Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Tắc Của Ta Có Chút Lạ (Dịch)

Chương 14 - Hưởng Chung Thiên Phú, Tăng Tốc Độ Tu Luyện (1)

Tất cả mọi người trên quảng trường đều im lặng, trong lòng đang vô cùng hoang mang và khó hiểu.

Nhìn Tiêu Linh Nhi đang khom lưng hành lễ, vẻ hâm mộ của mọi người đều lộ rõ trên mặt.

Đồng thời bọn họ cũng đặc biệt đang vô cùng chờ mong người tiếp theo được thu nhận chính là mình.

Nhưng thật đáng tiếc, kết quả nhất định sẽ làm cho bọn họ thất vọng.

Nâng Tiêu Linh Nhi dậy, Lâm Phàm cười nói: "Từ nay về sau ngươi chính là đệ tử nội môn của Lãm Nguyệt tông."

Ngay sau đó hắn nhìn về phía những người khác nhẹ nhàng thở dài: "Con đường tu tiên dài đằng đẵng khó như lên trời, người hữu duyên cũng thật hiếm thấy, lần kiểm trắc này của tông môn cũng chỉ đến đây thôi, mời mọi người sớm trở về đi."

Vậy là hết rồi?

Chỉ thế là xong ư?

Hơn một mười ngàn người mà Lãm Nguyệt tông chỉ thu nhận duy nhất một người làm đệ tử?

Sắc mặt mọi người trắng bệch.

Tuy rằng đã sớm có dự cảm xấu, đã sớm biết phần lớn đại bộ phận những người đứng đây đều không thể bái nhập được vào tiên môn, nhưng giờ phút này bọn họ vẫn cảm thấy khó chịu, trời đất quay cuồng, phảng phất giống như toàn bộ thế giới đều mất đi sắc thái.

"Mời chư vị xuống núi đi."

Đại trưởng lão Tô Tinh Hải nhẹ giọng mở miệng nhắc nhở.

Có rất nhiều người bật khóc thành tiếng.

Nhưng lại không có người phản kháng, càng không có người dám làm ầm ĩ.

Đây vốn là ý trời, người không có duyên thì phải chịu thôi.

Vô cùng đơn giản và tàn nhẫn.

Tuy rằng mất mát, nhưng chuyến đi này chung quy bọn hắn cũng không phải là không thu hoạch được gì, tốt xấu gì thì cũng đã được ăn thịt yêu thú ba ngày liên tiếp, tố chất thân thể đã vượt xa lúc trước trước khi tới bái sơn.

Coi như là chiêm ngưỡng qua phong thái của thần tiên.

Đám người rộn ràng nhốn nháo đi xuống núi.

Lãm Nguyệt Tông khôi phục lại sự yên bình tĩnh lặng của ngày xưa, chỉ là bây giờ tông môn lại nhiều hơn một thiếu nữ.

"Ngươi đi tắm rửa sạch sẽ đi."

Lâm Phàm cười cười: "Ở trong tông môn không cần phải nguỵ trang như thế."

Tiêu Linh Nhi chợt nhận ra, cảm thấy có chút xấu hổ bèn vội vàng chạy đến dòng suối nhỏ bên cạnh rửa sạch bùn đất để lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.

"Đó là bởi vì, là bởi vì..." Nàng muốn giải thích.

Lâm Phàm nhìn ra sự khó nói của Tiêu Linh Nhi, lạnh nhạt nói: "Không cần phải giải thích, mỗi người đều tự có bí mật riêng của mình, không muốn nói thì chúng ta cũng sẽ không miễn cưỡng bắt ngươi nói."

"Đi dâng hương bái sư thôi."

"Từ nay về sau này, ngươi chính là đệ tử của Lãm Nguyệt Tông chúng ta."

"Có lẽ ngươi đã biết, Lãm Nguyệt Tông chúng ta tình huống tài chính và thực lực trước mắt đều không được tính là tốt, nhưng ngươi đã lựa chọn chúng ta, vậy chúng ta tất nhiên sẽ không phụ lòng ngươi, từ nay về sau tất cả tài nguyên đều sẽ hướng về ngươi, toàn lực bồi dưỡng cho ngươi."

"Nhiệm vụ duy nhất của ngươi chính là chăm chỉ tu luyện và trở nên mạnh mẽ, không hơn không kém."

"Vâng, sư tôn!"

Tiêu Linh Nhi nghiêm mặt đáp lại.

Sau đó là một loạt nghi thức bái sư, Lâm Phàm vốn dĩ cũng cảm thấy rất phiền hà nhưng đây là những thứ mà không thể tránh được.

Trong thời đại này thì những nghi lễ là không thể bỏ qua.

Có thờ có thiêng, có kiêng có lành.

Mà Lâm Phàm bây giờ cũng mới bắt đầu nhận người đệ tử đầu tiên của mình.

Về phần độ trung thành của người đệ tử này, Lâm Phàm cũng không quá lo lắng.

Dù sao trong tình huống bình thường, nhân phẩm của họ Tiêu trong các truyện tiên hiệp hắn đọc cũng không tệ lắm.

Nếu như Tiêu Linh Nhi thật sự là dạng người mang hình mẫu nhân vật chính, ngày sau có lẽ sẽ có thể gánh vác được toàn bộ Lãm Nguyệt Tông, một người đắc đạo gà chó đều lên trời...

Đương nhiên cũng có khả năng sẽ xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng chính mình thật sự đã xuyên không vào trong trò chơi tối hôm đó, vậy theo như trong mô tả thì chính mình cũng có thể hưởng chung thực lực và thiên phú của đệ tử.

Nói cách khác là coi như Tiêu Linh Nhi làm phản thì chính mình cũng không sợ.

Ít nhất thì thực lực cũng sẽ ngang hàng với nàng.

Thêm nữa bản thân vốn "thực lực" đã dẫn trước nàng ta một đoạn, nếu sau này bắt buộc phải giao thủ thì phần thắng của mình cũng sẽ lớn hơn a!

Ngày sau đệ tử sẽ càng nhiều, ta lại có thể hưởng chung thực lực và thiên phú của tất cả mọi đệ tử, trong đó kể cả có mấy người làm phản thì ta cũng chẳng thèm sợ.

Cho nên đối với Lâm Phàm mà nói thì việc đem toàn bộ tài nguyên đưa cho đệ tử có thiên phú cao còn có lợi hơn đưa cho chính hắn dùng, dù sao thiên phú của hắn cũng hơi...

Dù sao đi nữa thì việc có tên đồ đệ này đã là chuyện không lỗ vốn rồi!

Chỉ cần trực tiếp lợi dụng thôi!

Đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là Lâm Phàm đã chọn được đúng người, còn nếu không thì số phận của tông môn khó đảm bảo đây.

Còn phải để xem thời gian sau xem kết quả như thế nào.

Những nghi thức bái sư đến tận tối mới rốt cục kết thúc, sau khi dàn xếp ổn thoả chỗ ở cho Tiêu Linh Nhi, cũng đồng thời an bài Nhị trưởng lão ngày mai bắt đầu dạy nàng tu hành, Lâm Phàm liền trở về khu phòng của mình.

Bình Luận (0)
Comment