Thấy bọn họ trầm mặc, Lâm Phàm cũng phải âm thầm thở dài.
Đều đã sắp diệt môn đến nơi rồi mà lại còn muốn tỏ vẻ cao ngạo.
Ngươi chỉ là một trường đại học trên rừng núi hoang vu không ai thèm ghé, vậy mà còn muốn bắt chước quy trình tuyển sinh giống như Bắc Đại Thanh Hoa?
*Hai trường đại học lớn nhất Trung Quốc
Nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn trách tội bọn họ, chỉ có thể nói người tu hành nào cũng đều có ngạo khí, vả lại các môn phái đời đời kiếp kiếp hàng ngàn năm nay đều đã làm như vậy, bọn họ đương nhiên cũng tự nhiên mà tuân theo.
Nhưng Lâm Phàm lại quyết định không cho phép loại phong tục này tiếp tục được thực hiện.
Nếu không, không chừng chỉ được một năm nữa... Không, không đến một năm nữa thì mình đã sớm toi đời a!
"Các vị trưởng lão có ai đã phát hiện ra bất kỳ người nào phù hợp với quy định mới mà chúng ta đặt ra không?"
Quan sát một hồi lâu, Lâm Phàm chậm rãi mở miệng hỏi.
Năm vị trưởng lão lúc này mới nhận ra tuy rằng họ vẫn không rõ Lâm Phàm lập ra những này quy tắc kỳ lạ vô lý rốt cuộc có dụng ý gì, nhưng nếu đã được đặt ra thì mọi người hãy cùng nhau cố gắng, biết đâu lại thành công thì sao?
"Người mà khoé miệng thích lộ ra một nụ cười thần bí không tìm thấy."
"Người đang bị nhắm vào cũng chưa từng phát hiện ra."
"Người bị khoét xương, có nguy cơ trong sớm tối cũng không có."
"Người gan nhỏ như chuột, vô cùng cẩn thận cũng không có, tuyệt đại bộ phận đều đang nghĩ mọi biện pháp để thể hiện được tâm tính của chính mình, tuy cũng có mấy người hơi hướng nội nhưng cũng không phải là nhát gan."
"Người tính cách hay thay đổi cũng không có."
"..."
Ngay khi Lâm Phàm cho rằng kế hoạch của hắn đã thất bại nặng nề thì nhị trưởng lão Vu Hành Vân lại lặng lẽ mở miệng nói: "Có một người thoả mãn một điều kiện."
"Ngươi này thích lẩm bẩm một mình."
"Nhưng trên tay nàng ấy không có nhẫn, ngược lại trên cổ lại có một sợi dây chuyền, cũng không biết có phải là đang lẩm bẩm nói chuyện với sợi dây chuyền đó hay không."
"Là ai vậy?" Hai mắt Lâm Phàm sáng ngời lấp lánh.
"Là người ngồi phía sau bên trái, một thiếu nữ mặt đầy bùn đất, mặc chiếc áo làm bằng vải thô."
Theo lời Vu Hành Vân nói, ánh mắt Lâm Phàm và các trưởng lão đều tập trung vào cô gái kia.
Vu Hành Vân lại nói: "Ta vừa quan sát một lát, nàng thỉnh thoảng lại lẩm bẩm một mình giống như là đang đối thoại cùng với một người khác, vả lại nàng vốn đã mở ra ba đạo huyền môn nhưng trạng thái thân thể lại có chút kỳ quái."
"Tựa hồ như đã từng mở ra nhiều đạo huyền môn nhưng lại không rõ nguyên nhân mà cảnh giới bị giảm sút, chỉ còn lại có ba đạo."
"Hả?"
"Nói như vậy chỉ sợ nàng có bí mật nào đó a!"
Các trưởng lão thấp giọng trao đổi.
Còn Lâm Phàm hai mắt lại tỏa sáng long lanh không rời mắt khỏi nữ tử ấy.
"Bởi vì vài nguyên nhân đặc thù mà tu vi bị giảm sút, trước kia đã từng mở ra hơn ba đạo huyền môn, còn hay thích lẩm bẩm tự mình nói chuyện với vòng cổ?"
"Không chỉ có như thế!"
"Mái búi tóc đen của cô ấy cũng rất sạch sẽ gọn gàng, quần áo tuy cũ kỹ nhưng cũng vẫn sạch sẽ nhưng trên mặt lại được bôi đầy bùn đất, đây hiển nhiên là để che giấu tai mắt của người khác..."
"Cô gái này tuyệt đối có vấn đề!"
Còn là tốt, hay là xấu?
Lâm Phàm không biết!
Nhưng Lãm Nguyệt Tông đang trong tình trạng vô cùng nguy kịch, có người hư hư thực thực mang hình mẫu nhân vật chính, chẳng lẽ còn không chịu thu nhận hay sao?!
Đúng lúc này, Lý Trường Thọ còn bổ sung nói: "Nếu ta nhớ không lầm thì thiếu nữ này hình như cũng là một trong số hơn mười người mang bốn họ Tiêu, Lâm, Thạch, Diệp?"
"Đúng là như vậy."
Vu Hành Vân gật đầu.
"Chính là nàng!"
Lâm Phàm lập tức lựa chọn.
Một người trên người có thể đồng thời thỏa mãn nhiều điều kiện như vậy, còn không chọn nàng thì biết phải chọn ai bây giờ?
Tuy rằng không cách nào xác định rằng liệu nàng có phải là kiểu người nhân vật chính hay không, nhưng xác suất là không thấp a!
Cứ nhận đi rồi có chuyện thì sau này tính.
Các trưởng lão hai mặt nhìn nhau, không có một ai muốn phản bác, chỉ lên tiếng nói: "Vậy còn những người khác thì sao?"
"Đã nói là ba ngày, vậy liền để họ chờ ba ngày đi"
Điểm này, Lâm Phàm sớm đã nghĩ kỹ: "Ba ngày này mỗi ngày một bữa thịt yêu thú, coi như là đối với bọn hắn hồi báo, ba ngày sau liền tuyên bố kết quả."
"Đã rõ thưa tông chủ."
"Hay là tông chủ cứ đi nghỉ ngơi trước, nơi này cứ để cho mấy lão già chúng ta trông chừng cho?"
"Cũng tốt."
Lâm Phàm cũng gật đầu đồng ý, suy tính từ sáng đến giờ cũng đã làm hắn vô cùng mệt mỏi rồi.
Ngày thứ ba.
Lâm Phàm lại xuất hiện trên quảng trường, đi tới trước mặt người thiếu nữ lên tiếng nói: "Ngươi là người có duyên với tông môn của ta."
"Tên gọi của ngươi là gì, có tình nguyện bái nhập tông môn của ta hay không?"
Sắc mặt thiếu nữ vui vẻ, vội vàng khom lưng bái: "Đệ tử tên Tiêu Linh Nhi bái kiến tông chủ."