn nhưng không chết ba lần trở lên hoặc là có một vị hôn thê có lai lịch thần bí thì tiến lên một bước."

Mọi người đã yên tĩnh lại để lắng nghe nhưng không có một ai tiến lên.

"Ai ở đây là người đã từng bị từ hôn, cha mẹ mất tích một cách ly kỳ, đã từng là thiên tài, nhưng ngoài ý muốn bị phế thì tiến lên một bước".

Vẫn không có người tiến lên. Hiển nhiên là không ai có đủ điều kiện.

Nhưng mấy cái vấn đề này cũng làm cho bọn họ trong đầu tràn ngập hoang mang.

Đang muốn truy hỏi, lại nghe Vu Hành Vân lại nói: "Được rồi, vậy thôi các ngươi cứ tự nhiên đi."

Đám người: "..."

Thế là hết rồi sao? Không có đoạn sau sao?

Bọn họ không hiểu những thứ đó có tác dụng gì nhưng trong lòng vẫn ôm kỳ vọng.

Có người khó có thể bình tĩnh, có người lại đang cố hết sức để khắc chế tâm tình của chính mình, có người đang cố ý biểu hiện ra vẻ lãnh đạm trưởng thành, cũng có người đang giả vờ giả vịt muốn kiếm một chút ánh nhìn tốt từ các vị trưởng lão.

Nhân sinh vốn dĩ là muôn hình vạn trạng, mỗi người đều khác biệt không ai giống ai.

Đại trưởng lão phất tay bày ra cách âm kết giới, nhìn đám người đứng tập trung ở quảng trường đang rộn ràng nhốn nháo cảm khái nói: "Trước kia ta ngược lại là chưa bao giờ quan sát cẩn thận những người xin bái sơn ở cự ly gần như thế, nhân sinh đúng là muôn màu, quả nhiên là..."

"Có chút khó coi."

Đoạn Thanh Dao thổn thức nói: "Ta vốn coi trọng hai tên đệ tử có thiên phú không tệ, nhưng giờ nhìn kỹ thì tâm tính của bọn họ thật sự là có chút..."

Vốn dĩ là muốn thu nhận họ làm đệ tử, hiện tại thì chắc chắn là không muốn thu rồi.

Thiên phú tất nhiên là điều trọng yếu, nhưng tâm tính không được, vào được tông môn cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.

Lâm Phàm không lên tiếng, nhưng đang chú ý mười mấy người đến từ "tứ đại dòng họ" kia.

Trong lòng thầm nghĩ: "Quả nhiên những người mang hình mẫu nhân vật chính có quá ít, ở đây có đến cả chục vạn người vậy mà không thể tìm được đến một người.

Tìm ra một tên có hình mẫu nhân vật chính quả thực là cũng giống như đi mua xổ số a."

Hy vọng bọn họ có thể cho ta một chút kinh hỉ.

Thời gian đã trôi qua được nửa ngày...

Không một ai tỏ ra thiếu kiên nhẫn vì muốn giữ hình tượng tại sơn môn.

Đến lúc xế chiều, những tiếng "ùng ục" vang lên không dứt bên tai.

Lâm Phàm nghe thấy thế liền nhẹ giọng nói: "Thỉnh cầu vị trưởng lão nào đi quanh sơn môn một chuyến, săn giết mấy con yêu thú mang về, chia một chút thịt cho bọn hắn cùng ăn, đã nói phụ trách ăn uống ngủ nghỉ của mọi người trong ba ngày này thì không nên nuốt lời mới đúng."

"Ăn một chút thịt của yêu thú đang tu luyện ít nhiều cũng có thể tăng lên tố chất của thân thể, không uổng công bọn họ tới đây một lần."

"Để ta đi" Tam trưởng lão Lý Trường Thọ lúc này bay lên không, hóa thành một dòng ánh sáng bay lên trên trời rồi, khiến cho mọi người lên tiếng kinh hô một trận.

Cùng lúc đó.

Những trưởng lão và tông chủ của những tông môn xung quanh như Đào Hoa tông, Ngũ Hành tông đều cau có nhíu mày.

"Tại sao năm nay số lượng đệ tử đến bái sơn lại giảm mạnh như vậy?"

"Ta cũng không biết nữa."

"Mau đi kiểm tra cho ta!!!"

Tất nhiên bọn hắn đã nhanh chóng tìm ra lý do cho vấn đề đó.

"Lãm Nguyệt Tông tại dưới chân núi của tông môn chúng ta đã viết đầy biểu ngữ: "tuyển đồ đệ không nhìn thiên phú, chỉ nhìn duyên."

"Thật to gan, ngay cả người của chúng ta họ cũng dám cướp."

"Ta thì thấy bọn họ đang như là một lũ chó cùng rứt giậu!"

"Các ngươi thấy có nên xuất thủ hay không, cho bọn họ một ít giáo huấn?"

"Hừ, tạm thời cho bọn hắn sung sướng vài ngày đã, chờ một nhóm đệ tử mới này dần dần thích ứng chúng ta sẽ mang bọn hắn tới cửa của Lãm Nguyệt Tông, cũng là thời cơ tốt để cho bọn hắn mở mang kiến thức, không phải cứ có một ngọn núi thì thứ gì cũng đều có thể được gọi là tông môn."

"Cũng đúng, sau đó lại cho bọn hắn nghỉ ngơi mấy ngày, để cho bọn họ trở về quê hương tuyên dương bổn tông môn cường đại nhiều hơn, sang năm đệ tử tự nhiên sẽ đến đây nhiều hơn một chút."

"Kế hoạch thật hay!"

Rất nhiều tông môn đều đang vô cùng khó chịu.

"Ngươi dám trộm đào nhà ta, lại còn là trộm ở ngay cửa nhà ta, ai mà có thể nhịn chứ?"

Cho dù vậy nhưng ở trước mắt, bọn họ cũng không muốn làm lớn chuyện, tất cả đều quyết định chờ sau khi xong việc trong khoảng thời gian này, sau đó mới đến hỏi tội Lãm Nguyệt Tông.

Mà ở bên phía của Lãm Nguyệt Tông dĩ nhiên cũng đang dâng lên lửa trại tưng bừng, một con yêu thú cực lớn được nướng lên khiến tất cả mọi người cảm thấy vô cùng rung động, mùi thơm xông vào mũi khiến tất cả mọi người không còn tâm tư muốn nói chuyện nữa, "mồ hôi" ở hai bên khoé miệng không ngừng chảy xuống...

Bình Luận (0)
Comment