Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Tắc Của Ta Có Chút Lạ (Dịch)

Chương 12 - Người Thích Lẩm Bẩm Với Dây Chuyền (1)

"Ăn ngon quá!"

"Thật là thơm!"

"Cả đời ta chưa từng được ăn món gì ngon như vậy!"

Đám người điên cuồng ngồi ăn như hổ đói ở quảng trường, không một giây để miếng thịt rời miệng sợ người khác ăn mất.

Yêu thú là những loài vật thôn vân thổ vụ, hấp thu tinh hoa trời đất, dùng linh khí của thiên địa để tu luyện, cho dù là yêu thú cấp thấp nhất thì thân thể cũng đã được linh khí tẩm bổ qua, hương vị tự nhiên không phải bất kỳ thịt của loài súc vật có thể so sánh.

Những người phải đến Lãm Nguyệt Tông này bái sư thì phần lớn đều là người có gia cảnh bình thường, không có mấy người đã từng được ăn qua thịt của yêu thú.

Huống chi đây còn là thịt được chính trưởng lão ra tay bắt giữ và giết thịt, những con yêu thú này đều là yêu thú đang ở cảnh giới tầng thứ hai, thứ ba, tinh hoa trong máu thịt đối với người bình thường mà nói thật sự là quá ngon, quá bổ dưỡng.

Ngon đến mức ai cũng đều hận là không thể nuốt cả đầu lưỡi của mình vào bụng

Đến cuối buổi tối, tất cả đều đã được ăn nhiều đến mức bụng phồng lên nhưng vẫn chưa được thoả mãn hoàn toàn.

"Đây chính là tông môn tiên gia sao? Quả nhiên một khi đã chi là sẽ chi rất mạnh tay a."

Bọn hắn thật sự đã không thể ăn nổi nữa, trong lòng cảm động vô vàn.

"Ta nghe nói những tông môn khác đều rất tự cao, bọn họ thường coi chúng ta như những con kiến hôi, hoàn toàn không để vào trong mắt..."

"Nào giống Lãm Nguyệt Tông này, chẳng những chăm lo cho chúng ta ăn uống ngủ nghỉ mà lại còn bỏ ra loại thịt yêu thú quý giá này, ăn vào xong cảm giác sức mạnh của ta đều đã lớn lên không ít!"

"Oa! Nói như thế mới thấy Lãm Nguyệt Tông quả nhiên là nơi phúc địa của tiên gia! Đây mới là phong thái thật sự của tiên nhân a."

"Cũng không cần biết ta có cơ hội bái nhập sơn môn hay không, nếu có cơ hội thì quả nhiên là tam sinh hữu hạnh."

"Nhưng kể cả khi không có cách nào để nhập môn, chuyến này trở về ta cũng sẽ khen tốt Lãm Nguyệt Tông với mấy tên đồng hương, để cho bọn họ đều tới thử xem, biết đâu lại trúng tuyển thì sao?"

“···”

Nghe bọn họ thì thầm trao đổi, trên miệng Ngũ trưởng lão Đoạn Thanh Dao không khỏi lộ ra điệu cười sung sướng: "Mới vừa rồi ta còn không rõ vì sao tông chủ còn muốn phiền phức chăm lo cơm canh cho bọn họ, hơn nữa đặc biệt yêu cầu là phải săn giết yêu thú cho họ ăn."

"Tông chủ quả nhiên là một người thấu tình đoạt lý a!"

"Hiểu được suy nghĩ của mọi người thì sẽ đạt được lòng người, mà đã được lòng người thì ít nhất số lượng người đến bái sơn sang năm sẽ không quá ít đi!"

Có lẽ trong những người nông dân sơn dã nghèo khó này rất khó tìm được người có thiên phú hơn người, nhưng nhiều người như vậy thì chung quy ra vẫn sẽ nhiều thêm một tia cơ hội.

"Hôm nay xem ra là tại kiến thức của ta quá nông cạn rồi."

Lâm Phàm lắc đầu: "Không thể nói như vậy, đây không phải là vì kiến thức của ngươi nông cạn."

Ngũ trưởng lão Đoạn Thanh Dao còn đang tưởng rằng tông chủ Lâm Phàm muốn an ủi mình, không muốn khiến mình tự trách.

Kết quả chỉ ngay một giây sau: "Phải nói đây là tầm nhìn nhỏ, không biết nhìn xa trông rộng."

Vẻ mặt tươi cười của Ngũ trưởng lão Đoạn Thanh Dao bỗng nhiên cứng đờ lại.

Còn bốn vị trưởng lão còn lại thì cố hết sức để nhịn cười.

"Săn giết yêu thú cảnh giới tầng thứ hai thứ ba đối với mấy vị trưởng lão Lãm Nguyệt Tông đây mà nói thì cũng chỉ là chuyện thuận tay làm, nhưng việc đơn giản này lại có thể làm cho bọn họ mang ơn đến suốt đời, đồng thời cũng đem danh tiếng của chúng ta lan truyền tốt ra ngoài, chẳng có lý do nào mà lại không làm cả, đúng không?"

"Những đại tông môn kia không cần quan tâm những chi tiết này bởi vì bọn hắn vốn dĩ có rất nhiều người đến bái sơn, do đó có rất nhiều mầm non tốt để cho bọn họ chọn lựa, nhưng Lãm Nguyệt Tông chúng ta lại không có cái tư cách này."

"Chi tiết quyết định thành bại!"

Trong mắt Lâm Phàm, Lãm Nguyệt Tông căn bản không còn có lựa chọn.

Hơn nữa những người nông dân sơn dã này có cái gì không tốt? Chỉ cần tìm người có duyên thôi mà đúng không?

Huống chi bọn họ còn không có kiến thức về những tông môn khác, không thể so sánh từ đó sẽ không cảm thấy Lãm Nguyệt Tông quá mức khó coi, dù sao thì so với quê hương của bọn họ mà nói, Lãm Nguyệt Tông cuối cùng vẫn là "lãnh địa của thần tiên".

Danh tiếng là một thứ rất tốt, danh tiếng tốt thì lại càng tốt hơn.

"Chi tiết sao?"

Các trưởng lão rơi vào trầm tư.

Trước đó, dường như... mình thật sự không chú ý tới những chi tiết này?

Thậm chí còn coi Lâm Phàm chỉ là đang làm việc tuỳ hứng mà thôi.

Những tông môn khác làm gì có để ý chi tiết gì đâu mà vẫn phát triển phồn thịnh đấy thôi.

Họ chỉ là dựa theo quy tắc bao đời nay mà làm theo.

Mọi người không phải đều làm như vậy sao?

Kiểm tra thiên phú, kiểm tra tâm tính, sau đó thu vào tông môn.

Khác biệt duy nhất có lẽ chỉ là phương thức khảo hạch của mỗi môn phái có chút hơi khác nhau, chỉ có thế thôi không hơn không kém a.

Ai rảnh mà lại đi quan tâm đến những chi tiết này?

Nhưng đã trải qua nhiều năm như vậy, chính mình nhưng cũng không có ngồi bình tĩnh lại ngẫm lại, đại tông môn người ta cao ngạo như vậy là bởi vì người ta có tư cách cao ngạo, cho dù cái gì họ cũng không thèm làm thì những người của đại gia tộc hay người có thiên phú cũng sẽ vội vàng đi bái sơn mà thôi.

Nhưng mà Lãm Nguyệt Tông thì sao?

Bình Luận (0)
Comment